Đại Bát Hầu

Chương 686: Mục tiêu, Hoa Quả Sơn



- Tiên thảo trong Thủy Liêm động Ý gì đây?

Hầu tử bất giác mở to tròng mắt:

- Tiên nhân trước kia ở trong Thủy Liêm động chính là Nữ Oa?

- Đúng vậy

Một kích trùng trùng quét ngang qua, vô số bán xà nhân bị ném lên thiên không.

Hầu tử nắm lấy Kim Cô bổng, dùng cẳng tay lau đi máu trên khóe mắt.

Hắn chợt nhớ tới lời Dương Thiền từng nói với mình, linh lực ở Hoa Quả Sơn rất dồi dào, nhưng đang dần dần tiêu tán. Sinh vật ở Hoa Quả Sơn có khác biệt rất lớn với sinh vật ở những nơi khác, chúng đều có thể nói chuyện.

- Hoa Quả Sơn và Nữ Oa, rốt cục có quan hệ gì?

Thanh Tâm lấy tốc độ cực nhanh hạ xuống Nam Thiên môn, giơ lên lệnh bài hướng thủ tướng canh cửa, trực tiếp xuyên qua Nam Thiên môn, lao vút về phương đông.

- Cái đó ta không rõ ràng, không thời gian để hỏi. Giờ ta lập tức đi tìm Thảo Tiểu Hoa.

- Thảo Tiểu Hoa tại Hoa Quả Sơn.

- Ta biết.

- Làm sao ngươi biết?

- Ta gặp qua nàng.

- Cái gì?

Hầu tử sửng sốt.

Thanh Tâm đi qua Hoa Quả Sơn? Nàng tới Hoa Quả Sơn làm gì?

Không biết vì sao, hầu tử đột nhiên có một cảm giác. Rằng sau lưng Thanh Tâm, hẳn có rất nhiều chuyện mà hắn không biết, hơn nữa lại có liên hệ mật thiết cùng mình.

Sau thoáng ngớ người, đám bán xà nhân phô thiên cái địa tiếp tục cuốn tới, đến nỗi hắn không thể không ngừng lại suy tư, lần nữa gửi thân chiến trường.

Trong tầng mây dày đặc, Thanh Tâm phi tốc xông đâm.

Giây phút sau, một trận cuồng phong phất qua, tầng mây yên ắng cải biến hình thái. Hai thân ảnh lần lượt phù hiện ra.

Nhìn theo phương hướng Thanh Tâm rời đi, Địa Tạng vương thở dài một hơi nói:

- Xem ra, Lão Quân vẫn không cách nào thực sự siêu thoát khỏi chuyện này.

Chính Pháp Minh Như Lai nhàn nhạt nhìn hắn một cái:

- Sao nói vậy?

- Nữ Oa tịnh không đơn thuần là Ngộ giả đạo, luận luyện đan, tất nhiên không bằng được Lão Quân. Muốn cho đám người hầu tử trúng độc. Thứ được sử dụng, tất là độc môn độc dược. Tiểu cô nương giờ chắc đang mang theo giải dược, tới Hoa Quả Sơn tìm thuốc dẫn.

Chính Pháp Minh Như Lai có phần kinh ngạc nhìn Địa Tạng vương, chốc lát, cười hừ nói:

- Xem ra, chuyện ngươi biết có vẻ không ít nhỉ.

Địa Tạng vương cũng khẽ cười cười, nói:

- Phật đồ vạn bàn, chỉ chi nhất xử. Tôn giả mỗi ngày tụng kinh tham thiền; bần tăng, lại càng thích du lịch đây đó. Các có sở trường thôi.

Chính Pháp Minh Như Lai trầm mặc không nói.

Hồi lâu, Địa Tạng vương thở dài nói:

- Đi thôi, nếu Lão Quân đã can dự, hỏng mất quy củ, bần tăng cũng phải làm gì đó mới được.

Nói xong, Địa Tạng vương giơ tay lên. Một đạo thanh sắc linh quang gào thét mà đi về phía tây phương, trong khi chính hắn, lại xoay người bay tới mặt đông.

Nhìn thân ảnh Địa Tạng vương đi xa, lại quay đầu trông hướng hầu tử và Nữ Oa đang kích đấu, Chính Pháp Minh Như Lai thoáng súc mày.

Hồi lâu, hắn cũng bay theo Địa Tạng vương về hướng đông.

Trong cát bụi cuồn cuộn, một tên bán xà nhân do đất đá hội tụ mà thành bổ nhào về phía Vân Hương đang ngủ say.

Giữa lúc cấp bách, thân xác Vân Hương chợt bị lực lượng vô hình dẫn dắt chếch đi. Bán xà nhân bổ nhào vào không khí. Khắc sau, Kim Cô bổng chọc từ dưới lên, đâm sâu vào bụng bán xà nhân, trực tiếp xỏ xuyên thân thể. Ngay sau đó, lại lật vung, xé thạch chất thành hai nửa.

Dẫn dắt năm người đang hôn mê, hầu tử lao vút lên, giết ra một con đường, nháy mắt đã thoát ly trung tâm cát bụi.

Đột nhiên, hắn cảm thấy thế công của đám bán xà nhân rõ ràng yếu đi nhiều. Ngẩng đầu, chợt bắt gặp một đạo thanh quang vạch qua ánh mây phía chân trời, gào thét lao về hướng Nữ Nhi quốc.

- Đó là cái gì?

Hầu tử sững sờ.

Thời này khắc này, tất cả bán xà nhân đều ngừng động tác, thẫn thờ nhìn lên. Tựa hồ đang chờ đợi trường tai nạn nào đó phát sinh.

Cắt vỡ chân trời, xé nứt tầng mây, thanh quang tấn tốc hạ thấp độ cao, lướt vun vút trên quốc thổ Nữ Nhi quốc.

Hết thảy mọi thứ quanh mình đều hóa thành quang ảnh phi tốc giật lùi ra sau.

Chỉ chốc lát, trước mặt đã phù hiện ra nơi đến cuối cùng -- Mẫu Thân hồ!

Trên mặt đất, thần dân Nữ Nhi quốc đều đang ngẩng đầu ngưỡng vọng, ai nấy mở to tròng mắt.

Quang mang xanh lam chiếu lên khuôn mặt các nàng, cảm giác quỷ dị nói không nên lời.

- Là ai? Là ai đâm lén sau lưng?

Phía dưới mặt hồ trải ra bát ngát, trong tầng phỉ thúy, bóng dáng cự đại kia siết chặt nắm tay, toàn thân thoáng run rẩy.

Chỉ thấy thanh quang chậm rãi hạ thấp tốc độ, xông thẳng vào tầng mây, ngay sau đó, nhắm chuẩn xuống chính giữa Mẫu Thân hồ, từ trên mà xuống, đột nhiên gia tốc lao vút đi!

Không đợi chúng nhân trong miếu Nữ Oa kịp phản ứng, thanh quang đã chuẩn xác kích trúng trung tâm Mẫu Thân hồ.

Một đạo thanh quang chói mắt tức thì bao phủ hết thảy, song rất nhanh liền tiêu tán, chỉ thế mà thôi, vô thanh vô tức.

Mặt nước Mẫu Thân hồ vẫn sáng bóng như gương. Cỏ cây bốn phía vẫn đang khẽ phất động trong gió.

An lành như mới ban sơ.

- Chuyện gì thế này?

Nữ tế ti ngơ ngác giương mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.

Nơi sâu trong lòng đất, chính giữa khối phỉ thúy cự đại, bóng dáng cự đại chợt run lên.

- Là ai? Như Lai? Hay là Lão Quân?

Không chỉ nàng, hết thảy bốn phía, từng giọt dịch thể, bao gồm cả chính mặt phỉ thúy cũng đều thoáng run rẩy.

Quang hoa xanh lam dần ảm đạm.

Nháy mắt, linh lực nối liền giữa bên trong và bên ngoài mặt phỉ thúy bị đứt lìa.

Đám bán xà nhân lũ lượt đổ sụp, hoặc hóa thành cát đá, hoặc hóa thành nước chảy.

Trong khoảng khắc, đại quân vốn đang đứng nghiêm chi chi chít chít chợt sụp đổ, không thừa một ai. Chỉ còn mỗi đống bùn nhão.

Hầu tử có phần bất khả tư nghị chứng kiến những gì xảy ra trước mắt, nhất thời, hắn không khỏi ngẩn ngơ.

Chuyện gì thế này? Nữ Oa cạn kiệt linh lực?

Không đúng, nếu linh lực khô kiệt, như vậy trước lúc khô kiệt nàng hẳn phải dự liệu được chứ?. Tình hình trước mắt, nhìn qua càng giống như bởi nguyên nhân nào đó mà bị bức giải trừ thuật pháp.

Sau thoáng chốc kinh ngạc ngắn ngủi, hắn xoay người đằng không mà lên, tấn tốc dùng linh lực dẫn dắt chúng nhân, lấy tốc độ nhanh nhất lao vút về hướng Hoa Quả Sơn.

Bất kể vì nguyên nhân nào mà Nữ Oa ngừng lại thế công. Hiện tại, đối với hắn mà nói, điều quan trọng nhất là cứu sống chúng nhân. Chỉ cần những người khác không sao, dù Nữ Oa tấn công lần nữa, lại có thể làm gì được hắn?

Trong gió nhẹ, Địa Tạng vương và Chính Pháp Minh Như Lai sóng vai từ từ bay tới Hoa Quả Sơn.

- Đương sơ, kỳ thực Nữ Oa đã tu thành tu vị Thiên Đạo. Chẳng qua, Hành giả đạo đột phá Thiên Đạo, tất phải gánh chịu thiên kiếp, từ xưa đến nay, trừ con khỉ kia có hai linh hồn nên mới thành công, ngoài ra không còn đường khác. Nữ Oa, hẳn được xem là đặc lệ. Có điều, cũng chẳng tốt được đến đâu. Nhờ tu vị Ngộ giả đạo, nàng sớm kịp chuẩn bị cho mình một khối thần thạch, tù cấm chân thân ở trong đó. Như thế, Thiên Đạo liền không cảm giác được. Song chính bởi vậy, đời này kiếp này, nàng cũng không khả năng bước ra thần thạch kia nửa bước. Chỉ cần một kích chọc trúng yếu hại, khiến thần thạch dao động, phóng thích linh lực ra ngoài, liền sẽ tiêu tán trong chớp mắt. Cho nên, mới xưng là “bán Thiên Đạo” .

Khóe môi Địa Tạng vương khẽ nhếch lên, cười nói:

- Cái đó, được thế gian gọi là cố sự “Nữ Oa vá trời”.

- Lời đồn thổi chốn phàm trần tịnh không phải toàn là hư vọng.

Chính Pháp Minh Như Lai thở dài một hơi, nói:

- Thiên kiếp, chính là vết rách trên bầu trời xưa kia. Nữ Oa luyện đá vá trời, từ ấy về sau, Nữ Oa thân vẫn Kỳ thực nói cũng không sai. Có điều không phải vá như cách mà bọn họ vẫn thường tưởng tượng, hơn nữa Nữ Oa không hề thực sự thân vẫn, chỉ là bị nhốt ở chỗ nào đó, không thoát ra được mà thôi. Chỉ đáng tiếc, phàm nhân đều tưởng Nữ Oa là đấng cứu thế, cho rằng nàng hy sinh bản thân để cứu thương sinh, lập ra đại công đức. Chẳng hay bọn họ biết được chân tướng thì sẽ thế nào?

Địa Tạng vương ý vị sâu xa nhìn Chính Pháp Minh Như Lai một cái, nhẹ giọng cười nói:

- Lời ấy sai rồi.

- Chẳng lẽ còn có nội tình khác?

- Chỉ riêng từ chuyện luyện đá vá trời mà luận, sự thực đúng là như thế. Nhưng nếu bởi vậy mà định luận Nữ Oa không hề có công đức, e rằng quá sớm. Hơn nữa, chuyện Nữ Oa cường hành độ kiếp. Nói đến cùng, cũng là bị người khác bức.

- Hả?

- Công đức, sợ rằng còn lớn hơn cả những gì thế nhân vẫn thường suy nghĩ, chỉ bất quá, chúng sinh ngu muội, không cách nào hiểu được thôi. Trong các đại năng sáng thế, có thể gánh nổi danh hiệu “chúng sinh chi mẫu”, cũng chỉ có Nữ Oa.

- Nương nương! Đã xảy ra chuyện gì? Nương nương, ngài không sao chứ?

Trong địa cung, nữ tế ti đối mặt với bức tường phỉ thúy sớm đã mất đi quang trạch, dẫn theo chúng nhân quỳ rạp xuống đất, ngao ngao khóc lớn.

Hồi lâu, bức tường phỉ thúy chợt sáng lên lấp lánh.

- Nương nương! Nương nương, ngài không sao chứ?

- Nương nương, van cầu ngài, nói gì đó đi. Để nô tỳ biết ngài vẫn bình yên!

Mặc cho một đám nữ lưu kêu gào, mãi mà không thấy tiếng trả lời.

Hồi lâu, bức tường phỉ thúy từ từ tán phát ra lục quang. Lần này, so với bất kỳ lần nào trước kia đều sáng hơn rất nhiều.

- Con khỉ này Cư nhiên mời tới trợ thủ, đúng là hiếp người quá đáng!

Một thanh âm mang theo lửa giận ngút ngàn vang vọng trong địa cung, đám nữ lưu vốn đang ngao ngao khóc lớn đều chợt ngây dại.

Cuồng phong thốc lên, chỉ chốc lát, mặt nước Mẫu Thân hồ đang yên bình như gương soi chợt cuộn lên sóng cả.

Chính giữa mặt hồ dần hình thành nên vòng nước xoáy, một thân ảnh bán xà nhân nửa xanh lá, nửa trong suốt đột nhiên xung thiên mà lên, ngừng ở giữa trời -- đây là hồn của Nữ Oa!

Chỉ thấy Nữ Oa trong trạng thái hồn linh giơ tay lên, từng điểm óng ánh vung vẫy mà xuống, tấn tốc ngưng ra một mặt hộ thuẫn màu thúy lục bao trọn Mẫu Thân hồ.

Ngay sau đó, nàng cũng lao vút về hướng đông, trực chỉ Hoa Quả Sơn.

Thời này khắc này, trên không trung Đông Hải, Thanh Tâm một tay nắm chặt bình thuốc giấu trong tay áo, dùng hết toàn lực lướt trên mặt biển, nước biển dưới thân dưới sóng xung kích cường liệt tách ra làm đôi.

Trên bầu trời Nam Chiêm Bộ Châu, hầu tử một tay dùng linh lực dẫn dắt năm người đang hôn mê, một tay nắm lấy Kim Cô bổng bảo trì cảnh dịch, đồng thời cũng sử ra toàn lực lao vút mà đi.

Trên quần đảo uốn lượn, Địa Tạng vương và Chính Pháp Minh Như Lai kết bạn mà đi, xuyên qua giữa tầng mây.

Mục tiêu cả các bên đều nhất trí một cách kinh người -- Hoa Quả Sơn, một trận chiến đấu càng thêm kịch liệt chính đang bắt đầu ấp ủ!

Trong Đâu Suất Cung, Lão Quân nhíu mày ngồi xếp bằng, vẻ mặt trầm tư.

- Đi, hay là không đi?

Hắn cuộn tay áo lên, vươn tay lắc khẽ, lập tức trong tay hiện ra ba xu tiền đồng khắc hình mai rùa.

Dùng sức đung đưa hai hồi, hắn ném tiền đồng lên mặt bàn tự bói cho mình một quẻ.

Nhìn quẻ tượng, Lão Quân vuốt râu lắc đầu nói:

- Thôi vậy, đừng đi thì hơn Miễn phải mua việc vào thân.