Ngoài cửa đá, hai sư đồ hầu tử và Tu Bồ Đề một người tay nắm Kim Cô bổng, một người cầm lấy phất trần, đều như vô ý nhìn sang nhau, không nói lời nào, không khí quỷ dị vô cùng. Đám đông còn lại thấp thỏm quan sát hai người.
Trong cửa đá, một mảnh tĩnh mịch.
Nữ Oa súc mày càng sâu, hồi lâu, nàng nhẹ giọng thán nói:
- Nói tới “nước” Trước kia, bản cung từng nghe qua một người, cũng so sánh bản thân với nước. Đáng tiếc, cuối cùng… chẳng qua nói rồi để đó.
- Lão Quân?
Nữ Oa khẽ gật đầu. Tựa hồ nhớ tới chút chuyện cũ, thần tình lộ ra vẻ đành chịu khôn cùng.
Huyền Trang nhàn nhạt thán nói:
- Điều nương nương muốn nói, chắc là “thượng thiện nhược thủy”.
- Xem ra, ngươi có xem lướt điển tịch Đạo gia.
Bần tăng cũng là người gấp ở cầu thành. Chúng sinh khó khăn, nếu được, bần tăng không muốn đợi dù chỉ một khắc. “Phổ độ chi đạo” cứu vớt chúng sinh, đâu cần câu nệ ở giáo phái.
Huyền Trang cười lên đành chịu, nói tiếp:
- Ngày đó, trong Tàng kinh các Kim Sơn tự cũng có một ít tàng thư Đạo gia, bần tăng trong lúc cùng quẫn cũng nhìn qua. Vốn kỳ vọng Phật Môn khó giải, chẳng biết liệu có thể tìm được manh mối nào đó từ đạo pháp hay không…
- Vậy ngươi tìm được?
Huyền Trang chậm rãi lắc đầu:
- Phật Môn tránh đời, Đạo gia, lại có khác gì? “thượng thiện nhược thủy”, thủy thuận thế bất tranh, khiến chúng nhân lao đầu vào cái ác.
Kỳ thực nương nương nói sai rồi, “thượng thiện nhược thủy”, Lão Quân đúng là đã làm được. Nếu không làm được, sao hắn có thể tu ra “Vô Vi” ? Chỉ là, “thủy” này không phải “thủy” kia.
- Có khác gì nhau?
- Theo lời Lão Quân, nước trong “thượng thiện nhược thủy” chính là nước tưới mát vạn vật, nước chảy xuống chỗ thấp, nguyện giả tự mắc câu, cự giả chớ cưỡng cầu. Nói đến cùng, chính là “Vô Vi”, tinh túy là ở chữ “nhuận”.
Nữ Oa lặng lẽ lắng nghe.
Huyền Trang thoáng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Nước mà bần tăng nói, tinh túy của nó không ở chữ “nhuận”. Mà ở “dung”. Đúng là nguyện giả tự mắc câu, nhưng kẻ không nguyện, chẳng lẽ cứ mặc nó trầm luân bể khổ, nhìn mà không thấy?
- Bởi vậy?
- Bởi vậy. Bần tăng cho rằng, phổ độ chi đạo, không phải ngồi trên Phật vị, đợi chúng sinh đến thỉnh cầu, không phải nước chảy chỗ thấp, nguyện giả mắc câu. Mà là
Lời tới chỗ này, Huyền Trang không nói gì thêm, chỉ khẽ mím môi.
Hắn lẳng lặng nhìn đăm đăm Nữ Oa.
Từ từ, hai mắt Nữ Oa dần mở to, có vẻ kinh ngạc nhìn chăm chăm Huyền Trang, hít một hơi thật sâu.
Trong động phủ u ám, mấy ngọn đèn dầu khẽ đong đưa, ánh lửa ngất hồng chiếu lên mặt hai người, cảm giác thanh lãnh, bình đạm.
Giây phút sau. Nữ Oa khẽ thu thần, hai mắt nheo lại, thán nói:
- Pháp này hay lắm. Pháp này mà chứng được, đúng là đại hạnh cho tam giới.
Huyền Trang thu mắt lại, yên tĩnh đứng đó, thần tình trên mặt như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, thốc lên gợn sóng, lại vẫn bình lặng vô cùng.
Hồi lâu, Nữ Oa giương mắt lên, khẽ thở dài:
- Nghe ngươi nói vậy, đột nhiên bản cung cảm thấy. Phật pháp cùng Đạo pháp, thực ra giống hệt nhau. Đều ngừng lại trước khi có thể xoải ra bước sau cùng Khó trách, ngày đó chính nhờ Lão Quân điểm hóa nên Thích Già Ma Ni mới thành Phật, chỉ là không ngờ. Hắn lại có hơn mà không có kém. Chỉ trách đương sơ bản cung quá dễ tin người.
Thoáng trầm mặc chốc lát, Nữ Oa lại nhẹ giọng hỏi:
- Làm cách nào để chứng được đạo độ nhân này, giờ ngươi đã có manh mối gì chưa?
- Có. Chỉ là manh mối quá nhiều, bần tăng cũng mờ mịt.
- Là những manh mối nào, nói ta nghe được không? Bản cung sống mấy vạn năm, không chừng có thể cho ngươi ít kiến nghị.
Huyền Trang đáp lại bằng ý cười, nói:
- E rằng, khó.
Nữ Oa khẽ đưa tay, ra hiệu Huyền Trang cứ việc nói tiếp.
Lại hành lễ với Nữ Oa, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
- Bần tăng tây hành, nói là tây hành thỉnh kinh, thực ra là tây hành biện pháp, điều muốn làm, không ngoài lấy hành chứng đạo, đi ra một con đường mà tiền nhân chưa từng đi thông.
Nói tới đây, Huyền Trang lại cười lên đành chịu:
- Không giấu nương nương, cuối cùng có thể chứng đạo được hay không, kỳ thực ngay cả chính bần tăng cũng không biết. Đúng như lời nương nương nói, hai giáo Phật Đạo đều ngừng lại trước khi bước ra bước sau cùng. Kỳ thực, kết quả ấy, đều bởi cách thức tu hành của hai phái mà nên. Nghịch thế ra tay, tất lây dính nhân quả, nảy sinh tâm kết, vô ích cho tu hành. Nếu Đạo gia thì cũng thôi, cùng lắm chỉ là tu vị khó tiến thêm. Nhưng nếu là Phật Môn, phá mất Phật tâm, bị đọa vào luân hồi cũng chẳng có gì lạ. Song, dù biết tiến thêm một bước là vực sâu, cũng phải có người đi thử, không phải sao?
Nữ Oa lặng lẽ nhìn Huyền Trang, tròng mắt chậm rãi híp thành một khe nhỏ.
Trên đường bần tăng một mực cẩn thận, chú ý tham ngộ. Nếu chúng sinh đều khổ, vì sao không nhìn thấu nỗi khổ, giúp họ thoát ly bể khổ?
Phất động tay áo, Huyền Trang dạo bước tới lui trong động phủ, bắt đầu rủ rỉ nói về những trải nghiệm trên đường:
- Ở Quan Âm thiền viện, bần tăng gặp được Kim Trì trưởng lão. Hắn bởi “tham” mà mê hoặc bản tâm, hiểu sai chân nghĩa Phật pháp, bần tăng từng bước dẫn đạo, cuối cùng cũng được thiện quả.
- Ở Cao lão trang, bần tăng gặp Thiên Bồng Nguyên Soái, khốn vì tình, ngàn năm chưa thoát. Tục thoại nói, người xuất gia không được nói dối Nhưng lần đó bần tăng lại nói dối, thậm chí không chỉ một lần. Tuy chưa được thiện quả, song rốt cục cũng tìm ra một con đường thoát ly bể khổ, xem như là kết cục mãn ý.
- Đấy là thuận cảnh, nhìn qua, trên đến nguyên soái Thiên Đình, dưới tới phàm nhân tục tử, nỗi khổ chúng sinh đều có thể giải. Nhưng ngẫm kỹ, lại không khỏi tâm kinh. Chúng sinh tam giới sao mà nhiều, nếu lần nào cũng cần phải tự thân đáp cứu mới thoát ly bể khổ Trong khi bản thân bần tăng chỉ là người trần mắt thịt, rồi sẽ có ngày thọ chung chính tẩm. Khi ấy, lại có ai tiếp tục đại nghiệp phổ độ đây?
Nói đến chỗ này, Huyền Trang thoáng ngước đầu lên, trong ánh mắt lộ ra tí ti đành chịu, tâm tư chìm đắm trong họa diện của hồi ức.
- Từ đó, bần tăng bắt đầu lần nữa quy hoạch lại phương thức tây hành. Thọ nguyên phàm nhân có hạn, con đường chứng đạo này, bần tăng đi được chỉ khoảng mấy chục năm thôi. Huống hồ, nói đến cùng, trên đường đều nhờ Đại Thánh gia thủ hộ mới có thể gặp dữ hóa lành. Người đến sau không may mắn như vậy, biết phải làm sao? Bởi thế, đối với bần tăng mà nói, điều trọng yếu nhất không phải độ ai, không độ được ai, mà phải tìm ra một con đường khả thi cho kẻ đến sau. Bần tăng lấy danh nghĩa hoá duyên, giúp bách tính viết thư, vì bách tính trị bệnh, đều bởi để tìm ra con đường này. “Là tỳ khưu, hạ tới phàm nhân khất thực tư thân”, đồng thời cũng là nhập thế, tự lực cánh sinh. Tuy vẫn là không dễ, nhưng nếu kẻ đến sau có thể án theo phương thức mà làm, thì cũng không đến nỗi tấc bước khó đi. Chẳng qua, đấy gần gần chỉ mới là bắt đầu
- Ô Kê quốc, Quyển Liêm thiên tướng vốn muốn tạo phúc một phương, đến sau cùng, lại rơi đến kết cục thân bại danh liệt. Nếu không nhờ Đại Thánh gia ra tay tương trợ, sợ rằng Hậu quả, không thể tưởng tượng. Lúc ấy, nghi hoặc mới lại nảy sinh.
Hắc Thủy hà, Đà Khiết vì cứu cha mà mạo hiểm, Đại Thánh gia cả giận, trăm kiểu giày vò, bần tăng lại chỉ đứng bên mà nhìn. Lúc ấy bần tăng phải đối mặt với hai lựa chọn, là đại thiện hoặc tiểu thiện. Nếu hành tiểu thiện, mềm lòng với Đà Khiết, tây hành tất bị ảnh hưởng. Nhưng nếu xá tiểu thiện quyết ý tây hành, liệu đại thiện có được hay không?
Nhìn đăm đăm bóng dáng mờ mịt của bản thân in hằn trên vách động, rất lâu sau, Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, khẽ thở dài đành chịu:
- Không có tiểu thiện, đại thiện liền chỉ như một tầng lụa mỏng che giấu thôi. Sau cùng, cũng là uổng công.
- Chuyện này vốn là tử cục. Huyền Trang nghĩ nguyên một đêm, cuối cùng, ngộ. Xà và nông phu đều có lập trường, vốn không phân đúng hay sai. Nếu đã khó giải, sao không mở rộng lòng ngực, cảm hóa chúng sinh? Nhìn như tuyệt lộ, dựa vào thiện tâm, không chừng có thể cầu được một tuyến sinh cơ.
Nếu có thể cảm hóa chúng sinh, khiến chúng sinh cùng hành pháp phổ độ như Huyền Trang, đạo phổ độ tất thành!
Nói đến đây, thần sắc hưng phấn trên mặt Huyền Trang đột nhiên tiêu tán, chuyển sang vẻ âu lo, nhẹ giọng nói:
- Chẳng qua, sự thực tịnh không hề như thế. Bần tăng suy nghĩ quá giản đơn.
- Xa Trì quốc, bần tăng ôm lấy thiện tâm muốn cứu giúp chúng tăng, sau cùng, lại hãm chúng tăng vào hiểm cảnh, thương vong nhiều lắm Tuy Đại Thánh gia trở về kịp thời, chúng tăng được cứu. Đến sau kết quả cũng rất tốt. Nhưng, người khác có lẽ không biết, chứ bần tăng há có thể nhìn không thấu? Nói đến cùng, đó chẳng qua là thái bình giả tạo thôi. Thiện hoa, thì ra cũng khả năng kết xuất ác quả Nếu như thế, mở rộng lòng ngực, liệu còn cảm hóa được chúng sinh? Đừng nói độ chúng sinh, ngay cả chúng tăng nhân Xa Trì quốc bần tăng còn không độ được, nói gì đến chuyện xa xôi?
- Nếu cứ phải mượn sức Đại Thánh gia để phổ độ, sau cùng, chẳng phải phổ độ chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, đâu được coi là pháp, càng đừng nói gì đến đạo.
- Bần tăng không chỉ một lần hoài nghi qua, nếu khổ và ác của chúng sinh là sinh ra đã có Nếu thế, có lẽ dù bần tăng làm gì cũng đều uổng công. May mà hôm nay được nương nương giải hoặc. Chẳng qua, phổ độ thế nào, thì như lời bần tăng mới nói, vẫn là câu hỏi chưa có lời đáp. Hiện tại điều duy nhất bần tăng có thể làm chỉ là tin tưởng. Trừ nó ra, không còn cách khác.
Nháy mắt, không gian trong thạch thất chợt an tĩnh lại.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, hai mắt Nữ Oa dần dần mở to.
Hồi lâu, Huyền Trang tựa như mộng mới tỉnh, vội vàng thu thần, hai tay hợp mười, khom người hành lễ:
- Bần tăng thất thái, xin Nữ Oa nương nương thứ tội.
- Đấy chính là chưa nghĩ thông suốt mà ngươi nói?
Huyền Trang gật đầu.
- Thế đương sơ lúc ngươi khải trình tây hành, ngươi hoàn toàn không biết gì, chỉ lên đường bằng dũng khí và quyết tâm?
Huyền Trang khẽ cúi đầu, hai tay hợp mười, nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn, không nói lời nào.
- Cầu bất đắc.
Nữ Oa khẽ cười, mở miệng bình phán.
Hai tay đang hợp mười của Huyền Trang chợt siết nhẹ.
- Đây là “cầu bất đắc khổ”.
Nữ Oa mím môi, ánh mắt nhìn Huyền Trang ôn nhu như vị mẫu thân. Nàng cười nhẹ nói:
- Chính ngươi cũng hãm thân bể khổ, không còn siêu thoát nữa rồi.
Huyền Trang lẳng lặng đứng đó, hai mắt nhắm nghiền, lặng thinh.
- Không sai.
Nữ Oa đỡ lấy tay vịn từ từ đứng dậy, thán nói:
- Ý tưởng diệu lắm, nói cũng hay, bể khổ này, cũng hãm đến vừa khéo. Bản cung hiểu.
Huyền Trang nhướng mắt lên, khó hiểu nhìn Nữ Oa.
Cửa đá dày nặng từ từ mở ra.
Ánh lửa đỏ hồng chiếu rọi ra ngoài, hầu tử bất giác siết lấy Kim Cô bổng, Tu Bồ Đề lại cười lên ha ha.
Bên trong cửa đá, Nữ Oa lẳng lặng mà đứng, Huyền Trang ở ngay không xa sau lưng nàng.
- Nói chuyện xong rồi?
Thấy Huyền Trang bình yên vô sự, hầu tử mới hơi an tâm.
Lúc gần ra đến cửa, Nữ Oa chợt quay người nói với Huyền Trang:
- Các ngươi đang trên đường tây hành thì đi qua Nữ Nhi quốc?
Dừng một chút, nàng nói tiếp:
- Có cần bản cung tiễn ngươi một chặng, về lại Nữ Nhi quốc, để các ngươi tiếp tục hành trình?