Đại Bát Hầu

Chương 698: Trưởng thành



Mới không lâu trước, hầu tử và Nữ Oa còn chiến đến cùng trời cuối đất, chưa được bao lâu, lập trường đối phương cư nhiên lại bất chợt chuyển ngoặt!

Thời này khắc này, đừng nói hầu tử, ngay cả Huyền Trang cũng ngẩn ngơ. Những người khác tại trường càng thêm nghi hoặc. Chỉ riêng Tu Bồ Đề là cười tươi như hoa.

Giây phút sau, Huyền Trang mới như chợt tỉnh ngộ, vội hai tay hợp mười, khom lưng nói:

- Bần tăng cảm tạ ý tốt của nương nương. Chẳng qua Có mấy người Đại Thánh gia đây rồi, không phiền nương nương phải bận tâm.

- Cũng chẳng có gì phiền hà đâu Có điều, nếu ngươi cảm thấy không cần thiết, thì thôi vậy. Khó được mới tới Nữ Nhi quốc một chuyến, các ngươi lại chưa kịp thăm thú gì, nếu không chê, lần này trở về có thể trú lại chút ngày giờ rồi hẵng đi. Bản cung sẽ sai người đón tiếp chu đáo.

Nói rồi, Nữ Oa xoay người trông hướng Vân Hương.

Vân Hương hơi kinh hãi, vội lùi ra sau một bước. Hầu tử ở bên cũng sửng sốt, bất giác siết lấy Kim Cô bổng trong tay.

- Đừng lo.

Nữ Oa liếc nhìn hầu tử, cười hừ nói:

- Bản cung không định làm gì nàng đâu. Tuy chuyện Vân Hương làm trước kia đúng là vi bối ý nguyện bản cung. Nhưng chẳng phải nhờ thế mà bản cung quen được Huyền Trang pháp sư? Kể ra thì cũng công tội ngang nhau, không thưởng cũng không phạt Nếu nguyện ý về lại Nữ Nhi quốc, bản cung có thể tiếp tục để nàng làm quốc vương.

- Tiếp tục làm quốc vương, ngươi tốt vậy ư?

Hầu tử thoáng nhíu mày:

- Đừng để đến lúc lừa nàng về xong, lại trở mặt không nhận người!

- Lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Không thèm để ý hầu tử, Nữ Oa khẽ ngước đầu, nhìn đăm đăm Vân Hương, nói:

- Chuyện trước kia, cứ thế bỏ qua. So đo với hạng tiểu bối như các ngươi, bản cung chưa mất thân phận đến thế. Lời hứa bản cung liệu có đáng tin, cái đó chắc ngươi rõ ràng.

Sững sờ chớp chớp mắt, Vân Hương kinh ngạc nhìn đăm đăm Nữ Oa.

- Sao vậy? Bản cung đồng ý đặc xá cho ngươi, ngươi lại có vẻ không hay? Hay là, ngươi cảm thấy cùng theo bọn họ tây hành thì hơn?

Vân Hương không dám!

Vừa nghe lời này, Vân Hương vội quỳ dập đầu xuống đất, nói:

- Nương nương đối với Vân Hương ân trọng như núi, Vân Hương Vân Hương theo nương nương về lại Nữ Nhi quốc.

Tình cảnh biến hóa quá đột nhiên, đột nhiên đến mức nhất thời đám người chung quanh không ai phản ứng kịp.

Không lâu trước đó. Nữ Oa còn thề không bắt lại Vân Hương thì quyết không bỏ qua, nhưng chỉ chớp mắt ngắn ngủi, cư nhiên lại triệt để đặc xá cho nàng Còn hứa hẹn để nàng tiếp tục làm quốc vương Nữ Nhi quốc?

Chúng nhân đều nhìn sang Huyền Trang, hi vọng biết được rốt cục Huyền Trang đã thuyết phục Nữ Oa bằng cách nào. Đáng tiếc, ngay cả chính bản thân Huyền Trang cũng mù mờ, hoàn toàn không biết đến cùng thì câu nào của mình đã xúc động Nữ Oa, khiến nàng thay đổi quyết định.

Nhìn lướt qua bốn phía, Nữ Oa thong thả nói:

- Thủy Liêm động này đúng là khác hẳn trước kia. Đoán rằng ngươi bỏ không ít tâm tư? Hừ, đáng tiếc vẫn cứ thất bại thảm hại.

Hầu tử bĩu bĩu môi không nói chuyện, vẫn mắt lạnh nhìn Nữ Oa.

Lại nhìn quanh bốn phía một vòng, cuối cùng ánh mắt Nữ Oa dừng lại trên người Thảo Tiểu Hoa đang đứng trong quần tiểu yêu.

Thoáng chốc, vành mắt Thảo Tiểu Hoa chợt ửng hồng.

Giống như được đến triệu hoán, nàng vội nhấc mép váy lên, bước nhanh đi tới trước mặt Nữ Oa, hai gối quỳ xuống đất, khấu bái thật sâu.

- Nương nương.

Khẽ khom lưng, Nữ Oa vươn tay vỗ về khuôn mặt Thảo Tiểu Hoa. Ánh mắt ôn nhu hệt như một vị mẫu thân đang âu yếm con gái.

- Cuối cùng ngươi cũng đã hóa hình, đương sơ lúc tạo ngươi, bản cung chưa biết gì nhiều Bằng không, ngươi cũng đâu đến nỗi tiên thiên không cách nào nở hoa, phải hao phí năm ngàn năm quang âm mới có khả năng hóa hình.

Đôi mắt đỏ hồng của Thảo Tiểu Hoa khẽ chớp nháy, thẫn thờ nhìn Nữ Oa.

Hồi lâu, Nữ Oa mím môi bật cười:

- Để ngươi lại ở đây, là bởi lo lắng mang ngươi theo bên người, nhỡ mấy lão quỷ kia muốn gây sự với bản cung thì lại vạ lây. Không ngờ hơn hai ngàn năm qua đi. Tảng đá trên Hoa Quả Sơn đều thành tinh, rốt cuộc, vẫn cuốn trọn cả Hoa Quả Sơn vào vòng phân tranh, trở thành một mảnh phế khu. Thật là thế sự vô thường. May mà ngươi vẫn bình an.

- Đều Đều nhờ hồng phúc nương nương.

- Ai dạy ngươi nói loại lời nịnh nọt này?

- Cái đó

Tiểu Hoa mím môi, khẽ chớp mắt, cẩn thận đáp nói:

- Tiểu Hoa từng làm nữ quan tại Tề Thiên cung, vậy nên

- Những thứ trần tục đó không thích hợp với ngươi, quên chúng đi.

Thu tay về, Nữ Oa chậm rãi quay đầu. Có vẻ khiêu hấn liếc hầu tử một cái:

- Bản cung sáng tạo ra các ngươi, không phải là để các ngươi đi nịnh nọt ai. Mà hi vọng, các ngươi có thể sống hạnh phúc trên đời này.

Thoáng dừng chốc lát, Nữ Oa nhẹ giọng hỏi:

- Muốn theo bản cung đến Nữ Nhi quốc không?

Thảo Tiểu Hoa vội quay đầu.

Đằng sau, một đám lớn tiểu yêu mong đợi nhìn nàng.

- Tiểu Hoa tỷ

- Nương nương, bọn họ Sợ rằng không xa ta được. Tiểu Hoa không thể theo nương nương tới Nữ Nhi quốc.

Nói xong, Tiểu Hoa lại cúi người khấu bái thật sâu.

- Được rồi!

Nữ Oa cười cười, nhẹ giọng thán nói:

- Nếu thế, ngươi cứ tiếp tục thay bản cung giữ lấy Hoa Quả Sơn. Khi nào có rãnh thì đến Nữ Nhi quốc, kể cho bản cung nghe những chuyện trong hai ngàn năm qua.

- Tiểu Hoa đã biết.

Lại quay đầu, mặt vẻ khiêu hấn nhìn hầu tử một cái, Nữ Oa chậm rãi chuyển động thân rắn dài ngoằng, lắc lư bước ra ngoài động.

Thấy thế, Tu Bồ Đề cũng bước nhanh đuổi theo.

Vân Hương quay người lại, mắt trông mong nhìn hầu tử, thẳng đến khi giành được sự cho phép, mới gấp gáp bước nhanh đi theo. Trước lúc tiến ra, còn xoay người quỳ xuống, từ đằng xa xá hầu tử một xá.

Không lâu sau, ba người ra khỏi động phủ.

Dõi mắt nhìn ba người đằng không mà lên, đồng thời bay vút về tây phương, Chính Pháp Minh Như Lai thân ở cạnh biên Hoa Quả Sơn không khỏi nhếch môi cười nhẹ.

Thần tình Địa Tạng vương ở bên lại có vẻ ảm đạm.

Chỉ về hướng ba người tan biến, Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng nói:

- Ngươi nói xem, Huyền Trang làm cách nào mà thuyết phục được Nữ Oa? Thù hận Tam Thanh mất trên vạn năm đều không hóa giải được, cư nhiên chỉ nghe vài câu đôi lời của hắn Liền bị thuyết phục?

- Tu Bồ Đề.

- Hả?

- Bần tăng không biết hắn thuyết phục bằng cách nào, nhưng bần tăng biết, Tu Bồ Đề can dự, bọn họ mới có khả năng hóa giải. Nếu không nhờ Tu Bồ Đề, Nữ Oa sẽ không muốn tới nói chuyện cùng Huyền Trang. Con khỉ kia cũng sẽ không cho phép Huyền Trang ở riêng một mình với Nữ Oa.

Địa Tạng vương nhìn đăm đăm Chính Pháp Minh Như Lai, ý vị sâu xa nói:

- Quay về thôi, thời gian cũng không còn nhiều. Cùng theo bần tăng đi nghênh đón “trợ thủ” mới.

Nói xong, Địa Tạng vương xoay người hóa thành một trận khói xanh, tán đi theo gió.

Chính Pháp Minh Như Lai lắc đầu đành chịu, quay mặt nhìn về hướng Thủy Liêm động lần cuối, rồi hít một hơi thật sâu, cũng hóa thành một trận khói xanh, tán đi theo gió.

Lúc này, đám người hầu tử vẫn đứng ngẩn ngơ trước cửa đá, đối mặt nhìn nhau.

Quay đầu sang, hầu tử nhíu mày hỏi:

- Ngươi và nàng Đã nói những gì?

Huyền Trang ấp a ấp úng nói:

- Bần tăng Cũng không rõ lắm.

- Ngươi nói cái gì mà chính ngươi còn không rõ?

- Nữ Oa nương nương hỏi bần tăng về đạo phổ độ, bần tăng nói với nàng Rằng bần tăng cũng chưa hiểu được cặn kẽ, sau đó Giải thuyết từng chút một Nói hết về những điều bần tăng vẫn nghĩ, có tham ngộ, có nghi hoặc, không giấu chút gì.

- Chỉ thế thôi?

Huyền Trang khẽ gật đầu.

Nghe vậy, chúng nhân tại trường càng nghi hoặc không thôi.

- Chẳng lẽ thật sự đổi tính?

Nhìn nắng chiều le lói hắt lên cửa động, hai hàng lông mày hầu tử súc thành hình chữ bát, thong thả nói:

- Lão tử và nàng đánh từ Tây Ngưu Hạ Châu đánh tới Đông Thắng Thần Châu, đánh suốt mấy ngày mấy đêm, bay qua bao nhiêu vạn dặm mà không sao giải quyết được, ngươi chỉ nói mấy câu liền bãi bình. Xem ra sau này phải phái ngươi đi ra sái mồm mép mới được, chiêu này có vẻ hữu dụng.

Thảo Tiểu Hoa ở bên không khỏi che môi bật cười.

Tiếng cười vừa thốt lên, không khí vốn có vẻ đè nén trong Thủy Liêm động bỗng chốc bị đuổi tán đi, đám tiểu yêu cười thành một đoàn, ngay cả Huyền Trang thân làm đối tượng bị trêu chọc cũng cười.

- Ngươi là lão lừa đảo.

Giữa trời cao, Nữ Oa nhìn Tu Bồ Đề một cái, thong thả nói:

- Ngươi nói Huyền Trang có thể giải tâm kết cho bản cung, kết quả, chính bản thân đều có tâm kết Nói gì đến chuyện giải cho bản cung.

- Lão phu lừa ngươi chỗ nào?

Tu Bồ Đề vuốt râu dài cười lên ha ha, nói:

- Trước lúc gặp hắn, ngươi khí thế hung hung, hận không được đồng quy vu tận cùng Tam Thanh. Nhìn lại bây giờ Thế chẳng phải là đã giải khai?

Nữ Oa trừng Tu Bồ Đề một cái.

- Thế nào, nghe về đạo phổ độ của hắn chưa?

- Nghe rồi.

Nhìn đăm đăm tiền phương, Nữ Oa như có điều suy tư, nhẹ giọng thán nói:

- Còn có rất nhiều rất nhiều khiếm khuyết, cần phải đi chặng đường rất dài rất dài nữa. Thậm chí, con đường đó khả năng là ngõ cụt.

Tu Bồ Đề mím môi gật đầu, không đáp lời.

Hồi lâu, Nữ Oa lại nói tiếp:

- Chẳng qua, hắn đúng thực bắt tay vào thực tiễn, tiến về phía trước từng bước từng bước một. Thậm chí, trên con đường này, hắn đã đi được xa hơn bản cung nhiều lắm, có lẽ sẽ đến một ngày, hắn thật chứng đạo được cũng không chừng.

- Bởi vậy, ngươi quyết định giúp hắn một tay?

Chưa thể nói là giúp một tay, nhưng ít ra, bản cung không muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường của hắn.

Nhìn ráng mây đỏ hồng tiên diễm phía chân trời, Nữ Oa trầm mặc lúc lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng thán nói:

- Hài tử lớn rồi, mẫu thân đâu thể làm giúp mãi được.

Nói rồi, nàng cười lên ngọt ngào, thần thái tràn đầy hạnh phúc chưa từng có. Khiến ngay như Tu Bồ Đề nhìn mà vẫn có phần ngây dại.

Đối với một vị mẫu thân mà nói, hài tử trưởng thành, có lẽ là niềm an ủi lớn nhất.

Khả năng hiện tại hắn vẫn chưa có thành tựu đáng kể nào, có lẽ hắn còn cách kỳ vọng thủa ban đầu của mẫu thân rất xa rất xa, nhưng hắn đang nỗ lực, hắn không cần bất cứ người nào giang tay giúp đỡ, không cần mẫu thân phải nhọc lòng, tuy gian nan, song vẫn vững bước tiến về phía trước, một khắc cũng không ngừng.

Vành mắt Nữ Oa thoáng ửng hồng, một giọt nước mắt vẩy xuống mặt đất.

- Bồ Đề lão đầu.

- Hả?

- Cảm ơn ngươi.

- Hẳn nên, không cần tạ.

Trong mỹ cảnh như thơ như họa, ba người từ từ bay về hướng tây.

Chỉnh chỉnh mấy vạn năm, Nữ Oa không một khắc nào không nhọc lòng. Hôm nay, cuối cùng nàng đã có thể giao ra cây gậy trong tay, dừng lại lặng lẽ cảm thụ vẻ tươi đẹp của thiên địa.

Hài tử tiếp sức cho nàng, tên người đó là Huyền Trang.