Có lời hứa hẹn của Nữ Oa, thời gian dành cho chúng nhân tây hành trở nên không còn cấp bách như trước.
Suy xét đến tình trạng mới vừa giải độc, thân thể còn trong giai đoạn cực hư nhược của đám người Thiên Bồng, cuối cùng hầu tử quyết định để chúng nhân nghỉ lại Hoa Quả Sơn hưu dưỡng mấy ngày, đợi lúc tất cả khôi phục rồi hẵng tiến hướng Nữ Nhi quốc tiếp tục lên đường.
Về phần Tiểu Bạch Long đang ở Nữ Nhi quốc thì làm thế nào Chuyện đó luôn luôn không phải là vấn đề khiến hầu tử bận tâm.
Nằm trên mảnh đất vàng phía sườn núi, hầu tử nhàn nhã nhìn trời, nói:
- Hay là, ta giúp các ngươi làm chút gì đó?
Thảo Tiểu Hoa nhíu mày hỏi:
- Làm gì mới được?
Làm điều mà kẻ được gọi Đại Thánh gia nên làm.
Hầu tử đột nhiên tung mình nhảy lên.
Nửa ngày sau, hắn mang về một đống đồ, gồm thức ăn, đủ loại đan dược, vũ khí, khải giáp, y phục
Đối mặt với đống vật phẩm chồng tích như núi kia, chúng nhân tại Hoa Quả Sơn đều trợn tròn mắt, ngay cả Huyền Trang đang suy nhược cũng vậy.
- Ngươi lấy đống đồ này từ đâu?
Tìm lão Long vương mượn tạm.
Hầu tử móc móc lỗ tai nói:
- Yên tâm, bản đại thánh luôn chú ý tín dụng, viết giấy nợ đàng hoàng. Về phần lúc nào trả Chờ hắn tìm ta đòi hẵng tính.
Thiên Bồng thong thả nói:
- Hắn dám ư?
Cái đó thì ta không biết.
Hầu tử bất chợt nhảy lên gò đất, cầm đống vật phẩm vẩy xuống:
- Các con, đống này là của các ngươi!
- Đại Thánh gia vạn tuế!
Chúng tiểu yêu hoan hô, nhất thời, trọn cả Hoa Quả Sơn đều rung lên.
Thảo Tiểu Hoa ở bên che miệng cười.
Tiểu Thất thán nói:
- Nếu Đại Thánh gia có thể ở lại đây thì tốt biết mấy.
Lời còn chưa xong, hầu tử đã vung bút lên viết xuống hai tờ giấy nợ nhét vào tay hắn:
- Đây là hai ngàn vạn tinh kim, ngươi cầm lấy, sau này thiếu thứ gì thì cứ đến Long cung mà đòi. Ách Phải nhớ viết giấy nợ mới.
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn giấy nợ trong tay, tưởng tượng đến cảnh mình cầm giấy nợ hai ngàn vạn tinh kim đi đòi lão Long Vương, còn bắt viết giấy nợ mới, không biết khi ấy vẻ mặt đối phương sẽ thế nào.
Thảo Tiểu Hoa ở bên cười khanh khách không ngừng:
- Đại Thánh gia, ngươi làm vậy là dạy hư tiểu Thất.
- Ta chỉ hối hận không dạy hư hắn sớm. Nếu trước kia kịp dạy hư, các ngươi cũng đâu đến nỗi sống khổ thế này.
Mấy ngày qua, hầu tử sớm đã thăm dò rõ tình cảnh hiện tại của Hoa Quả Sơn.
Do yêu quái chủ lực của Hoa Quả Sơn cơ hồ tán hết, số ở lại không phải người già yếu đi không được, thì là tu vị còn thấp không dám đi ra. Càng tệ hại hơn, bọn họ không chỉ đơn giản là tư chất kém, ngay cả nhãn giới cũng dưới trình độ phổ thông của yêu quái tầm thường.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện cực chẳng đã. Nhớ lúc đầu, nhóm yêu quái đầu tiên do hầu tử dìu dắt phát triển tại Hoa Quả Sơn đều lăn lộn qua bao phen sinh tử, bị đào thải qua bao lần, bất luận là về nhãn giới hay tính cảnh giác, thậm chí các phương diện đều không tệ. Trong khi đám tiểu yêu hiện nay, bắt đầu từ khi sinh ra một mực ngẩn ở phiến núi bằng nắm tay này, suốt ngày làm bạn với cát vàng và đất đá ngổn ngang. Có thể biết được đôi ba chữ đã không sai, ngươi còn chỉ vọng chúng có thể có kiến thức lớn lao gì nữa?
Giản đơn mà nói, thì đây là một đoàn bùn nhão, có chống cách nào cũng không dựng nổi thành tường.
Chẳng qua, thế thì đã sao?
Chỉ cần một ngày bọn họ còn gọi mình là Đại Thánh gia, thì mình không khả năng ném bỏ bọn họ không quản. Nếu không thích hợp đánh đánh giết giết, vậy cứ tận tình hưởng lạc thôi!
Khu khu mấy trăm con yêu quái, Đại Thánh gia ta dù thất thế đến đâu cũng nuôi được!
Trên yến hội, hầu tử giơ chén rượu lên, trịnh trọng dặn dò:
- Tiểu Thất, ngày mai ngươi dẫn theo nhân mã, lần nữa dựng lại giới bia Hoa Quả Sơn cho lão tử! Đây là địa bàn của chúng ta. Cung điện có thể không mất, chiến hạm có thể không còn, nhưng địa bàn, tất phải phân rõ ràng!
- Dạ!
Chống eo, hầu tử giẫm một chân lên bàn thấp, thong thả nói:
- Cũng dựng lá cờ Tề Thiên đại thánh lên luôn, cắm dọc trên chủ phong Hoa Quả Sơn. Để chúng nhân biết ta đã trở về, ai dám tới gây sự, chính là tìm chết!
- Đại Thánh gia vạn tuế!
- Tới, vì trọng chấn Hoa Quả Sơn. Cạn ly!
Tất cả yêu quái đều vung tay múa chân hoan hô, thanh âm chưa đến nỗi đinh tai nhức óc, nhưng mỗi người bọn họ đều kêu gào khàn cả giọng, lệ nóng doanh tròng.
Ở bên, Huyền Trang chậm rãi quay đầu đối thị cùng Thiên Bồng. Hồi lâu, Thiên Bồng cúi đầu xuống nhấp một ngụm rượu, thong thả nói:
- Đời trước của Đông Hải Long Vương nhất định là tạo nghiệt sâu nặng, cư nhiên lại có một láng giềng như hắn
Nói xong, cạn sạch rượu thừa trong bát.
Tùy theo nhiệt tình hầu tử lên cao, toàn bộ Hoa Quả Sơn, mỗi ngày, người người đều như chìm đắm trong khánh điển, hoan lạc vô cùng.
Ngày thứ ba sau khi lá cờ “Tề Thiên đại thánh” được dựng lên, người của Thiên Đình liền đến.
Thái Bạch Kim Tinh dẫn theo một đám công tượng, nói là phụng thánh chỉ Ngọc đế, tới trồng cây cho Hoa Quả Sơn.
Lúc nghe được tin này, nhất thời hầu tử sững sờ.
- Ngọc đế nhà ngươi liệu có phải đột nhiên đổi tính?
- Đại Thánh gia nói đùa.
Thái Bạch Kim Tinh một bên lau mồ hôi, một bên cười nịnh nói:
- Bệ hạ trước giờ vẫn luôn hân thưởng Đại Thánh gia
- Hân thưởng?
- Ách
- Thế, ta tính là thuộc hạ của hắn?
- Không không không!
Thái Bạch Kim Tinh bị dọa nhảy dựng, vội tự vả bạt tai một cái:
- Ý lão thần là kính ngưỡng, kính ngưỡng, đúng, kính ngưỡng. Ha ha ha ha, Đại Thánh gia ngài chớ trách, lão thần tuổi tác lớn rồi, mồm mép hồ đồ. Nên đánh, nên đánh.
Hầu tử nhíu mày, hồ nghi nhìn hắn, thong thả nói:
- Ngươi mà mồm mép hồ đồ? Ta thấy trong toàn tam giới này, kẻ mồm mép lưu loát nhất chính là ngươi.
Vừa nghe, mồ hôi lạnh trên trán Thái Bạch Kim Tinh được thể tuôn ra ròng ròng.
Thái Bạch Kim Tinh chỉ đạo trồng cây, tiểu Thất làm giám công. Hoa Quả Sơn sau mấy trăm năm hoang vu lại bắt đầu dần khôi phục diện mạo.
Ngày đó, Nữ Oa đã phóng ra đầy đủ thiện ý. Huyền Trang ngồi tĩnh dưỡng trên giường ngày ngày nghiên cứu kinh Phật, tựa hồ cũng đã tham ngộ được chút gì đó.
Tây hành tuy còn không thể nhìn thấy điểm cuối, nhưng ít nhất, ở trong mắt hầu tử, tình thế đã cải quan không ít.
Ai ai cũng đều cười lên vui sướng.
Nhưng mà, lúc này chúng nhân lại không biết, ở một góc khác trong tam giới, một sự kiện ảnh hưởng đến bọn họ chính đang diễn ra
Địa phủ.
Pháp trận ngừng vận chuyển, ánh sáng trên tế đàn đã tan biến từ thủa nào. Hết thảy bốn phía đều chìm trong hắc ám.
Nương theo lam quang nhỏ yếu do quỷ hỏa từ thiên không hắt xuống, có thể ẩn ước thấy được chính giữa tế đàn có một đoàn lông tóc màu ám kim khẽ phập phồng, như là đang hô hấp. Mỗi khi bốn phía xuất hiện tiếng vang, dù chỉ là một trận gió nhẹ lướt qua, nó liền hơi hơi chấn động, hệt như bị kinh hãi.
Trong kia, có thứ gì đó đang sợ hãi, sợ hãi hết thảy những gì thuộc về thế giới này.
Nơi xa. Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương đang lẳng lặng đứng nhìn.
- Cuối cùng đã đến.
Địa Tạng vương khẽ cười cười.
Chính Pháp Minh Như Lai liếc Địa Tạng vương một cái, đành chịu thán nói:
- Ngươi, phóng ra ác quỷ.
Địa Tạng vương cười, cười mà không nói.
Chính Pháp Minh Như Lai híp mắt nói:
- Giờ hối hận vẫn kịp. Năm đó, chẳng phải Tam Thanh cũng tự nhận là có thể khống chế được hắn, mới rơi đến kết cục hôm nay?
- Bần tăng chưa từng nghĩ tới muốn khống chế hắn. Hắn vốn là tồn tại dùng để đánh vỡ bình hành của thế giới này Nếu đã vậy, sao còn muốn khống chế làm gì?
Nhấc chân lên, Địa Tạng vương từng bước đi lên bậc thềm. Tiến về phía đoàn lông tóc đang nhuyễn độngkia.
Trong gió nhẹ, hắn đứng trước mặt đoàn lông tóc, hai ngón vươn ra.
- Rất thống khổ đúng không? Hay là, để bần tăng giúp ngươi một tay.
Nơi đầu ngón tay tức thì ngưng tụ ra kim quang lộng lẫy. Nhất thời, bóng mờ quanh bốn phía đều bị xua tán.
Đoàn lông tóc có vẻ sợ hãi, khẽ giật lùi ra sau, rồi lại dừng lại, không hề trốn tránh.
Vuốt mở tay áo, Địa Tạng vương bước lên trước một bước, vung luồng kim quang trên đầu ngón tay về phía đỉnh chóp đoàn lông tóc.
Nhưng đúng lúc này, sự tình quỷ dị đã xảy ra.
Tùy theo động tác của Địa Tạng vươn, đám lông tóc vốn đang dựng đứng lên bỗng như thủy triều rút đi, tấn tốc rơi rụng xuống. Chỉ nháy mắt, trong đoàn lông tóc tròn xoe ấy lộ ra một đầu khỉ, đó là một khuôn mặt y hệt Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không!
Lúc đầu ngón tay Địa Tạng vương chạm vào mi tâm đối phương, đối phương chợt cả kinh, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện vọt ra sau một trượng.
Hắn nhanh chóng đè thấp thân mình, nhe răng nanh ra, gầm nhẹ một tiếng chất đầy địch ý với Địa Tạng vương. Trong hai mắt đỏ bừng là lệ khí nồng liệt như thực chất.
Sát tâm đã khởi!
Lúc này, lông tóc vốn dài đến cả trượng trên người đã rơi rụng hết, biến thành một "tấm thảm” dày đậm dưới chân, thứ còn lại trên thân mình là lông tóc của một con khỉ bình thường.
- Ngươi còn nhớ ngươi gọi là gì không?
Không đáp lời.
Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Lục Nhĩ Mi Hầu.
Vẫn không đáp lời, địch ý trong ánh mắt Lục Nhĩ Mi Hầu khi nhìn Địa Tạng vương tựa hồ còn nồng liệt hơn trước.
- Ngươi đang sợ hãi bần tăng?
Nhấc cà sa lên, Địa Tạng vương cười khẽ cười, đạp trên “tấm thảm” lông tóc, từng bước đi về hướng Lục Nhĩ Mi Hầu, thẳng đến khi cách nhau chừng bảy trượng, bèn vươn ra một cánh tay.
Hắn muốn phóng thích thiện ý.
Nhưng đúng lúc này. Một tiếng gầm nhẹ, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt bổ nhào về phía Địa Tạng vương, kéo lấy tay Địa Tạng vương, trùng trùng cắn lên cổ tay hắn!
Nháy mắt, dịch thể màu vàng bắn vẩy mà ra. Đây là máu của Phật Đà.
Con khỉ điên nhắm nghiền mắt lại, bú mút lấy huyết dịch.
Máu tươi có thể khiến hắn cảm thấy an bình, máu của Phật Đà càng là như thế.
Thời này khắc này, ngay cả Chính Pháp Minh Như Lai đứng ở nơi xa cũng bị dọa cho nhảy dựng, nhịn không được siết chặt tay áo. Địa Tạng vương lại vẫn bình tĩnh đứng đó, vươn tay trái mình ra, mặc cho đối phương nhấm nháp.
Lúc lâu sau, cuối cùng dường như Lục Nhĩ Mi Hầu đã thỏa mãn, hắn chậm rãi buông tay Địa Tạng vương ra, run run giật lùi ra sau hai bước. Lúc lần nữa mở mắt lên, tơ mắt trong hai mắt đã bớt đi nhiều, lại xuất hiện thêm một tia cảm giác mông lung.
Trong mắt hắn, toàn bộ thế giới đều đang không ngừng xoay tròn, hệt như say rượu.
- Ngươi là ai?
Địa Tạng vương cúi đầu nhìn cổ tay máu thịt mơ hồ, khẽ cười cười:
- Quả nhiên không cách nào thuần phục Ngay cả chính mình là ai ngươi còn không biết, nói cho ngươi bần tăng là ai, cũng có ý nghĩa gì đâu?
- Vậy cũng phải nói
Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay gãi gãi đầu tóc, rồi chợt lắc đầu, có vẻ thần chí không được rõ ràng.
- Bần tăng, được người đời xưng là Địa Tạng vương, vốn là tiểu tăng tu Phật tại Linh sơn.
- Địa Tạng vương, Địa Tạng vương
Lục Nhĩ Mi Hầu liên tục mặc niệm cái tên này, tựa hồ có chút ấn tượng, lại nhớ không nổi đã nghe qua ở đâu.
Không, không chỉ nhớ không nổi đã nghe qua cái tên này ở đâu, hắn chẳng nhớ ra được điều gì. Trong đầu óc tràn ngập vô số phiến đoạn ký ức, có cảnh người nói chuyện, có cảnh người khóc kêu, có cảnh đang chiến đấu, lại không cách nào ghép nối ra một đoạn ký ức rõ nét.
Hắn ôm đầu, cúi mặt cố gắng hồi ức. Nhưng bất luận hắn cố gắng ra sao, đều không nhớ ra nổi Thứ duy nhất nhớ được, là một loại tình tự, một sự phẫn nộ. Là sự phẫn nộ tưởng muốn giết người, tưởng muốn hủy diệt hết thảy
- Ngươi nguyện ý ngồi xuống, nghe bần tăng tử tế tâm sự không?
- Không nguyện ý!
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt rống lên, ngẩng đầu nhìn Địa Tạng vương, lại lùi ra sau hai bước, cắn răng nói:
- Con lừa trọc nhà ngươi, ta không thích, ngươi không phải cùng đường với ta!
- Hả?
Khóe môi Địa Tạng vương thoáng nhếch lên, cười nhẹ nói:
- Thế để tóc dài, thúc búi tóc thì sao?
- Thúc búi tóc Thúc búi tóc
Hai mắt Lục Nhĩ Mi Hầu nhắm nghiền lại, trùng trùng lắc đầu:
- Thúc búi tóc Cũng không thích
- Nhớ không nổi, thiện ác lại vẫn còn rõ ràng.
Khẽ run rẩy cánh tay, Địa Tạng vương che vết thương vào trong tay áo, nhẹ giọng nói:
- Nếu đã thế, bần tăng cũng chỉ nói ngắn gọn thôi. Có ba điểm, ngươi tất phải nhớ kỹ. Thứ nhất, ngươi chỉ có linh hồn, không có nhục thể. Thân thể ngươi, là do bần tăng dùng thuật pháp chú tạo, bên trong không có máu thịt. Bộ thân xác này, ngươi cần phải hấp thu đầy đủ máu tươi của các sinh linh khác mới có thể khiến cho cứng cỏi như ban đầu. Bất luận đối phương là phàm nhân, yêu quái, tu giả Đạo gia, hay tu giả Phật gia, ngươi đều có thể hấp thu. Tu vị càng cao, liền có thể mang cho ngươi càng nhiều ích lợi Kỳ thực, ngươi không chỉ không có nhục thể, ngay cả linh hồn cũng là tạm thời. Để duy trì hồn phách, ngươi tất phải hấp thu đại lượng tinh khí. Đạo lý cũng tương tự, tu vị càng cao càng tốt. Chẳng qua về phần tinh khí, đó là động không đáy, bất luận hấp thu bao nhiêu cũng chỉ duy trì được tạm thời. Ngươi, cần phải không ngừng bổ sung. Đấy mới chỉ là thứ nhất.
- Thứ hai, thời gian dành cho ngươi không nhiều. Dù ngươi duy trì được hồn phách, rèn tạo được thân thể, thì thời gian của ngươi cũng có hạn. Bất kỳ linh hồn tu giả Hành giả đạo nào tiêu hao linh lực quá độ, ý đồ đột phá đến tu vị Thiên Đạo đều sẽ bị thiên kiếp nhắm vào. Nó sẽ vĩnh viễn tù cấm linh hồn loại người kia vào hư không, giống như ngươi trước kia. Bần tăng đoạt lại ngươi từ trên tay thiên kiếp đích, nhưng rất nhanh nó sẽ phát hiện. Bởi vậy, một năm, hoặc hai năm, thiên kiếp tất sẽ hàng lâm, đến khi ấy, nó tất phải mang “ngươi” đi khỏi thế giới này, không ai có thể ngăn cản.
Lục Nhĩ Mi Hầu kinh ngạc lắng nghe, tròng mắt trợn tròn như chuông đồng.
Chỉ thấy Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói tiếp:
- Chẳng qua ngươi rất may mắn, trên cái thế giới này, còn có một “ngươi” khác. Đến lúc đó, phải xem ai mạnh ai yếu. Kẻ yếu sẽ bị thiên kiếp đưa đi, vĩnh viễn khốn trong hư không, trong khi kẻ mạnh sẽ được ở lại.
Khóe mắt Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng co giật.
- Còn thứ ba
Nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, Địa Tạng vương gằn từng câu từng chữ, nói:
- Ngươi nghe cho kỹ đây, lần thứ hai bị lấy đi, liền không còn bất cứ kẻ nào có thể cứu hồn phách ngươi về được nữa.