- Đại Thánh gia?
Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng sửng sờ, khóe môi bất chợt nhếch lên.
Trong đầu đột nhiên chớp qua câu Địa Tạng vương từng nói:
- Trên cái thế giới này, còn có một “ngươi” khác.
- Đại Thánh gia, ngài không nhớ ta ư?
Nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, Sơn Dương tinh lệ nóng doanh tròng. Khẽ thu thần, hắn lúng túng cười nói:
- Đại Thánh gia không nhớ được tiểu yêu cũng là bình thường, bình thường. Chẳng qua, Đại Thánh gia ngài nhất định nhớ được, lúc ngài lên trời nhậm chức, năm đại Yêu Vương bị lưu đày đến ngóc ngách Nam Chiêm Bộ Châu chứ? Khi đó Thiên Đình cấp cho chúng ta ngàn dặm cấm địa, chúng ta liền phân ra góc ở Nam Chiêm Bộ Châu cho chúng.
- À?
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hì hì nhìn Sơn Dương tinh.
- Tam thánh mẫu sợ năm đại Yêu Vương làm loạn, để tiểu yêu ngày đêm giám thị chúng. Đến sau, năm đại Yêu Vương bị Hoa Quả Sơn hợp nhất, tiểu yêu cũng không buông thả, một mực giám thị chúng. Có điều đến sau Hoa Quả Sơn tán rồi, tiểu yêu Tiểu yêu liền Mấy gia hỏa kia quả nhiên phản bội, tam thánh mẫu nói không sai, chúng đều là hạng bất trung bất nghĩa, tất phải thời khắc đề phòng. Đáng tiếc khi đó đã Dù chúng lâm trận bỏ chạy, tiểu yêu cũng không biết nên tìm ai cầu trợ
Nói đến đây, Sơn Dương tinh đã nước mắt nước mũi giàn giụa, nức nở không thôi.
Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ khom người, lật Sơn Dương tinh dậy, cởi bỏ dây thừng trên mình hắn.
- Vừa nãy ngươi gọi ta là Đại Thánh gia, bây giờ Ngươi kể cho ta chuyện về Đại Thánh gia xem nào.
- Kể về Đại Thánh gia?
Sơn Dương tinh ngơ ngác nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu:
- Đại Thánh gia, chuyện của ngài. Tiểu yêu cũng không biết nhiều.
Nhìn đăm đăm Sơn Dương tinh, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi nói:
- Không sao, cứ kể chuyện ngươi biết là được. À, đúng rồi, nhân tiện kể luôn về “ngũ Yêu Vương” mà ngươi vừa nói. Chúng còn sống không? Giờ đang ở đâu?
Thành lâu Nam Thiên môn, một trận gió nhẹ lướt qua, thổi hất cờ xí, xua tán sương mù.
Hai tên thiên tướng vội vã đi tới trước mắt Lý Tĩnh, khuỵu gối hành lễ.
- Ti chức, tham kiến Lý thiên vương!
Trên bậc thang, Lý Tĩnh vươn đưa một phần tấu báo vừa dâng lên cho Trì Quốc Thiên vương ở bên. Cất bước đi xuống bậc thềm.
Chậm rãi dạo bước. Lý Tĩnh một mặt nhìn tầng mây cuồn cuộn ngoài Nam Thiên môn, một mặt hỏi:
- Các ngươi chính là hai người sống sót trở về?
Hai tên thiên tướng chắp tay nói:
- Hồi bẩm Thiên vương, chính là chúng ta.
- Theo như tường thuật của phủ thừa Tuần Thiên Phủ, các ngươi đã nhìn thấy yêu quái săn giết tuần thiên tướng?
- Đúng vậy!
Hai tên thiên tướng vội vàng gật đầu, thấp thỏm nhìn Lý Tĩnh.
- Là ai?
Vừa nghe, hai tên thiên tức thì ngơ ngác, nghi hoặc nhìn Lý Tĩnh.
Chẳng phải trên điệp báo đã nói rõ ràng? Cớ gì còn hỏi?
Hồi lâu. Tên thiên tướng thanh niên mới hồi thần lại, chắp tay nói:
- Khải bẩm Thiên vương, yêu quái săn giết tuần thiên tướng đích thị là Yêu Vương Tôn Ngộ Không.
Đứng sau lưng hai người, Lý Tĩnh thong thả nói:
- Đương thời các ngươi cách hắn bao xa?
- Chừng hơn mười dặm.
- Hơn mười dặm, có cảm thụ được khí tức của hắn?
- Không cảm thụ được, hắn một mực áp chế linh lực ba động.
- Lúc thấy hắn, là đêm hay ngày?
- Đêm.
- Bốn phía có đèn đuốc không?
- Không.
Gật gật đầu, Lý Tĩnh đột nhiên kéo dài giọng, thong thả thán nói:
- Đêm tối. Cách hơn mười dặm, không có đèn đuốc chiếu sáng, lại chẳng hề cảm thụ được khí tức, các ngươi đoán định đối phương chính là Yêu Vương Tôn Ngộ Không bằng cách nào?
Hai tên thiên tướng tức thì ngây dại. Lời đến chỗ này, thái độ chất nghi về lời khai của bọn họ đã quá rõ ràng.
Trầm mặc nửa buổi, cuối cùng thiên tướng thanh niên phồng dũng khí lên, chắp tay nói:
- Khải bẩm Thiên vương, tuy không đèn đuốc, nhưng khi ấy trời quang mây tạnh, tinh thần hai ta đều rất chăm chú, không thể nhìn lầm. Hơn nữa, ti chức nhậm chức tại Thiên Đình đã hơn bảy trăm năm mươi năm, gặp qua Yêu Vương Tôn Ngộ Không ba lần. Yêu này họa hại lớn lắm, dù có hóa thành tro, ti chức cũng không quên được dung mạo hắn.
Thiên tướng râu quai nón cũng vội chen miệng nói:
- Ti chức gặp qua hắn sáu lần.
Thấy hai người buông lời khẳng định, Lý Tĩnh cũng không hỏi gì thêm, chỉ bĩu môi nói:
- Được rồi, bản Thiên vương đã biết, các ngươi đi xuống đi. Việc này can hệ lớn lắm, không được nói với người ngoài. Nếu để bản Thiên vương nghe được có lời đồn nhảm, các ngươi đều phải gánh trách nhiệm!
- Dạ!
Đợi hai tên thiên tướng lui ra ngoài cửa, Lý Tĩnh liền rảo bước về lại trước soái vị.
- Thiên vương.
Trì Quốc thiên vương đứng bên cạnh nhẹ giọng nói:
- Chuyện này, ngài cảm thấy đáng tin không?
- Nghi điểm rất nhiều.
Lý Tĩnh thở dài một hơi, ngồi xuống soái vị, đôi mắt híp thành khe nhỏ, chậm rãi nói:
- Đầu tiên, lúc này Tôn Ngộ Không hẳn phải ở Tây Ngưu Hạ Châu, ngày ngày hộ vệ bên người Huyền trang, trong khi nơi xảy ra chuyện lại ở Nam Chiêm Bộ Châu. Tuy với tu vị của hắn muốn vượt qua trọn cả phàm giới chỉ cần chớp mắt, nhưng theo điệp báo, chuyện săn giết tuần thiên tướng đã xảy ra không chỉ một lần. Yêu hầu sao có thể bỏ lại Huyền Trang thường niên mai phục bên ngoài, mục đích chỉ vì ám sát mấy tên tuần thiên tướng? Bản thân điều này đã không hợp lẽ thường. Huống hồ, theo như điệp báo, bọn họ tận mắt chứng kiến đối phương hấp huyết. Ngươi cảm thấy, Tôn Ngộ Không cần gì hấp huyết? Với hắn, hấp huyết được lợi lộc gì?
- Thứ hai, dù bọn họ thấy được rõ ràng, nhưng lấy tu vị bọn họ, cự ly hơn mười dặm, chỉ cần kẻ nào đó có ý lẫn lộn thị phi, huyễn hóa ra bộ dạng yêu hầu, bọn họ chưa hẳn đã phân biện được.
- Thứ ba Cách hơn mười dặm, nếu không cảm giác được khí tức, ngay như ta, cũng không cách nào phân biện một con hầu yêu bình thường hay là Tôn Ngộ Không. Trong bóng đêm, bằng vào ánh trăng, e rằng cả màu lông tóc đều có khả năng nhìn lầm. Dù không phải là ai đó cố ý lẫn lộn thị phi, thì bọn họ dựa vào đâu mà đoán định hầu yêu thấy được chính là Tôn Ngộ Không?
- Nếu là hầu yêu khác
Tròng mắt Trì Quốc thiên vương đảo quanh một vòng, do dự nói:
- Trong tam giới, hầu yêu có thể một hơi săn giết mấy đội tuần thiên tướng, khiến bọn họ hoàn toàn không có sức đánh trả, trừ Tôn Ngộ Không thì chỉ có…
- Chỉ có Ngục Nhung Vương, Mi Hầu Vương.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Lý Tĩnh cười khổ, chậm rãi nói:
- Chủ động công kích, săn giết tuần thiên tướng. Nếu là yêu quái bình thường thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Rốt cuộc, mấy năm nay số lần tuần thiên tướng xảy ra chuyện không hề ít. Nhưng nếu là bọn họ Tôn Ngộ Không thì không cần nói, nếu đúng là hắn. Chuyện sau này chúng ta căn bản không quản được. Ngục Nhung Vương thì đi lại tương đối gần với Sư Đà Vương, Bằng Ma Vương, binh tướng dưới tay vô số, thật phát sinh xung đột, Nam Thiên môn chúng ta có phá ổ mà ra cũng chưa hẳn so liều được. Dù là kẻ phân lượng nhẹ nhất như Mi Hầu Vương, cũng có quan hệ dây mơ rễ má với một đám Yêu Vương Trong số này, bất luận là ai đều khả năng kéo lên một trường đại chiến. Sự thể lớn lắm, cần điều tra kỹ càng, tính toán chu đáo mới được
Nghe được lời này, sống lưng Trì Quốc thiên vương không khỏi phát lạnh.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Tĩnh nhẹ giọng nói:
- Chúng ta binh phân mấy đường, ta tự thân phụ trách dò xét yêu hầu. Ngươi dẫn Na Tra đến địa điểm xảy ra chuyện tra tìm, hắn có vài phần tình mọn với yêu hầu, dù đụng chạm, chí ít không đến nỗi hạ sát thủ. Đồng thời phân phó Đa Văn dẫn người coi chừng Ngục Nhung Vương. Xem xem có dị thường không. Tăng Trường phụ trách tra tìm tung tích Mi Hầu Vương, Quảng Mục lưu thủ Nam Thiên môn.
- Dạ!
- Còn nữa, việc này, phải bí mật mà làm, đừng để lộ phong thanh.
- Ti chức tuân mệnh!
Đồng thời với đó, dưới phàm trần là buổi hoàng hôn, đám người Huyền Trang đã thuận lợi vượt qua hoang mạc kéo dài trăm dặm, tiến vào một mảnh bình nguyên bát ngát.
Ở giải đất cạnh bên bình nguyên, đám người hầu tử nhìn thấy một khối giới bia, trên đó khắc: “Cầu Pháp quốc”.
Nhất thời. Hầu tử không khỏi sững sờ. Địa danh này, hắn chẳng hề có chút ấn tượng nào. Trên đường tây hành có nơi này ư?
- Ngươi biết đây là đâu không?
Huyền Trang lật người xuống ngựa, xổm người xuống đánh giá tỉ mỉ giới bia một phen, nói:
- Trên địa đồ mang ra từ Kim Sơn tự không ghi chú về nơi này, bần tăng cũng chưa từng nghe qua.
- Có gì đâu mà ngạc nhiên?
Tiểu Bạch Long vô lực thán nói:
- Tây hành mười vạn tám ngàn dặm, trên đường đi qua vô số tiểu quốc. Sáng nước này chiều nước kia, tên quái quỷ gì cũng có. Ngươi tưởng đâu đâu cũng là đế quốc như đông thổ Đại Đường chắc?
Hầu tử nhíu mày suy nghĩ một lát, nói:
- Cũng phải. Đi thôi, đừng dây dưa, hi vọng đêm nay có thể tìm được chỗ nghỉ chân.
Dắt theo bạch mã Nữ Nhi quốc đưa tặng, hàng người cứ thế đặt chân lên phiến bình nguyên xa lạ.
Thiên Bồng đi ở sau cùng đột nhiên ngẩn người, khắc ý thả chậm bước chân.
Đợi sau khi kéo ra cự ly chừng hơn mười trượng với hàng ngũ đi trước, hắn mới khe khẽ lấy ra một mảnh ngọc giản từ giữa eo, áp lên môi nói:
- Chẳng phải đã bảo đừng chủ động liên hệ ta? Chuyện gì cần nói, ta sẽ nói.
Đầu bên kia ngọc giản truyền đến tiếng cười khan của Lý Tĩnh:
- Ai, ngại quá. Ngươi xem đầu óc ta, lâu lâu lại hồ đồ.
Thiên Bồng cười cười không đáp.
Đường đường Lý Tĩnh Lý thiên vương, liệu có khả năng hồ đồ đến vậy ư? Người khác có lẽ sẽ tin, chứ Thiên Bồng, đánh chết hắn cũng không tin.
Thoáng trầm mặc một lúc, hắn nhẹ giọng nói:
- Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?
- Các ngươi đi tới đâu rồi?
- Cầu Pháp quốc, mới bước qua giới bia.
- À? Cầu Pháp quốc.
Trong thành lâu Nam Thiên môn, Lý Tĩnh lấy tốc độ cực nhanh trải ra một phần địa đồ, tìm đến vị trí Cầu Pháp quốc, dán ngọc giản lên môi, nhẹ giọng cười nói:
- Cầu Pháp quốc, cách Linh sơn không còn xa. Rất nhanh, Huyền Trang pháp sư có thể hoàn thành tráng cử tây hành, nguyên soái ngài cũng có thể công đức viên mãn. Chúc mừng chúc mừng, Lý Tĩnh chúc mừng chư vị.
Đầu bên kia ngọc giản truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thiên Bồng:
- Ngươi muốn gì, cứ việc nói thẳng? Để Tôn Ngộ Không biết trên tay ta có ngọc giản của ngươi, sau này đừng mơ liên hệ được với ta.
- Kỳ thực Kỳ thực cũng không có gì.
Con ngươi Lý Tĩnh một bên không ngừng đảo quanh, một bên ngừng lại nhịp hô hấp, khẽ thở dài:
- Lý Tĩnh chỉ muốn hỏi gần đây chư vị có khỏe không thôi.
- Nhờ phúc của ngươi, hết thảy như thường.
- Thế, Đại Thánh gia thì sao? Đại Thánh gia cũng khỏe chứ?
- Ngươi nói đi?
Khẽ nhíu mày, Lý Tĩnh đành cắn răng nói tiếp:
- Gần đây… Đại Thánh gia… có từng rời đi?
- Rời đi? Ngươi muốn hỏi cái gì?
- Không, hỏi một chút vậy thôi. Càng lúc càng tiếp cận Linh sơn, so với trước kia, Huyền Trang pháp sư càng cần Đại Thánh gia thủ ở bên người, nếu có chuyện gì Có chuyện gì cần nhờ vả, trong tam giới này Lý Tĩnh cũng có vài phần tình mọn, có thể giúp sức.
Phàm trần, Thiên Bồng bị hỏi cho đầu óc mơ hồ, nhất thời không đoán ra con cáo già Lý Tĩnh đang có bàn tính gì.
Nơi xa, Quyển Liêm đột nhiên quay đầu kêu nói:
- Nguyên soái, sao vậy? Không đi nhanh là trời tốt mất.
Vừa nghe tiếng kêu, lập tức dọa cho Thiên Bồng hơi nhảy, vội vàng thu lại ngọc giản.
Đợi Quyển Liêm nghiêng đầu đi, hắn lại lấy ra ngọc giản, thấp giọng nói:
- Có lời mau nói, đi thẳng trọng tâm, đừng lòng vòng nữa!
- Lý Tĩnh chỉ muốn hỏi một câu, gần đây Đại Thánh gia có rời đi lần đi lần nào không, từ sau lần Nữ Oa nương nương náo lên Thiên cung.
- Không!
- Chắc chắn?
- Chắc chắn!
Nói xong, Thiên Bồng tấn tốc thu lại ngọc giản, xách lên Cửu Xỉ đinh ba tất tả đuổi theo.
Trên thành lâu Nam Thiên môn, Lý Tĩnh chậm rãi buông xuống ngọc giản, từ từ thở phào một hơi, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
- Tôn hầu tử không rời đi, đồng nghĩa khả năng là hắn đã rất nhỏ. Thiên Bồng xuống phàm giới hơn sáu trăm năm, lời của hắn không thể toàn tin, vẫn phải dò xét thêm mới được.
Nói rồi, hắn vươn tay gọi lại khanh gia đứng ở gần đó, nói:
- Ngươi giảng cho ta về cái nơi Cầu Pháp quốc này, phải nhanh!
- Dạ!
Lúc này, không chỉ Lý Tĩnh, toàn bộ cao tầng của quân trấn thủ Nam Thiên môn đều đã xuất động.
Đa Văn thiên vương dẫn theo mấy tên thiên tướng, hành trang gọn nhẹ bôn tập tới Sư Đà quốc ở Tây Ngưu Hạ Châu sư, chuẩn bị thám tra động tĩnh của ba đại Yêu Vương.
Tăng Trường thiên vương dẫn đại đội nhân mã đến lật giở kho đương án của Tuần Thiên Phủ, tính thử tìm ra tung tích Mi Hầu Vương mất dấu đã lâu.
Trì Quốc thiên vương cùng Na Tra, thì dẫn theo vài tên tướng lĩnh kinh nghiệm phong phú, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi tới địa điểm vừa xảy ra chuyện.
Cho dù tốc độ bọn họ đã cực nhanh, nhưng, chân tướng lại lấy tốc độ càng nhanh hơn vuột qua bọn họ.
Dưới tàng cây, Lục Nhĩ Mi Hầu hao phí nguyên một ngày để nghe đi nghe lại những chuyện liên quan tới Hoa Qua Sơn qua lời kể của Sơn Dương tinh, trong đó có rất nhiều chuyện cũng chỉ là đồn thổi, thực sự không khác lọt vào sương mù.
Chẳng qua, chí ít hắn đã xác định được một số chuyện cần lưu ý.
Híp mắt lại, hắn vụng về hỏi:
- Cũng tức là, mấy…kẻ ngươi nói Đám đại Yêu Vương, còn cả Cửu Đầu Trùng, Lữ Lục Quải, Đa Mục Quái Thực lực bọn chúng so với lũ ta vừa giết
- Tuần thiên tướng.
- Đúng đúng, gọi là tuần thiên tướng, bọn họ so với tuần thiên tướng thì mạnh hơn rất nhiều, đúng không?
- Đúng!
Sơn Dương tinh gật gật đầu, ha ha cười nói:
- Chẳng qua, ở trước mặt Đại Thánh gia ngài, ai mà chẳng thế, dù tất cả chúng đều là Đại La Kim Tiên thì đã sao? Không phải
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt vươn tay ngăn hắn nói tiếp, hỏi:
- Hơn nữa, dưới trướng chúng còn có rất nhiều yêu quái, bên trong cũng có nhiều kẻ mạnh hơn tuần thiên tướng?
Sơn Dương tinh ngơ ngác, càng nghe càng hồ đồ, chỉ biết gật gật đầu.
- Ngươi biết chúng ở đâu không?
- Tiểu yêu Chỉ có thể xác định vị trí đại khái, nếu muốn tìm, chắc cũng không khó.
- Có vị trí đại khái là được rồi.
Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ bật cười, càng cười càng hoan khoái:
- Đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ, dẫn ta đi tìm chúng!
- Đại Thánh gia Ngài muốn xử lý đám phản đồ kia?
Sơn Dương tinh lập tức cười tươi như hoa.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hì hì đáp nói:
- Đúng, đi tìm, xử lý chúng.