Đại Bát Hầu

Chương 707: Cầu Pháp quốc



Đêm khuya, một sợi kim quang nương theo yểm hộ của tầng mây khẽ lướt qua chân trời, len lén tiến về phía đô thành Cầu Pháp quốc.

Dưới bóng đêm, Hắc Hùng tinh bưng chậu nước nóng đi vào trong nhà, không hề chú ý tới dị tượng giữa thiên không.

Một đường bước tới trước cửa, hắn nhấc chân mở ra cửa phòng khép hở, đạp chân tiến vào.

Trong phòng, Huyền Trang đang dọn dẹp giường chiếu thấy vậy vội nói:

- Việc này cứ để bần tăng tự làm là được rồi, không cần làm phiền.

Nói xong liền thả xuống đệm chăn trong tay, đi tới định tiếp lấy bồn nước nóng.

Hắc Hùng tinh lại không hề phân bua, cứ thế bưng nước qua người Huyền Trang, đi tới trước giường khom lưng đặt xuống, nói:

- Huyền Trang pháp sư một đường khổ cực mệt nhọc, việc này cứ để ta làm.

- Bần tăng mệt, mọi người chẳng phải cũng mệt? Sao có thể

- Khác, khác chứ.

Hắc Hùng tinh khoát khoát tay nói:

- Mấy người chúng ta đều có tu vị tại thân. Đừng nói đi một ngày, dù có mười ngày nửa tháng không ngủ không nghỉ cũng chẳng sao hết. Huyền Trang pháp sư sao bằng được?

Nói rồi, Hắc Hùng tinh cúi đầu xoay người đi ra. Tới ngoài cửa, lại tiện tay khép lại. Còn mỗi Huyền Trang lẻ loi bên trong, cất tiếng thở dài.

Trong góc một gian phòng khác, Thiên Bồng nhìn Hắc Hùng tinh qua khe cửa, nhẹ giọng thán nói:

- Ngươi có cảm thấy, gần đây Hắc Mao có vẻ hơi quá tích cực?

- Tích cực?

Hầu tử giẫm một chân trên ghế dài, mồm cắn hạt dưa, thong thả nói:

- Hắn trước giờ đều tích cực như vậy, rất biết chịu khó chịu khổ. Kỳ thực hắn vốn không nằm trong kế hoạch, là do ta chủ động kéo vào, kết quả Hắc, nếu ngày sau chứng đạo thành công, trở về Hoa Quả Sơn, tất phải phong cho hắn làm đại tướng quân mới được. Người thành thật như thế, cũng nên để hắn uy phong một hồi, đúng không?

- Vốn cũng tích cực, chỉ là, hiện tại càng thêm tích cực, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Huyền Trang pháp sư, hắn cứ luôn tranh làm giúp.

Thiên Bồng khoanh tay lại, từ từ xoay người:

- Nói đi thì cũng phải nói lại, không ngờ đoạn đường này lại thuận lợi như vậy. Người ở Cầu Pháp quốc Hắc Mao trực tiếp lộ ra bản tướng, bọn họ đều không sợ. Không chỉ không sợ, còn chịu cho chúng ta nghỉ lại trong dinh thự. Nếu là thành bang bình thường, đừng nói Hắc Mao, dù là ngươi, bằng bộ dạng này, e rằng không thiếu được phiền hà.

- Chắc là chúng ta khổ tận cam lai?

Nói rồi, hầu tử thổi bay đống vỏ hạt dưa trong tay, vươn tay vơ nguyên cả đống hạt dưa trên bàn vao túi.

Thiên Bồng nhìn mà nhịn không nổi nhíu mày.

Ngước đầu lên, hầu tử cười hắc hắc, nói với Thiên Bồng:

- Ta nhớ ngươi không ăn hạt dưa, đúng không? Nếu đã không ăn. Vậy đều là của ta. Tí nữa ta cũng sang mấy phòng khác thu gom một lượt.

Thiên Bồng mím môi quay đầu nhìn ra ngoài.

- Ngươi thích là được, đêm nay có chuẩn bị gác đêm không?

- Ta không gác thì chẳng lẽ ngươi gác? Ta vẫn lo lắng. Càng bình tĩnh, càng phải cẩn thận. Nói không chừng, đây lại là bẫy rập.

Nói xong, hầu tử liền bước ra ngoài cửa, tung mình nhảy lên nóc nhà. Chớp mắt đã ngồi vắt vẻo trên nóc, khoanh chân cắn hạt dưa.

Không lâu sau, một lão đầu tay chống quải trượng, đầu tóc trắng xóa, răng rụng gần hết được một đám bộc tòng dìu đến trước cửa phòng Huyền Trang.

Trên nóc, hầu tử bất giác rướn cổ nhìn xuống sân.

Trong mấy gian phòng. Đám người Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh, Thiên Bồng, Tiểu Bạch Long có phần ngoài ý nhìn ra bên ngoài.

Một tên bộc nhân vươn tay gõ cửa, kêu nói:

- Huyền Trang pháp sư, lão gia nhà ta tới, mau mở cửa.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, nam có nữ có, trẻ có già có, nhất thời Huyền Trang cũng ngẩn ngơ, vội hai tay hợp mười lặng lẽ hành lễ.

Chúng nhân ngoài cửa thấy vậy cũng đều vội vàng hai tay hợp mười đáp lễ, ngay cả lão đầu đứng còn không vững cũng run run thực hiện lễ tiết.

- Chư vị thí chủ đây là

- Huyền Trang pháp sư.

Một nam tử trung niên chợt đứng ra. Hướng Huyền Trang hành một lễ, rồi nghiêng người giới thiệu nói:

- Vị này là gia phụ. Gia phụ trước nay luôn sùng ái Phật Đạo, khi còn trẻ từng thăm thú chùa miếu xa gần, bái phỏng cao tăng. Giờ tuy tuổi tác đã cao, song không hề buông thả tu Phật, mỗi ngày sớm muộn đều tất tụng kinh. Nghe nói pháp sư tây hành đường xa mà đến, đang nghỉ lại trong nhà, sáng mai liền muốn khải trình, bởi vậy Gia phụ phải muốn diện kiến Huyền Trang pháp sư một lần cho bằng được.

Kinh ngạc nghe xong phen lời này, Huyền Trang khẽ liếc mắt nhìn sang lão nhân.

Đó là một lão nhân nhìn qua chí ít đã hơn tám mươi tuổi. Gầy như củi khô, tay chống quải trượng không ngừng run rẩy. Đôi mắt mờ đục trên khuôn mặt đầy nếp nhăn không ngừng chớp nháy, thật không dễ dàng mới nặn ra được ý cười.

- Chào Huyền Trang pháp sư.

Hắn cung kính khom người hành lễ với Huyền Trang, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Lão hủ hành động không tiện, chưa thể nghênh đón từ xa, còn Còn mong Huyền Trang pháp sư thứ lỗi.

Nhìn bộ dạng kia, Huyền Trang sợ đến nỗi vội hai tay hợp mười đáp lễ:

- Lão thí chủ đa lễ, Huyền Trang tài gì đức gì…?

- Huyền Trang pháp sư quá khiêm nhượng. Từ đông thổ Đại Đường tới Cầu Pháp quốc chúng ta, không biết mấy vạn dặm. Pháp sư có thể bình yên vô sự, hẳn là người được Phật tổ phù hộ, không cao tăng tầm thường so được.

Nghiêng mặt sang nhìn phòng ốc sắp xếp cho đám người Hắc Hùng tinh nơi không xa, lão nhân chống quải trượng, khó khăn bước một bước lên trước, nói:

- Nhìn hầu tử và hắc hùng trong đội ngũ phò tá ngài Đó vốn là yêu quái ăn người. Yêu ma như vậy, pháp sư có thể thuần phục, lại thêm hồng nguyện vượt qua mười vạn tám ngàn dặm tây hành cầu Phật, pháp sư hẳn là Phật gia đã ngộ được đại đạo.

- Không dám nhận, không dám nhận.

Huyền Trang vội lắc đầu khoát tay.

Vươn dài cổ, lão nhân gia nhẹ giọng nói:

- Lão hủ có mấy lời muốn hỏi, mong được pháp sư giải hoặc. Những khốn hoặc này vây nhiễu lão hủ đã nhiều năm, chẳng biết có được không?

Nghe vậy, Huyền Trang vội vàng nói:

- Nếu lão thí chủ đã không chê, cho chúng ta nơi nghỉ chân. Lão thí chủ có gì muốn hỏi, Huyền Trang tất tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

Nói xong, hắn lùi ra sau một bước, vươn tay nói:

- Lão thí chủ, mời.

- Vậy lão hủ cảm tạ Huyền Trang pháp sư trước.

Nói rồi, lão nhân lại run run hành lễ.

Tùy theo lão nhân kia lảo đảo bước qua bậc cửa, đám bộc tòng cũng ngư quán mà vào, tiến vào trong phòng Huyền Trang.

Thiên Bồng vội đẩy cửa đi ra, ngẩng đầu trông lên hầu tử trên nóc.

- Có cần vào xem không?

- Không cần, đều là phàm nhân, ta giám định qua rồi. Cả đám ấy ùa lên còn chưa đủ hắn đánh Chắc ngươi không biết, hắn hiểu một ít thuật phòng thân.

Nghe vậy, Thiên Bồng mới hơi yên tâm, thán nói:

- Người ở Cầu Pháp quốc này đúng là rất sùng bái Phật phát. Trên đường, chưa thấy có quốc gia nào thành kính như thế.

- Chắc bởi càng lúc càng gần Linh sơn.

Hầu tử ngả người trên nóc nhà, vòng tay ra sau gáy, thong thả nói:

- Tây Ngưu Hạ Châu vốn là địa bàn Phật Môn. Tuy bọn họ vốn không mấy để ý tới khái niệm lãnh địa, cũng không quản hạt phàm trần như Thiên Đình, nhưng Có ít thứ, sẽ tự nhiên khuếch tán.. Đặc biệt là với phàm nhân.

Nơi xa. Hắc Hùng tinh cũng đẩy cửa phòng đi ra, đứng trước cửa phòng Huyền Trang, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động bên trong.

Thấy cảnh này, Thiên Bồng không khỏi ngẩng đầu đối thị cùng hầu tử.

Lúc này, đám người Trì Quốc Thiên vương và Na Tra sớm đã chạy tới trấn nhỏ xảy ra chuyện khi trước.

Mới đầu bọn họ không dám phân tán, đội ngũ mười hai người tụ hết bên cạnh Na Tra, cẩn thận tiến hành do thám trấn nhỏ.

Thi thể đầy đất, thảm cảnh quả nhiên y hệt như tin tức hồi báo của hai tên thiên tướng trước kia. Na Tra nhìn mà không khỏi súc mày.

Nhưng bọn họ tịnh không hề lọt vào phục kích giống đám tuần thiên tướng lần trước.

Rất nhanh, bọn họ đã phát hiện trong trấn nhỏ hoàn toàn không còn vật sống, không chỉ trong trấn nhỏ, ngay cả sơn lâm chung quanh cũng không còn vật sống, chỉ thừa lại từng bộ thây khô.

Chốc lát, cả đám thiên tướng gom lại trên bãi đất trống trong trấn nhỏ.

Na Tra nhẹ giọng nói:

- Tìm được gì không?

- Không, chẳng tìm được gì. Chết hết cả, không ai sống sót.

- Có phát hiện lông khỉ không?

- Không. Bản thân sơn lâm quanh đây vốn không có khỉ, trên trấn nhỏ hay chung quanh đều không phát hiện.

Nghe được lời này, Na Tra không khỏi hít sâu một hơi.

Trì Quốc Thiên vương ở bên nhẹ giọng nói:

- Tam thái tử từng giao thủ cùng Tôn Ngộ Không, liệu có thể phân biệt được?

- Không.

Na Tra lắc đầu nói:

- Hắn chưa từng dùng thủ pháp hấp tinh khí giết người Chẳng phải đây là chuyện oan hồn vất vưởng ở nhân gian thường làm? Đừng nói hắn, ngay cả Mi Hầu Vương, Ngục Nhung Vương cũng không khả năng làm ra loại chuyện này. Dù có địch ý với Thiên Đình. Hà cớ gì lại giết phàm nhân? Phàm nhân thì cũng thôi, ngay cả sinh linh khác đều không buông tha. Hơn nữa, ta không hiểu nổi hấp huyết thì được lợi lộc gì.

- Thế giờ phải làm thế nào?

Một tên thiên tướng mở miệng hỏi.

- Làm thế nào?

Trì Quốc Thiên vương đưa tay sờ sờ cằm, nói:

- Dù sao ở lại cũng chẳng tra ra được. Về đi thôi.

Trên trấn nhỏ ở biên cảnh Cầu Pháp quốc.

Trong trạch viện, Huyền Trang tiễn lão giả cùng đám bộc tòng theo lão giả mà đến ra ngoài cửa.

Lão giả nắm chặt lấy tay Huyền Trang, lệ chảy đầy mặt, nói:

- Pháp sư đúng là thần nhân, lão hủ cầu Phật nhiều năm. Cả đời này, chưa từng gặp ai lý giải Phật pháp thông thấu như thế. Giả lấy ngày giờ, pháp sư tất thượng Phật vị!

Huyền Trang cười cười đành chịu.

Nghiêng mặt sang, lão giả nói với nhi tử:

- Những lời pháp sư vừa nói lúc nãy, đã ghi chép lại cả chưa?

- Ghi lại rồi.

Nam tử trung niên nhẹ giọng nói.

Lại quay sang nhìn Huyền Trang, lão giả hai tay hợp mười, được bộc tòng dìu đỡ khom người hành lễ, nói:

- Đêm đã khuya, lão hủ không tiện quấy nhiễu pháp sư thêm nữa. Chỉ mong lúc pháp sư thỉnh kinh trở về, có thể nghỉ lại trong nhà lão hủ mấy ngày. Đến lúc đó, dù lão hủ đã xuôi tay, mong pháp sư điểm hóa người nhà lão thủ, giúp chúng thoát ly bể khổ.

Huyền Trang lặng lẽ giơ hai tay làm Phật hiệu đáp lễ.

Lão giả dẫn theo chúng nhân vái biệt rời đi, trước khi đi, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại, có vẻ khá là thương tiếc khi ngày mai Huyền Trang đã phải khải trình.

Đợi lão giả đi rồi, lúc này hầu tử mới từ nóc nhà nhảy xuống:

- Nói gì đấy?

- Một ít luận đạo Phật pháp thôi. Cự ly gần như vậy, Đại Thánh gia không nghe được ư?

- Nghe thì nghe được, chỉ là các ngươi há mồm toàn là Phật lý, ta lười, trực tiếp đợi xong chuyện rồi hỏi.

Huyền Trang nhìn theo hướng lão giả rời đi, thong thả thán nói:

- Lão nhân gia một lòng hướng Phật, chỉ đáng tiếc

- Đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc Phật pháp của bần tăng, chưa hẳn là điều hắn tưởng muốn.

Nói xong, Huyền Trang khẽ thở dài một hơi, xoay người trở về phòng.

- Chưa hẳn là điều hắn tưởng muốn?

Nghe vậy, chắc là khác biệt giữa Đại Thừa cùng Tiểu Thừa

Lắc lắc đầu, hầu tử lại tung mình nhảy lên nóc nhà.

Sáng sớm hôm sau, lão giả dẫn đám người nhà bộc tòng tới tiễn, rất nhiều hàng xóm láng giềng cũng nghe đồn mà tới, tính ra, đông tới cả trăm. Đội ngũ đưa tiễn đông nghịt, một đường hộ tống năm dặm, thẳng đến khi thực sự đi không nổi mới chịu dừng lại. Sau cùng, lão giả còn lần nữa dặn dò Huyền Trang, lúc quay về, nhất định phải tới nhà làm khách.

Huyền Trang đành phải gật đầu đáp ứng.

Không biết vì sao, đối mặt với thư chúng nhiệt tình như thế, Huyền Trang lại có vẻ khá là ủ rũ.

Cáo biệt người nhà lão giả, hàng ngũ tiếp tục khải trình.

Rời trấn nhỏ, chậm rãi đi hơn mười dặm đường, đến hoàng hôn, cuối cùng bọn họ đã tới được đô thành của quốc gia tôn sùng Phật giáo này.

Lúc trông thấy bài biển trước cửa thành, Huyền Trang không khỏi ngơ ngác.

Bởi vì, trên đó khắc ba chữ “Diệt Pháp quốc”.

Một đội binh sĩ vội vã tiến ra cửa thành, bách tính xung quanh trốn đi tứ tán.

- Nhanh chút nhanh chút!

Trong đội ngũ, một tên tướng lĩnh cưỡi trên tuấn mã cao lớn, thét to:

- Nhất luật niêm phong hết thảy chùa miếu! Tăng nhân sung làm lao dịch, miếu sản thu về quốc hữu! Không được sai sót!

Lời còn chưa dứt, ánh mắt tên tướng lĩnh đã rơi xuống trên người Huyền Trang.

Khóe mắt hầu tử không khỏi giật nhẹ.

Biến chuyển như thế Có phải quá nhanh rồi không? Mới trước còn là “Cầu Pháp”, chỉ chớp mắt liền thành “Diệt Pháp”?