Đại Bát Hầu

Chương 708: Nghi hoặc



Một khắc sau, chỉ thấy tướng lĩnh kia ghì lại bạch mã dưới háng, dùng roi ngựa trong tay chỉ tới, thét to nói:

- Bắt bọn họ!

Lập tức, trên trăm sĩ binh tấn tốc tán ra, tuôn tới chỗ đám người hầu tử.

Hầu tử vẫn bất động đứng đó, chắn trước người Huyền Trang. Đám Thiên Bồng dồn dập rút vũ khí hộ vệ quanh Huyền Trang. Tức thì, đội ngũ đã bị đám binh sĩ bao vây.

- Chuyện gì? Chẳng lẽ chúng ta trong bất tri bất giác đã vượt qua biên giới, từ Cầu Pháp quốc đi đến Diệt Pháp quốc?

- Trời mới biết.

Hầu tử vươn tay gãi gãi mặt, thở dài một hơi, nói:

- Ta biết đoạn đường này sao thuận lợi vậy được, mệnh đồ đa suyễn a.

Trường kích san sát tấn tốc nhường ra một lối đi, tướng lĩnh cưỡi trên bạch mã chậm rãi đi tới, dừng ở trước mặt chúng nhân.

Hắn thong thả cúi đầu quét chúng nhân một lượt, lúc ánh mắt lướt qua hầu tử và Hắc Hùng tinh thì thoáng dừng một lát, tựa hồ có phần kinh ngạc, lại tịnh không phản ứng gì thái quá. Cảm giác hệt như hầu tử cùng Hắc Hùng tinh căn bản không phải yêu quái, mà chỉ là nhân loại ăn mặc hơi quái dị chút thôi.

Ngước đầu, hắn cao ngạo hỏi:

- Các ngươi không phải thần dân Diệt Pháp quốc chúng ta, đến nước ta rốt cuộc có mục đích gì? Mau mau khai ra!

Huyền Trang phất động tay áo vội vàng bước lên trước, hai tay hợp mười, khom người vái nói:

- Bần tăng tên là Huyền Trang, tới từ đông thổ Đại Đường, đang trên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh.

- Hả?

Tên tướng lĩnh không khỏi sửng sốt.

Nhất thời, đám binh sĩ vây kín quanh bốn phía bắt đầu nghị luận. Lỗ tai hầu tử khẽ run động, ẩn ước nghe được mấy từ như “cao tăng”, “Phật gia”, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc.

Đám binh sĩ này rõ ràng là muốn gây chuyện với Phật Môn, nhưng từ ngữ khí nói chuyện, lại không nghe ra nửa điểm địch ý. Không chỉ không có địch ý, thậm chí còn có tí ti kính ý.

- Chuyện gì thế này?

Tướng lĩnh trên mình ngựa nhìn Huyền Trang, trong mắt tựa hồ có phần do dự. Hắn khẽ gọi lại tùy tùng, áp thấp giọng thì thầm nói:

- Nhanh đi bẩm báo bệ hạ, nói có một hòa thượng tới từ đông thổ, còn dẫn theo hai con yêu quái.

- Dạ!

Tùy tùng ứng tiếng, tức tốc xoay ngựa xuyên qua vòng vây chạy đến cửa thành.

Ngay sau đó, tướng lĩnh quay đầu nhìn Huyền Trang một cái. Sửa sang lại y quan rồi ngước đầu lên, im lìm đứng đó. Rõ ràng tư thái rất cao ngạo, nhưng thỉnh thoảng, hầu tử lại phát hiện hắn cứ làm như vô ý quan sát Huyền Trang.

Thần sắc cực cổ quái.

Hầu tử ngửa đầu khẽ lui ra sau một bước, chúng nhân còn lại vội dỏng tai lên. Hầu tử thấp giọng nói:

- Không đúng lắm. Đám này đều là phàm nhân, có điều, ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, hệt như là đang diễn trò. Cùng là diệt Phật, nhưng so với khí thế ở Xa Trì quốc thì kém xa. Tóm lại, mọi người chú ý cẩn thận.

Chúng nhân lặng lẽ gật đầu, ai nấy khẽ khàng về lại trận vị phòng thủ đương sơ.

Hai phương nhân mã cứ thế giằng co.

Xa xa, phía cửa thành rất nhiều bình dân bách tính đang vây xem, chỉ chỉ điểm điểm nghị luận liên hồi.

Mấy lần Huyền Trang định mở miệng nói gì đó, nhưng đối phương tựa hồ không có hứng thú lắng nghe. Vừa không hứng thú nghe Huyền Trang nói chuyện, lại không hứng thú phát động tiến công. Tiếp tục duy trì thế bao vây.

Không khí quỷ dị vô cùng.

Không lâu sau, tùy tùng khi nãy cưỡi khoái mã chạy về. Xuyên vào vòng vây đi tới bên tai tướng lĩnh nói mấy câu.

- Hai người bọn họ nói cái gì?

Tiểu Bạch Long thấp giọng hỏi.

Hầu tử thuận miệng đáp:

- Truyền đạt ý chỉ quốc vương thôi, tí nữa rồi biết.

Ngay khi đang nói chuyện, tướng lĩnh kia chợt ho khan hai tiếng, nói:

- Ngô vương có lệnh, lập tức quét sạch chùa miếu toàn quốc, đập nát tượng Phật. Trưng tập tăng nhân lao dịch, hòa thượng ngươi có gì dị nghị không?

Huyền Trang nhíu mày nói:

- Bần tăng không hiểu, Phật Môn có tội gì, vì sao bệ hạ quý quốc lại muốn làm thế?

- Cái đó Cái đó mạt tướng cũng không rõ ràng. Tóm lại mệnh lệnh hạ xuống như vậy. Chuyện này, chỉ có bệ hạ mới biết.

Hầu tử đứng ở một bên, chống Kim Cô bổng xuống đất, thong thả móc móc lỗ tai, rồi búng ráy tai trúng vào ngay miệng đang giương lên của tướng lĩnh.

Nhất thời, tướng lĩnh tưởng là nuốt phải côn trùng, ngồi trên lưng ngựa “phù phù” nửa ngày. Đám binh sĩ nhìn hắn mà không khỏi nghi hoặc.

Nhếch môi cười nhẹ, hầu tử quay đầu thấp giọng nói với chúng nhân:

- Diễn kịch đấy, để xem chúng diễn thế nào.

Một lúc lâu tướng lĩnh mới có vẻ hoàn thần lại được, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục ngồi trên lưng ngựa.

Huyền Trang khom người nói:

- Nếu chỉ có bệ hạ quý quốc mới biết, vậy làm phiền tướng quân dẫn tiến, để bần tăng tìm bệ hạ hỏi cho rõ ràng, được không?

- Có thể.

Tướng lĩnh không chút nghĩ ngợi hồi đáp ngay, sau đó, hắn tấn tốc điều khiển mã thất lùi ra sau, khẽ quơ tay, một chiếc xe ngựa tấn tốc đi ra. Cảm giác hệt như sớm đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi Huyền Trang nói ra câu này.

Đây là một chiếc xe ngựa trống rỗng, hai ngựa kéo, sạch sẽ gọn gàng, nhìn lụa gấm trang sức trên xe, một chiếc như vậy đặt trong tiểu quốc này, tuy không so được với vương công quý tộc, nhưng ít nhất, cũng phải là gia đình phú quý mới dùng nổi, không khả năng tiện tay liền có thể lôi ra.

Nháy mắt nhìn thấy chiếc xe ngựa này, ngay cả Huyền Trang cũng cảm giác được có gì đó dị dạng, vội vàng quay đầu nhìn hầu tử một cái.

Sát na khi bốn mắt giao nhau, hầu tử khẽ gật đầu, ra hiệu hắn cứ đi, trên xe tịnh không nguy hiểm.

Được hầu tử cho phép, lúc này Huyền Trang mới nâng vạt áo, nhấc chân lên.

Chớp mắt khi Huyền Trang lên xe, phu xe còn đặc ý đi xuống thả đệm cước cho Huyền Trang.

- Giá!

Tùy theo tiếng thét to của phu xe, hai bánh chậm rãi chuyển động.

Hầu tử thuận miệng nói:

- Đi thôi, xem xem chúng định giở trò gì.

Dưới sự áp giải của binh vệ, đám người hầu tử tản ra xung quanh Huyền Trang, chậm rãi xuyên qua cửa thành.

Trường cảnh kia nói là áp giải, thực tế càng giống như hộ tống.

Lúc này, trong thành lâu Nam Thiên môn, Na Tra, Trì Quốc Thiên vương và Lý Tĩnh đang đứng cùng một chỗ.

Tăng Trường Thiên vương nắm lấy một phần thẻ tre vội vã đi tới trước mặt ba người, ôm quyền hành lễ với Lý Tĩnh, xong liền dâng lên thẻ tre.

Tiếp lấy thẻ tre, Lý Tĩnh tấn tốc bày ra trên mặt bàn, chăm chú mà nhìn.

Trông hướng Na Tra, Tăng Trường Thiên vương thuận miệng hỏi:

- Bên kia thế nào?

Na Tra lắc đầu nói:

- Chẳng tra được gì, rất là quỷ dị, không biết có phải cố ý ngụy trang không nữa. Bên ngươi thế nào?

- Khả năng đã tìm ra tung tích Mi Hầu Vương.

Nghe vậy, ba người nhất tề trông sang Lý Tĩnh.

Vuốt vuốt chữ viết trên thẻ tre, Lý Tĩnh suy nghĩ nửa buổi, cắn răng, cuốn lại thẻ tre rồi chuyển cho bọn họ, nói:

- Ba người các ngươi mang đủ nhân mã, lần theo manh mối trên này tìm ra Mi Hầu Vương. Hắn có không ít liên hệ với những Yêu Vương khác, nếu không cần thiết, tận hết khả năng đừng kinh động hắn, lấy điều tra giám thị làm chủ. Ta tiếp tục giám thị Tôn Ngộ Không.

- Dạ!

Lúc này, ở Tây Ngưu Hạ Châu, phụ cận Sư Đà quốc.

Trên cổ thụ cao cao, Lục Nhĩ Mi Hầu nấp dưới tán lá khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài.

Nơi xa, trên núi đồng bao la tọa lạc một tòa Yêu thành khổng lồ, phảng phất khối nham thạch cự đại bị cường hành khảm xuống núi đồng, tường thành dày cả thước, khác hẳn với quốc gia nhân loại.

Trên lỗ châu mai phấp phới cờ xí, vô số yêu quái thân mặc khải giáp, vũ trang đến tận răng tuần thị tới lui.

Con người Lục Nhĩ Mi Hầu khe khẽ chuyển động, chậm rãi khuếch đại thần thức, ánh mắt tới lui giữa đám yêu quần.

Sau hai mươi mấy lần hút máu và tinh khí tuần thiên tướng, hiện tại hắn dùng linh lực càng thêm lớn gan.

Rất nhanh, hắn chú ý tới một ám tiêu ẩn tàng trong góc yêu thành, đồng thời với đó, hắn cũng chú ý tới đám người Đa Văn Thiên vương ẩn núp nơi xa, không khỏi sững sờ mất một lúc.

- Chẳng phải nói thiên binh và yêu quái không cùng một nhóm? Đây là

Nuốt khô ngụm nước bọt, hắn nhếch môi, nhe răng nanh nói:

- Quên đi, không nghĩ nữa, có ăn mới quan trọng.

Quay người, hắn khe khẽ thuận theo thân cây cự đại trượt xuống, chuẩn xác hạ mình trước mặt Sơn Dương tinh.

- Nghe đây, ngươi cứ đứng yên chỗ này!

Khẽ gật đầu, Sơn Dương tinh ấp a ấp úng nói:

- Tiểu Tiểu yêu tuân mệnh.

Quay mặt đi, Lục Nhĩ Mi Hầu cúi thấp thân mình lao tới ám tiêu có ba con tiểu yêu nơi xa, chuyển mắt đã tan biến vào trong rừng rậm. Chỉ để lại phiến lá khẽ phất phơ, cùng với Sơn Dương tinh ngơ ngác nhìn theo.

Rất nhanh, tiếng kèn báo cảnh vang vọng khắp Yêu thành.

Trước cửa cung, xe ngựa chở Huyền Trang ngừng lại.

Phu xe gấp gáp đi xuống dọn ra đạp cước, xốc màn trúc lên, thậm chí còn muốn vươn tay dìu đỡ Huyền Trang, nhưng bị Huyền Trang từ chối.

Ánh mắt rơi đến nơi không xa, Huyền Trang trông thống một tấm biển bị ném sang một bên, dùng vải gai che lại, nhưng không che hết, trên đó rõ ràng viết ba chữ “Cầu Pháp quốc”.

- Chuyện gì thế này?

Hai hàng lông mày Huyền Trang càng súc càng sâu.

Rất hiển nhiên, cái gọi là “Diệt Pháp quốc” trước mắt kỳ thực chính là “Cầu Pháp quốc”. Bọn họ tịnh không hề bất tri bất giác trung đặt chân lên quốc gia khác.

Nhưng mà, với một quốc gia chẳng lấy gì làm lớn lao thế này, sao chính quyền thay đổi mà ngay cả quốc dân của mình đều không biết?

Một tên binh sĩ đi ra từ trong cửa cung mở rộng, kéo dài giọng thét to:

- Tuyên, Huyền Trang pháp sư cận kiến!

Huyền Trang hai tay hợp mười, lặng lẽ hành lễ với binh vệ hai bên, nhấc chân tiến về phía trước.

Đám người hầu tử, Thiên Bồng, Quyển Liêm cũng vội vàng đi theo.

Nhưng, sự tình càng thêm kỳ quái đã xảy ra.

Hầu tử vốn dự liệu đối phương sẽ ngăn trở, khó miễn phải nảy sinh một phen tranh chấp. Rốt cuộc quốc vương chỉ tuyên Huyền Trang cận kiến, tịnh không tuyên những người khác. Nhưng thực tế chẳng những không ngăn trở, ngược lại còn điềm nhiên như không, thậm chí đám hầu tử tay nắm binh khí, bọn họ cũng nhìn mà không thấy.

- Thế này chẳng phải Quá kỳ lạ? Bẫy rập?

Cứ thế một đường thấp thỏm đi tới, thẳng đến khi xuyên qua cửa cung bước lên trước đại điện, vẫn mãi không thấy xảy ra sự cố gì.

Đứng ngoài cửa điện, hầu tử vọng vào trong, nhìn thấy người ngồi trên vương vị chính đang nghểnh cổ nhìn ra. Sát na ánh mắt giao thác với hầu tử, hắn vội rụt cổ lại, ra vẻ tự nhiên như không có gì.

Cảnh này, bị hầu tử chuẩn xác nắm bắt được, hắn vội vươn tay ngăn Huyền Trang lại.

- Chậm đã, để ta đi trước.