Nhấc chân lên, hầu tử chậm rãi đạp qua bậc cửa. Kim Cô Bổng trong tay hoành ngang trước người, mắt nhìn chằm chằm người trên vương vị, tư thái sẵn sàng lâm chiến.
Đằng sau, Thiên Bồng tùy ý nắm lấy Cửu Xỉ đinh ba, ánh mắt từ từ chuyển động, chăm chú nhìn quét từng ngóc ngách trong đại điện.
Thấy khí thế như vậy, tướng lĩnh đại thần đứng ở hai bên đều có vẻ khiếp ý, lại vẫn cố đè nén, đứng nghiêm ở đó.
Trên vương vị là một nam tử trung niên vóc người mập mạp, mặt để râu quai nón.
Hắn có đôi mi hình chữ bát, nhìn qua rất hiền từ, tựa hồ chính đang tìm cách để hai hàng lông mi giãn ra, để thể hiện vẻ uy nghiêm. Nhưng cánh tay khẽ run rẩy đã bạo lộ suy nghĩ thật trong lòng hắn.
- Kẻ đến Kẻ đến người nào, báo danh đi ra.
Nương theo một tiếng thét to không lắm uy thế, ánh mắt chúng nhân đều quay sang trông hướng Huyền Trang.
Chỉ vào Huyền Trang, quốc vương ngồi thẳng người lên, tiếp tục thét to:
- Nói, ngươi tên gì, từ đâu tới, cớ sao lại đến Diệt Pháp quốc chúng ta?
Hầu tử nhìn quét bốn phía một phen, sau khi xác định không có gì nguy hiểm mới gật gật đầu với Huyền Trang, lẳng lặng đứng sang bên cạnh, giao lại quyền nói chuyện cho Huyền Trang.
Bước lên trước một bước, Huyền Trang hai tay hợp mười, khom người hành lễ nói:
- Bần tăng pháp hiệu Huyền Trang, đến từ đông thổ Đại Đường, trên đường tới Tây Thiên Linh sơn Đại Lôi Âm tự cầu thỉnh chân kinh thì tạt qua quý quốc.
Ngoài đại điện, một tên hộ vệ len lén xoay người rời đi.
Lúc này, Linh sơn, Đại Lôi Âm tự.
Giữa muôn ngàn hoa tươi, vô số Phạn âm văng vẳng, Địa Tàng vương thân mặc một bộ tăng bào đen xám dẫn theo Chính Pháp Minh Như Lai từng bước bước lên đại điện.
Chư Phật trên đại điện không ai không ghé mắt mà nhìn.
Trong đó có thập phương Như Lai, có bát phương Ứng Cung, có vô số Chính Biến Tri, có mười tám đại La Hán vô thượng kim thân, và cả năm trăm phổ thế La Hán.
Ngay như Phổ Hiền, Văn Thù, hai trong Tây phương tứ đại thế tôn Phật thanh danh lan xa trong Phật Môn sánh cùng Chính Pháp Minh Như Lai, Địa Tạng vương cũng có mặt. Lại thêm Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương vừa thượng điện. Lúc này, trên điện đường rộng chín chín tám mươi mốt trượng, chư Phật tây phương đã tề tụ một đường.
Kim thân Như Lai nằm trên đài sen chính giữa đại điện khẽ cúi đầu, nhìn đăm đăm Địa Tạng vương. Trong mắt không có nửa tia tình tự.
Tất cả Phật Đà đều lặng lẳng mà nhìn, ánh mắt chuyển động theo từng cử chỉ của Địa Tạng vương.
Chậm rãi đi tới trước người Như Lai, Địa Tạng vương hai tay hợp mười, cùng Chính Pháp Minh Như Lai, hai người đồng thời khom lưng hành lễ.
- Bẩm tôn giả, đám người Huyền Trang mấy năm trước từ đông thổ Đại Đường khải trình cầu pháp. Nay đã xuyên qua Nam Chiêm Bộ Châu, đặt chân tới Diệt Pháp quốc
- Là Diệt Pháp quốc ở Tây Ngưu Hạ Châu, lúc trước muốn cầu pháp mà không được, giờ quay sang diệt pháp?
Thanh âm hồn hậu vang lên, nương theo tiếng thở dài kia, nguyên cả đại điện đều chấn động theo.
- Chính là nó!
Địa Tạng vương chậm rãi đáp nói:
- Bách tính trong Cầu Pháp quốc một lòng hướng Phật, dựng lên vô số miếu thờ, hương hỏa đang thịnh, chỉ đáng tiếc nhiều năm qua mà chưa từng xuất hiện cao tăng, càng đừng nói đến người thành Phật. Ngược lại khiến cho trên tới quân vương, dưới tới bách tính đều rơi vào “cầu bất đắc khổ”. Hiện nay, bởi kẻ nào đó sàm ngôn, quốc vương nghĩ lệch, quay sang diệt pháp. Đúng là đáng thán.
Hai mắt Như Lai chậm rãi nhắm lại, không nói gì thêm.
Phật Đà bốn phía vẫn cứ mặt không biểu tình, nhìn đăm đăm hai người ở trung tâm đại điện, không ai lên tiếng.
Địa Tạng vương khẽ ngước đầu, nhìn Như Lai một cái, hai người lặng lẽ khom lưng hành lễ, cùng nhau bước sang một bên, đứng vào trong hành ngũ chư Phật.
Nhất thời. Phạn âm quanh quẩn bên tai chợt ngưng lại, trọn cả đại điện khôi hoàng tráng lệ, lại lặng ngắt như là hư không.
Trên điện đường lãnh thanh ấy, thập phương Như Lai, bát phương Ứng Cung, vô số Chính Biến Tri, mười tám đại La Hán vô thượng kim thân, năm trăm phổ thế La Hán, tất cả đều làm như vô ý liếc nhìn hai người.
“Biện pháp” đã bắt đầu trong vô thanh vô tức.
Thời này khắc này, mỗi vị Phật Đà tại trường đều biết. Kim Thiền tử cách biệt tám trăm năm, cuối cùng đã trở về, “Phổ độ” của hắn, lần nữa muốn quyết một trận thắng thua cùng “Vô Ngã” của Thích Già Ma Ni.
Trên thành lâu Nam Thiên môn, tay nắm ngọc giản của Lý Tĩnh chợt run rẩy, ngập ngừng hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Sư Đà quốc xuất hiện động loạn?
- Đúng, xuất hiện động loạn.
Ở đầu bên kia ngọc giản, Đa Văn Thiên vương cấp thiết nói:
- Quy mô không nhỏ, trọn cả quốc đô Sư Đà quốc đều bị kinh động, hiện tại bọn họ đang cảnh giới cao độ. Nguyên nhân cụ thể đến nay vẫn chưa rõ ràng, tình hình này, chúng ta cũng không dám tùy tiện tra tìm, nhỡ bị phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng.
- Các ngươi tạm thời thu mình, đừng để đối phương phát hiện.
- Dạ!
Thả ngọc giản xuống, Lý Tĩnh đành chịu nhìn địa đồ trải trên bàn, thái dương ẩn ẩn nhói lên.
Sư Đà quốc và Diệt Pháp quốc cách nhau chỉ chừng ngàn dặm, chuyện ở hai nơi này liệu có liên quan?
Khanh gia đứng ở phía đối diện bàn án khom người chắp tay nói:
- Thiên vương, bệ hạ mời ngài sang một chuyến
- Hiện tại, sợ rằng không tiện.
Lý Tĩnh khoát khoát tay, nhẹ giọng nói:
- Thế cục còn đang mơ hồ. Phiền khanh gia hồi bẩm bệ hạ, nói bây giờ Lý Tĩnh chưa thể rời đi, một khi sự tình được xác nhận, Lý Tĩnh sẽ dùng thời gian nhanh nhất, đi lên Lăng Tiêu bảo điện trình báo cho bệ hạ.
- Ti chức hiểu rồi. Làm phiền Lý thiên vương.
Khanh gia lặng lẽ chắp tay hành lễ, lui ra ngoài.
- Hắn ở đây! Nhanh đuổi!
- Mau lên!
Ngoại vi đô thành Sư Đà quốc, Đa Văn Thiên vương vươn tay khẽ gạt ra tán lá.
Nơi tiền phương không xa, hơn mười con yêu quái vũ trang đến tận răng, tay cầm binh khí cuồng chạy mà qua, không chút nào chú ý tới đám thiên tướng nấp trong bụi cây.
- Thiên vương, hay là chúng ta triệt thoái? Bọn họ đã tìm đến đây rồi.
- Không được, giờ mà triệt thoái thì càng dễ bị phát hiện.
Rướn cổ lên, Đa Văn Thiên vương tính thử nhìn rõ ràng rốt cuộc tiền phương đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc, nửa ngày mà vẫn không thấy được.
Thoáng trầm mặc một lúc, hắn nhẹ giọng nói:
- Hẳn không phải tìm chúng ta, các ngươi có chú ý thấy không, hình như mục tiêu của bọn họ là một người, giờ đối phương đã bị phát hiện, chúng ta chỉ cần tránh đi, hẳn có thể trốn qua được.
Quanh bốn phía, đám thiên tướng chen cùng một chỗ đều câm như hến.
Giữa rừng cây, hai đội yêu quái từ hai hướng tách biệt đuổi nhanh mà đến, lúc hộp hợp, song phương đều không khỏi sửng sốt, ai nấy mệt đến nỗi thở phì phò.
- Các ngươi nhìn thấy bộ dạng hắn không?
- Nhìn thấy, là một con hầu yêu. Hầu tử hút máu.
- Chắc chạy bên kia, tiếp tục đuổi, đừng cho hắn cơ hội trốn thoát!
- Dạ!
Nương theo hướng chỉ của Tê Ngưu tinh cầm đầu. Đám yêu quái thét to lao đi.
Lạc Đà tinh chạy ở sau cùng thật sự quá mệt, không thể không dựa lên thân cây bên đường, mắt nhìn đồng bạn tiếp tục chạy vội mà đi. Lấy ra ấm nước, nhổ nắp, ừng ực tu mấy hơi.
Tròng mắt lờ đờ đảo quanh, hắn thuận miệng mắng nói:
- Mẹ nó, một con khỉ? Đúng là chạy ghê thật, hại các gia gia đuổi nguyên một canh giờ Chờ tí nữa bắt lại, phải lột da nó mới được!
Nói rồi, hắn trùng trùng quăng ấm nước trống trơn ra đất. Chống trường thương từ từ đứng dậy.
Bỗng đột nhiên, một mạt lạnh buốt từ trên cổ truyền đến. Tròng mắt hắn chợt trợn trừng, không dám nhúc nhích.
- Gia gia mệt à?
Một tay Lục Nhĩ Mi Hầu bóp lấy yết hầu, cười hì hì nhô đầu ra sau lưng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói:
- Có cần tôn nhi khiến ngươi thoải mái chút không? Yên tâm, nhịn một chút là xong, bảo đảm không cần phải tìm kiếm vất vả nữa.
- Tha Tha mạng
Không đợi Lạc Đà tinh hô ra tiếng, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu hấp một hơi thật sâu, từng sợi tinh khí bị hút đi từ trong người Lạc Đà tinh. Ngay sau đó, hắn trùng trùng cắn lên cổ Lạc Đà tinh. Bắt đầu điên cuồng bú mút máu tươi.
Một trận tiếng huyên náo truyền đến.
Trong Yêu thành, ba tên Yêu vương đang ngồi đối ẩm bên bàn thấp khẽ nhìn nhau, Bằng Ma Vương bực dọc nghiêng mặt đi, quát nói:
- Chẳng phải chỉ là một con tiểu yêu không mọc mắt? Sao còn chưa bắt được? Đã mấy canh giờ rồi, đám phế vật các ngươi làm ăn thế đấy à!
Một con Chuẩn yêu (chim cắt) thân mặc khải giáp đen vội vàng tiến lại, chắp tay nói:
- Đại vương bớt giận, để hạ thần đi tra rõ ràng.
- Đi nhanh về nhanh!
Trùng trùng đập tay lên ngực giáp, Chuẩn yêu xoay người bước ra cửa.
Hắn đẩy cửa điện, cầm lấy giác cung tiễn đồng, vượt qua hành lang dài rảo bước đi ra ngoài. Lúc đi xuống trường thang, hắn chợt ngây người, bước chân bất giác thả chậm lại.
Ngay trước mắt hắn, trên quảng trường Yêu thành, hơn trăm cỗ yêu thi xếp đặt chỉnh tề. Mỗi bộ đều giống như thây khô, mất đi hết thảy huyết dịch.
Bốn phía, mấy chục yêu quái chính đang bận rộn tới lui, ai nấy đều mặt mày ngưng trọng.
Ngoài thành, thỉnh thoảng lại có yêu thi mới được đưa tới.
- Chuyện gì?
Đi xuống trường thang, hắn vội vươn tay kéo lại một con Xà tinh, chỉ vào những thi thể kia, nói:
- Chuyện này là thế nào, vì sao không bẩm báo?
- Chuyện này… Chuyện này.
Xà tinh ấp a ấp úng nói:
- Chỉ tử thương một ít tiểu yêu, chẳng có gì nghiêm trọng
- Chẳng có gì quan trọng?
Chuẩn yêu nhấc chân đạp lật Xà tinh, quát:
- Thế này mà còn không quan trọng? Có thể giết nhiều người như vậy ngay dưới mí mắt Sư Đà quốc, vậy mà không quan trọng?
Quát xong, hắn chỉ vào ba tên yêu tướng Hóa thần cảnh đứng ở một bên, nói:
- Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, đi theo ta!
- Dạ!
Bốn con đại yêu lướt ra Yêu thành nhanh như thiểm điện, lao thẳng tới nơi truyền ra tiếng huyên náo.
Giữa rừng cây, vài chục con yêu quái vây kín xung quanh Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng ai nấy đều run run không dám bước lên.
Bởi vì, dưới chân Lục Nhĩ Mi Hầu sớm đã đảo gục mười cỗ thi thể.
Bỗng đột nhiên, Chuẩn yêu dẫn theo ba tên yêu tướng Hóa thần cảnh từ trời giáng xuống, phân biệt từ bốn phương hướng vây lại Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Ai nha, xem ra hôm nay thu hoạch không nhỏ.
Đối mặt với bốn kẻ đến khí thế hung hung, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhếch môi, cười hì hì liếm liếm răng nanh nhuốm máu.
- Các ngươi lui xuống!
Nương theo tiếng hạ lệnh của Chuẩn yêu, đám tiểu yêu như hoạch đại xá, thở phào một hơi, vội lùi ra sau.
Ba tên yêu tướng lần lượt rút ra binh khí, chuẩn bị sẵn sàng tấn công. Bản thân Chuẩn yêu cũng giương cung lắp tên, nhắm chuẩn Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Giết --!
Mũi tên thoát dây mà ra. Ba tên yêu tướng vung lên binh khí, bổ nhào về hướng Lục Nhĩ Mi Hầu!
Ngay trong chớp mắt đó, thân mình Lục Nhĩ Mi Hầu chợt đung đưa, nhàn nhã bày ra giá thế phản kích.
Đợi mũi tên đến gần, chỉ thấy hắn đột nhiên trừng mắt, dễ dàng như bỡn tiếp lấy mũi tên do Chuẩn yêu bắn tới.
Chuẩn yêu cả kinh.
Khắc sau, thân mình Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng dưng tan biến, chỉ thấy ba tên yêu tướng xông đến chỗ hắn đều phún ra một búng máu tươi, thân hình khựng lại, phảng phất bị thứ gì đó vô cùng cường đại mà lại vô hình trùng trùng đập trúng, cả người như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Không đợi Chuẩn yêu kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, một khuôn mặt khỉ đã tiếp cận hắn trong gang tấc Nháy mắt, lông tóc khắp toàn thân Chuẩn yêu dựng đứng cả lên.
Rất rõ ràng, bọn họ quá đoán thấp thực lực đối phương.
- Ta mổ ngươi --!
Giữa lúc cấp bách, Chuẩn yêu đành dùng giác cung trong tay tấn công đối phương, song lại bị đối phương dễ dàng tiếp được.
Hết cách, Chuẩn yêu vội vứt bỏ giác cung, quay sang sờ lên đoản đao giữa eo. Nhưng không đợi hắn kịp rút ra đoản đao, tay Lục Nhĩ Mi Hầu đã án lên chuôi đao từ thủa nào
Xong rồi Lần này chết chắc.
Đây là ý nghĩ duy nhất còn thừa lại trong đầu Chuẩn yêu.
Hắn nhắm nghiền mắt lại, lặng lẽ chờ đợi tử vong hàng lâm.
Nhưng một hồi lâu, hắn vẫn không cảm thấy đối phương có hành động nào khác.
- Tướng quân Ngài không sao chứ?
Tiếng kêu thấp thỏm của đám tiểu yêu truyền lại.
Chuẩn yêu sửng sờ mở mắt.
Giữa rừng cây, ba tên yêu tướng bị bắn ngược ra đang ôm lấy vết thương lăn lộn dưới đất, đám tiểu yêu còn lại đều ngây dại nhìn hắn, tựa hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Về phần Lục Nhĩ Mi Hầu, sớm đã biến mất tăm.
- Đây là Chuyện gì?
Chuẩn yêu cúi đầu ngơ ngác nhìn tay mình đang nắm lấy chuôi đoản đao:
- Vừa nãy, kẻ kia… Không phải là, Đại Thánh gia chứ?
Hắn đột nhiên nhớ lại tướng mạo con khỉ vừa nãy, cực giống với người ngồi trên vương tọa Tề Thiên cung xưa kia, lập tức, cả người ngồi bệt xuống đất. Hơi thở gấp rút, thật lâu vẫn khó mà bình tĩnh lại được.
Lúc này, dưới bóng cây cách đó không xa, Lục Nhĩ Mi Hầu run rẩy nâng tay trái lên.
Vị trí nơi xương sườn của hắn, không biết lúc nào đã xuất hiện một vết nứt to tướng. Trong vết nứt toàn là đống lông khỉ bùi nhùi như rơm rạ, không có nửa giọt máu tươi.
- Chuyện gì thế này Bọn họ không khả năng thương đến ta. Chỉ bằng mấy tên tiểu yêu kia, sao có thể thương được ta?
Mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên thái dương trượt xuống, hắn bịt lấy vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, lăn lộn ra đất:
- A a a a, ha ha ha ha, mẹ nó Chắc là vừa nãy không cẩn thận làm nứt, chắc vậy. Thân thể này, quả nhiên còn quá giòn yếu Hết cách rồi, phải cần nhiều máu tươi hơn nữa. A a a a Phải cần thêm máu tươi
Dưới tán cây, hắn cắn răng cười lên hung tợn. Sơn Dương tinh ở bên sớm đã bị hành động của hắn dọa cho hết hồn.
Nơi xa, tiếng trống trận vang lên càng dồn dập.
- Nơi này sợ rằng không thể tiếp tục ở lâu
Hít một hơi thật sâu, Lục Nhĩ Mi Hầu giãy dụa bò dậy, quay đầu trông hướng Sơn Dương tinh nói:
- Trước ngươi nói cái gì ấy nhỉ? Còn có gia hỏa Cửu Đầu Trùng, thủ hạ của hắn cũng có rất nhiều cường tướng?