Đại Bát Hầu

Chương 710:



Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài mảnh lá rụng chấn động mặt hồ, nổi lên từng hồi gợn sóng.

Hơn mười tên thị vệ võ trang tận răng đạp lên nhịp bước chỉnh tề chậm rãi bước men theo đường mòn ven hồ.

Đầu bên kia ao đầm, trên lâu đài, Huyền Trang cúi đầu nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi:

Bần tăng nói vậy, bệ hạ nghe hiểu không?

Nghe được lời này, quốc vương đang ngồi thẳng bên bàn tròn lập tức sững người, gấp gáp gật đầu nói:

Hiểu, hiểu! Sao mà không hiểu được? Phật lý bản vương tham ngộ một đời vẫn chưa hiểu được, đến chỗ Huyền Trang pháp sư, chỉ bằng vài câu đôi lời liền điểm thấu. Huyền Trang pháp sư đúng là Phật sống. Chư vị khanh gia, các ngươi thấy ta nói đúng không?

Nói đến đây, quốc vương bật cười ha hả, nhìn xuống chúng thần bên dưới.

Bệ hạ nói phải, Huyền Trang pháp sư đúng là Phật sống.

Một vị đại thần giơ ngón cái tán thưởng Huyền Trang.

Thần chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.

Một đại thần khác khom người chắp tay nói:

Huyền Trang pháp sư quả là thần nhân, bệ hạ gặp được, ngày thành Phật đã không còn ха.

Nghe nói thế, quốc vương cười càng hoan khoái, Huyền Trang lại khẽ súc mày.

Bên lan can, hầu từ sớm đã mất hết kiên nhẫn, chỉ là ngại ở Huyền Trang mới không tiện phát nộ thôi.

Tình hình trước mắt quả thật ngoài ý liệu của hắn.

Hắn cho rằng đây là bẫy rập do ai đó dựng nên, giống như tao ngộ ở Xa Trì quốc đương sơ. Nhưng sự tình căn bản không phải như vậy.

Quốc vương này miệng nói muốn diệt Phật, nói Phật Môn là thứ bậy bạ, lại mặc cho Huyền Trang khuyên bảo, còn luôn xưng phải, đến sau, lại dễ dàng đáp ứng thiện đãi tăng nhân trong nước, triệt bỏ ý chỉ diệt Phật. Đến sau nữa, còn lôi kéo Huyền Trang nói muốn hắn giảng kinh…

Đây là một kẻ muốn không đội trời chung với Phật Môn ư?

Người khác có lẽ sẽ tin, chứ hầu tử là tuyệt đối không tin.

Cảm giác mà quốc vương mang lại cho hầu tử, hệt như một đứa trẻ khóc náo, muốn khiến cho người lớn chú ý. Vô luận nháo ghê gớm đến đâu, chỉ cần đi qua đưa cho viên kẹo, lập tức yên tĩnh.

Lành lạnh nhìn quốc vương đang cười tươi như hoa. Hầu tử chống Kim Cô bổng đi tới, nói:

Được rồi, muốn hỏi đều đã hỏi xong, chúng ta có thể đi được chưa?

Quốc vương thu lại mặt cười, ngước mắt nhìn đầu tử, lại cúi đầu nhìn điểm rơi cồn bổng trong tay hầu tử.

Nhất thời, chúng nhân đều nhìn hướng điểm rơi kia.

Kim Cô bỗng rất nặng. Tuy ngày thường nằm trong tay hầu tử được khống chế tự nhiên, nhưng thực tế vẫn rất nặng. Chỉ với mấy động tác đơn giản kia. Lại cũng để lại vết lõm không nhỏ trên nền đất cứng rắn.

Quay mặt sang, quốc vương hai tay hợp mười, cung kính hỏi Huyền Trang:

Huyền Trang Phật sống, vị hộ vệ này, chính là đệ tử của ngài?

Huyền Trang khẽ lắc đầu, với hai tay hợp mười nói:

Hồi bấm bệ hạ, Đại Thánh gia, là bằng hữu của bần tăng, tịnh không phải đệ tử. Ha? Bằng hữu?

Lại nhìn hầu tư một cái, Quốc vương vuốt râu quai nón, nói:

Tục thoại nói hữu giáo vô loại, chẳng lẽ, đây cũng là một vị cao tăng? Ngươi nói cái gì đấy? Ai là hòa thượng? Lão tử xuất thân Đạo môn!

Vừa nghe lời này, hầu tử lập tức dở khóc dở cười, chỉ vào quốc vương mắng nói:

Còn nữa, cái gì gọi là hữu giáo vô loại? Người có ý gì?

Nói rồi, hầu tử vươn tay muốn bắt lấy cổ áo quốc vương. Thấy thế. Huyền Trang vội vàng đứng ra ngăn trở.

Hai người giườm nhau.

Hồi lâu, ngại ở mặt mũi Huyền Trang, hầu tử đành căm hận chửi đổng một tiếng, dứt khoát xoay người đi ra.

Đợi hầu tử đi rồi, Huyền Trang mới hướng quốc vương hành lễ, nói:

Đại Thánh gia tính cách có phần gắt gỏng, khiến bệ hạ sợ hãi. Bần tăng thay mặt Đại Thánh gia thỉnh tội, mong bệ hạ thứ lỗi. Không sao không sao. Có Phật sống ngài ở đây, bản vương có gì mà kinh hãi?

Quốc vương khoát khoát tay không thèm để ý, cười nói:

Năng nhân dị sĩ tính tình đều thường quái dị, cái này bản vương hiểu. Chẳng qua Phật sống ngài còn sai phái được người của Đạo môn, đúng là ngoài ý liệu của bản vương.

Huyền Trang lúng túng cười cười.

Bên lan can. Hầu tử cung Thiên Bồng đối thị một cái, hừ lạnh ra tiếng.

Ngươi thấy thế nào? Chắc chắn là có vấn đề rồi, chẳng qua không phải vấn đề mà chúng ta vẫn nghĩ. Bắt đầu từ khi chúng ta tiến cung, có thể thấy bọn họ không hề đề phòng chúng ta. Không chỉ để mặc chúng ta mang binh khí lên điện, trong lâu đài này, chúng ta có tổng cộng sáu người, bọn họ thì sao?

Hết hàm tới chỗ Huyền Trang và quốc vương một cái, Thiên Bồng đỡ lấy lan can, thở dài nói:

Trừ quốc vương, trừ mấy tên đại thần tay không sức trói gà kia, tất cả thủ vệ chỉ mới hai người. Chuyện như thế đặt ở quốc gia nào cũng đều rất khó tưởng tượng. Cho dù bị Huyền Trang pháp sư thuyết phục ngay trên điện, cũng không lý do buông lỏng cảnh dịch như thế. Thậm chí… Ở trên điện Huyền Trang pháp sư căn bản không nói được mấy câu. Quỷ dị, xác thực rất quỷ dị.

Tiểu Bạch Long ở bên một mặt coi chừng quốc vương, một mặt áp thấp giọng chen miệng nói:

Chẳng phải bọn họ nói muốn diệt Phật ư? Trong khi đây rõ ràng là đang kính Phật, bộ dạng như thể chỉ đợi chúng ta tới, sau đó tôn là thượng khách. Đúng đúng đúng.

Quyển Liêm mở miệng nói:

Các ngươi chú ý tới không? Mới đầu gọi là Huyền Trang, lên điện chưa giảng được mấy câu liền biến thành Huyền Trang pháp sư, vừa nãy dứt khoát đổi giọng gọi thành “Phật sống”. Ta cảm giác, hình như bọn họ ngay từ đầu bọn họ đã biết Huyền Trang sẽ tới.

Hắc Hùng tinh cẩn thận hỏi:

Liệu có phải là bởi Huyền Trang pháp sư thanh danh lan xa?

Vừa nghe lời này, bốn người còn lại lập tức nhất tề trừng hắn một cái.

Thanh danh lan xa hơn cả tốc độ đi đường?

Hầu tử quay người đi, trực tiếp gạt Hắc Hùng tinh to xác mà chậm hiểu ra ngoài vòng thảo luận, thấp giọng nói:

Tình hình bây giờ ta thật sự xem không hiểu. Các người dùng đầu óc nghĩ thử xem, nếu sau lưng chuyện này là âm mưu của kẻ nào đó muốn đối phó chúng ta, vậy thì sẽ là ai, có mục đích gì.

Nhất thời, chúng nhân đều trầm mặc, ngươi nhìn ta ta nhìn người, không ai đưa ra được ý kiến.