Dưới núi tuyết, Na Tra nắm lấy ngọc giản, bàn tay khẽ run rẩy.
Phụ thân… Vừa nãy, vừa nãy ngươi nói cái gì? Nhanh đi tiếp ứng!
Đầu bên kia ngọc giản truyền đến tiếng gầm gào của Lý Tĩnh:
Mi Hầu Vương sao dễ lừa gạt vậy được? Ta giao thủ với hắn không dưới mười lần, lạ gì! Nhanh đi cứu Trì Quốc, muộn nữa là chết!
Na Tra kinh hoàng thu lại ngọc giản, gọi đám thiên tướng ở chung quanh, nói:
Nhanh, đi cứu người!
Lời còn chưa dứt, hắn đã giá ngự Phong Hỏa Luân, đội lên bão tuyết xông ra ngoài.
Nhất thời, chúng thiên tướng đều ngơ ngác, chỉ biết mù mờ đuổi theo.
Xông phá bạo tuyết tứ ngược khắp không gian, rất nhanh Na Tra đã lên tới đỉnh núi. Nhưng không đợi hắn kịp hoàn thành một thân ảnh đã trực tiếp bay tới.
Trì Quốc Thiên vương!
Hoành Hóa Tiềm thương ra sau người, Na Tra vội vươn tay còn lại tiếp lấy Trì Quốc thiên vương đã thoi thóp một hơi, khắp người toàn là máu.
Nghiêng mặt qua, Na Tra nhìn thấy trong gió tuyết, Mi Hầu Vương đang chống côn đứng trên đỉnh núi thong thả nhìn mình. Tay xách đầu lâu của thiên tướng đi cùng, về phần thân xác, không biết đã bị ném tới nơi nào.
Lúc này, hơn mười tên thiên tướng còn lại cũng chạy tới bên cạnh Na Tra, hộ quanh hắn và Trì Quốc Thiên vương.
Thấy cảnh này, Mi Hầu Vương chậm rãi nhếch môi, ý cười tràn ra:
Lại là chiến trận? Thiên Đình các ngươi đúng là chẳng có tí tinh thần hiệp khách gì hết. Lần nào cũng đều quần ẩu, chán chết.
Nói rồi, hắn tiện tay vứt đi đầu lâu, hoành côn, bày ra giá thế tiến công, cười hì hì nói:
Mất đi Trì Quốc, chỉ bằng Na Tra ngươi, có căng được chiến trận đủ để đối phó ta không?
Nghe vậy, chúng thiên tướng đều trông hướng Na Tra.
Chỉ thấy Na Tra mặt mày xanh đen, mắt trừng Mi Hầu Vương, miệng gằn ra một chữ:
Lên!
Linh Sơn, Đại Lôi Âm tự.
Một vị tăng nhân xắn lên tay áo vội vã bước vào trong điện, khấu bái nói:
Khải bấm tôn giả, một chi nhân mã Nam Thiên môn do Tam thái tử Na Tra dẫn đầu đang khai chiến cùng Mi Hầu vương ở cực bắc Bắc Cầu Lô Châu!
Nhất thời, tiếng thì thầm ồ lên trong điện.
Chuyện gì thế này. Sao Nam Thiên môn lại xung đột cùng Mi Hầu Vương ngay vào lúc này? Chẳng lẽ bọn họ cũng liên lụy trong đó?
Trên đài sen, Như Lai khẽ cười nhạt, vẫy vẫy tay nói:
Đi xuống trước đi.
Nghe vậy, tăng nhân kia khấu bái thật sâu. Khom lưng từng bước lui ra ngoài điện.
Nam Thiên môn, ba đại Yêu Vương, Cửu Đầu Trùng, tiếp theo còn có các phương thế lực khác nữa, tất cả đều bị cuốn vào. Hai tên Tôn Ngộ Không, không thật không giả, khiến động toàn tam giới. Đúng là diệu cục!
Nhàn nhạt thở dài một hơi. Như Lai híp mắt lại, con ngươi chậm rãi chuyển động, trong hướng Địa Tạng vương đứng bên dưới, nói:
Chẳng qua, trong hoàn cảnh như vậy, Lý Tĩnh vì khốn chặt Tôn Ngộ Không mà bố xuống nghi cục, ngược lại càng nhượng bản tọa hứng thú.
Địa Tạng vương cũng nhìn Như Lai, rồi khẽ ngước đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện.
Lúc này, Huyền Trang đang tranh luận cùng quốc vương Cầu Pháp quốc trong cung điện.
Chúng sinh là chúng sinh của toàn tam giới, thần dân Cầu Pháp quốc chẳng lẽ không phải chúng sinh?
Quốc vương dạo bước tới lui, lạnh lùng nói:
Huyền Trang pháp sư muốn phổ độ chúng sinh, bản vương rất ủng hộ, bất luận ngài muốn điều gì, bản vương đều có thể đáp ứng, dù có là vương vị cũng không ngoại lệ! Giữa thiên hạ này, còn có quân vương nào làm được như thế? Nếu Huyền Trang pháp sư đã muốn phổ độ chúng sinh, sao không bắt đầu từ Cầu Pháp quốc chúng ta. Đợi chúng sinh Cầu Pháp quốc đều độ, bản vương tuyệt không ngăn trở!
Huyền Trang hai tay hợp mười, khẽ thở dài nói:
Bệ hạ, phổ độ chúng sinh tam giới tính không phải sức một người có thể làm được. Việc bần tăng muốn làm, là chứng được đạo tế thế, để hậu nhận biết đường mà theo. Dù pháp sư tưởng muốn đạo tế thế gì đó, chẳng lẽ nơi khác có thể chứng được, mà Cầu Pháp quốc này của ta lại không chứng được? Chỉ cần ngươi phổ độ chúng sinh Cầu Pháp quốc thành Phật, đến lúc đó, chúng ta nhất định sẽ giúp ngài phát dương quang đại đạo tế thế kia, chẳng phải càng tốt?
Bệ hạ. Nếu chứng đạo tế thế chỉ cần làm vậy, sao bần tăng còn phải tây hành? Thế rốt cục là vì nguyên nhân gì mà cầu không được? Cầu Pháp quốc ta có chỗ nào không bằng tay hành? Thiếu cái gì, chỉ cần người nói, bản vương lập tức làm ra
Một tiếng gầm gào, quốc vương chỉ tay vào nơi xa, mắt trợn tròn nhìn Huyền Trang.
Nhất thời, không khí cứng lại.
Huyền Trang sững sờ nhìn đăm đăm quốc vương, hồi lâu, hắn hai tay hợp mười, khẽ thở dài:
Thiếu khổ nạn. Thiếu khổ nạn?
Quốc vương ách nhiên thất tiếu.
Thiếu khổ nạn chúng sinh, cũng thiếu khổ nạn bần tăng. Không có khổ nạn, nói gì tới phổ độ? Đây là đạo lý quái quỷ gì?
Quốc vương mở to tròng mắt nhìn Huyền Trang. Hồi lâu, hắn chỉ vào mặt Huyền Trang, cắn răng nói:
Không sao, bản vương tạm thời tin ngươi! Bây giờ bản vương hạ lệnh bắt tất cả tăng nhân phải đi làm ăn mày, thế không phải liền có khổ nạn? Nếu còn chưa đủ, bản vương hạ lệnh bắt bách tính toàn quốc đều làm ăn mày, Huyền Trang pháp sư muốn bao nhiêu khổ nạn, bản vương cho ngài bấy nhiêu, thế nào?
Huyền Trang lẳng lặng đứng đó, mắt nhìn quốc vương, không nói một lời, mặt không biểu tình.
Rất hiển nhiên, lời nói đến đây, đã không cách nào nói thêm gì nữa.
Nơi xa, hầu tử nhấc chân muốn tiến lên, lại bị Thiên Bồng ở bên kéo lại.
Ngươi muốn làm gì? Xử lý hắn, loại người này, không đánh không được. Đừng đi.
Nhìn đăm đăm hầu tử, Thiên Bồng khẽ thở dài:
Một bước này, phải để Huyền Trang pháp sư tự mình giải quyết.
Trời chiều ngả về tây, đàm thoại nguyên một buổi chiều, đến sau cùng vẫn cứ không vui mà tán.
Huyền Trang hậm hực đi về, quốc vương nín một bụng lửa.
Về lại nơi ở, đưa mắt nhìn đi, vẫn cứ là mãn viện tăng nhân, bộ dạng tựa hồ còn thể tham hơn hôm qua, ai nấy đều ngao ngao khóc lớn.
Huyền Trang muốn khuyên, nhưng thực sự không biết nên nói gì mới phải, chỉ đành trơ mắt mà nhìn.
Sau cùng, vẫn là hầu tử ra tay trực tiếp đuổi đám người kia đi.
Đợi chúng tăng đi rồi, Huyền Trang một mình ngồi trên ghế đá trong sân, thẫn thờ, tựa hồ đang tự hỏi gì đó.
Những người còn lại lẳng lặng mà nhìn.