Đại Bát Hầu

Chương 717: Chư Phật biện pháp? (2)



Sắc trời tối dần.

Hắc Hùng tinh nâng chén trà nóng chậm rãi đi tới, đặt ở trên bàn.

Sắc trời không sớm, nơi này gió lớn, Huyền Trang pháp sư về phòng nghỉ ngơi thôi.

Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, nói:

Bần tăng thực sự không hiểu nổi, vì sao quốc vương bệ hạ nhất định phải cố giữ bần tăng. Có gì lạ đâu!

Hắc Hùng tinh cười cười, nói:

Quốc vương kia một lòng cầu Phật, giờ gặp được Phật sống như Huyền Trang pháp sư ngài, không ôm cứng mới lạ.

Huyền Trang thuận miệng hỏi:

Thế sao hắn biết bần tăng thông hiểu Phật pháp? Cái đó!

Nơi xa, hầu tư và Thiên Bồng đều không khỏi dòng tai lên.

Nhấp ngụm trà nóng. Huyền Trang nhẹ giọng nói:

Quốc vương đúng là một lòng cầu Phật, nhưng mà, căn cơ Phật học của hắn quả thật rất kém. Nếu không kém, sao có thể nói ra những lời như hôm nay? Nếu không kém, tất phải biết tới đạo lý thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu. Hai ngày qua, những lời bần tăng nói với y, sợ rằng y không lĩnh ngộ không quá hai thành. Nếu chỉ bằng nhiều đó mà đoạn định bần tăng là cao tăng. Chẳng phải cao tăng trong Cầu Pháp quốc nhiều vô số kể? Vì một cao tăng, hắn lại dám cược cả vương vị. Nếu đối với ai cũng đều như thế, hắn sao giữ được vương vị tới giờ?

Nghe vậy, Hắc Hùng tinh không khỏi ngẩn người.

Nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi trong chén, Huyền Trang lại khẽ thở dài:

Lui một bước mà nói, thì cực đông Cầu Pháp quốc là hoang mạc, tịnh không có thương đạo. Lại cách tuyệt cùng thế giới bên ngoài bởi Nữ Nhi quốc. Dù hắn sớm nghe nói tới bần tăng, hắn cũng là từ Xa Trì quốc truyền tới. Ngài cảm thấy, tỷ lệ này cao được bao nhiêu? Bởi vậy, bần tăng suy đoán, nhất định có người nói gì với hắn, người này, là một kẻ có tuyệt đối nắm bắt khiến hắn thâm tín không nghi, lao đầu làm theo không oán không hối. Đến nổi bần tăng nói thế nào đều vô dụng, bởi trong lòng hắn sớm đã có định luận.

Nơi xa, tròng mắt hầu tử chậm rãi híp thành một khe nhỏ.

Đêm khuya, đợi khi mọi người đều ngủ cả. Hầu tử khe khẽ đánh thức Thiên Bồng, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.

Không lâu sau, Thiên Bồng biến thành bộ dạng hầu tử leo lên nóc nhà. Trong khi bản thân hầu tử lại khẽ khàng chạy vào nội cung.

Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, hai phiên cửa sổ trong tầm cung của quốc vương cơ hồ đồng thời mở ra.

Một thân ảnh từ bên trong nhảy ra ngoài qua phiến cửa, đầu bên kia, hầu tử lại từ một phiến cửa khác nhảy vào trong.

Quốc vương và vương hậu đang ngủ say chợt ngồi bật dậy, kinh hoàng nhìn đầu tử.

Nhất thời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân xào xạc. Một kẻ hầu xách đèn lồng gõ nhẹ cửa phòng, nói:

Bệ hạ, vừa nãy bên trong có tiếng động lạ?

Quốc vương đang muốn há mồm, hầu tử tiện tay chỉ tới, phong kín cổ họng quốc vương cùng vương hậu.

Tiếp đó, hầu tử dùng thanh âm của quốc vương, nhẹ giọng nói:

Không có gì hôm nay bản vương bị Phật sống chọc giận thôi. Các ngươi nghỉ ngơi đi. Dạ.

Rất nhanh, mấy người ngoài cửa khe khẽ rời đi.

Trong phòng chỉ thừa lại quốc vương và hoàng hậu y quan xộc xệch, và hầu tử tay nắm Kim Cô bồng, mặt mày lạnh lẽo nhìn hai người.

“Hư!” Hầu tử vươn ra một ngón làm thủ thế “cấm âm”, nói:

Đừng làm ồn, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nếu không, mất mạng. Hiểu chưa?

Quốc vương vội gật đầu như giã tỏi.

Tùy theo hầu tử vươn tay chỉ tới, hắn lại có thể nói chuyện, che miệng ho khan liên hồi.

Trước đó, trong mắt quốc vương hầu từ chẳng qua chỉ là hộ vệ cho Huyền Trang thôi.

Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy đối phương không khác gì hung thần đến từ Địa phủ, thậm chí không khỏi hoài nghi nhận biết trước kia của mình.

Chi chi phiến cửa sổ vừa mở ra lúc nãy, hầu tử lạnh giọng nói:

Khi này là ai đi ra?

Nhìn phiến cửa sổ kia, quốc vương vẻ mặt mơ hồ, khi quay đầu ánh mắt giao thác cùng hầu tử, lại sợ đến nỗi rùng mình một cái, vội ấp a ấp úng nói:

Bản… bản vương mới ngủ dậy, không biết phiến cửa kia tại sao lại mở… Hả?

Tròng mắt hầu tử lập tức híp thành một khe nhỏ, nói:

Mấy ngày nay có phải có người nào đó báo mộng cho ngươi?

Quốc vương khẽ gật đầu.

Nói kỹ càng xem nào!

Linh sơn.

Trên đại điện, tăng nhân tiến đến bẩm báo chậm rãi lui ra ngoài cửa.

Toàn đại điện đều trầm mặc.

Thế là phổ độ ư?

Có người hỏi.

Không ai trả lời.

Địa Tạng vương nhìn lên Như Lai.

Hồi lâu, Như Lai ngẩng đầu lên, nhẹ giọng cười nói:

Mọi người cảm thấy sao?

Lời này vừa ra, chúng Phật Đà La Hán tại trường đều chấn động, ai nấy mở to hai mắt.

Đây là, tín hiệu đề nghị chư Phật biện pháp?