Đại Bát Hầu

Chương 718: Nguyện ý hay không (1)



Trong đêm, quốc vương Cầu Pháp quốc bị hầu tử lôi cổ đưa đến trước mặt Huyền Trang.

Mọi người trong phòng trông thấy quốc vương Cầu Pháp quốc quần áo xộc xệch bị ném ở trên đất, ai nấy sợ đến độ vội vàng đứng dậy. Huyền Trang không khỏi kinh ngạc nhìn hầu tử.

Nói đi.

Hầu tử chỉ chỉ Huyền Trang, gắt nói:

Kể lại những gì đã nói với ta, không thêm không bớt, nhanh.

Hết cách, quốc vương Cầu Pháp quốc đang sức mình dưới đất chi đành mếu máo nói:

Đêm hôm trước có một vị thần tiên báo mộng cho bản… cho ta, hắn nói với ta, cầu pháp là cầu không được, bởi Phật Đà căn bản không để ý tới người cầu pháp, phải diệt pháp mới được, chỉ cần đổi quốc hiệu thành Diệt Pháp, niêm phong chùa miếu, trưng tập tất cả tăng nhân đi lao dịch, đến lúc đó, trong vòng vài ngày, tất có Phật sống tự động phương đi tới bốn quốc điểm hóa kẻ hèn. Phật sống này từ động thổ Đại Đường mà đến, bên cạnh dần theo mấy con yêu quái bị thuần phục, rất dễ nhận ra. Còn về sau có thể nghĩ cách giữ lại Phật sống hay không thì phải xem bản sự của chính ta…

Nghe vậy, Huyền Trang thoáng nhăn mày, mọi người trong phòng đều tặc lưỡi.

Sau đó thì sao?

Hầu tử nhấc chân làm bộ muốn đá.

Quốc vương Cầu Pháp quốc sợ đến độ giật lùi hai bước, vội nói:

Sau đó, sau đó ta nghĩ, dù sao thử một lần cũng chẳng thiệt. Chỉ mấy ngày, nếu không thành, đổi về như trước là được. Không chừng đây là Phật Đà cảm niệm thành tâm của bách tính trên dưới bổn quốc nên báo mộng. Đến sau… Huyền Trang pháp sư ngài liền đến…

Nghe đến đây, phối hợp với bộ dạng đáng thương của quốc vương, mấy người trong phòng đều bật cười, lại càng không nói.

Ai có thể ngờ được? Một giấc mộng vô cùng đơn giản, lại lừa được tên quốc vương ngu ngốc này. Không chỉ khốn chặt đội ngũ tây hành. Càng khiến cho cử quốc thần dân bị dày vò theo.

Hai hàng lông mày Huyền Trang dần giãn ra. Lẳng lặng nhìn đăm đăm quốc vương.

Hầu tử kéo dài giọng nhắc:

Nói tiếp! Sau đó… Sau đó ta liền nghĩ, nếu đã ứng nghiệm, chứng tỏ đúng là Phật Đà báo mộng. Huyền Trang pháp sư ngài còn nói ngài muốn cầu phổ độ, giúp chúng sinh thoát ly bế khô. Thế thì tốt biết mấy, trong kinh Phật chẳng phải đã nói rồi sao? Thoát ly bể khổ chính là thành Phật, tới miền cực lạc, đó cũng là tâm nguyện của trên dưới Cầu Pháp quốc chúng ta.

Nếu vậy, tất phải giữ Huyền Trang pháp sư ở lại. Nhưng mà… Nhưng mà Huyền Trang pháp sư lại cự tuyệt.

Nói tiếp, nói tiếp!

Quốc vương gật gật đầu với hầu tử, mắt chớp khẽ, thấp thỏm nói:

Đêm qua, sau khi rời khỏi đại điện ta lập tức đi ngủ, trong lòng nghĩ liệu thần tiên kia có báo mộng thêm lần nữa, dạy ta cách giữ Huyền Trang pháp sư. Kết quả, thần tiên quả nhiên tới. Hắn nói, đây là Phật Đà đang khảo nghiệm quyết tâm cầu pháp của ta, nhất định phải dùng mọi cách, mọi thủ đoạn, thậm chí dùng cái chết uy hiếp cũng được. Bởi vậy… Bởi vậy…

Quốc vương không nói nữa. Đầu chôn sâu xuống đất.

Nín nửa ngày, Tiểu Bạch Long ở bên nhẹ giọng hỏi:

Thế bộ dạng thần tiên kia thế nào.

Hầu tử xen miệng nói:

Không cần hỏi, ta hỏi qua cả rồi, hắn không thấy rõ, không tra được.

Nhất thời, nguyên cả gian phòng chìm trong thinh lặng.

Nơi xa truyền đến từng hồi huyên náo.

Trong nội cũng đã thành một mảnh nhốn nha nhốn nháo, có vẻ như bọn họ đã phát hiện quốc vương mất dấu, chính đang sưu tầm tứ xứ.

Bên ánh đèn leo lét, Huyền Trang lẳng lặng ngồi đó, nhìn đăm đăm quốc vương súc mình dưới đất.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một.

Linh sơn Đại Lôi Âm tự.

Trong đại điện, một mảnh tịch tĩnh.

Chúng Phật Đà La Hán đối mặt nhìn nhau.

Hồi lâu, Thanh Dân Chúng La Lán đứng ở bậc thềm thứ ba chậm rãi ra khỏi hàng, hắn hành lễ với Như Lai hành, lại quay sang hành lễ với Địa Tạng Vương, sảng giọng nói:

Bần tăng cho rằng, mê cục đã phá, độ hóa, có thể nói đã gần trong gang tấc. Cục này, nên tính là Huyền Trang thắng.

Nói xong, bốn phía lập tức truyền đến một hồi tiếng tán thán, xen vào đó là từng hồi hừ lạnh.

Không phải!

Trong đám đông, một thanh âm vang lên.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của chúng nhân, Pháp Đăng La Hán bước ra khỏi hàng, hắn cũng hành lễ với Như Lai, rồi quay sang hành lễ với Địa Tạng Vương, sảng giọng nói:

Bần tăng không đồng ý, cục này, Huyền Trang bại! Sao nói lời ấy? Nếu nói Huyền Trang độ hóa quốc vương Cầu Pháp quốc, không bằng nói là yêu hầu độ hóa quốc vương Cầu Pháp quốc. Không có Tôn Ngộ Không, chỉ bằng một mình Huyền Trang, sao có thể độ hóa? Sao ngươi biết không có Tôn Ngộ Không, Huyền Trang liền không độ hóa được?

Thanh Dân Chúng La Hán lập tức phản bác:

Âm mưu này vốn do Huyền Trang xem phá, dù không có Tôn Ngộ Không, Huyền Trang cũng có cách khác để phổ độ! Hơn nữa, mượn lực đã lực, có gì không được? Tuy Huyền Trang không tu vị, lại xảo diệu lợi dụng lực lượng của Tôn Ngộ Không để thi hành phổ độ, đó chẳng lẽ không phải phổ độ?

Không chờ chúng nhân kịp phản ứng, Pháp Đăng La Hán đã hỏi ngược lại:

Vậy ngươi sao biết không có Tôn Ngộ Không, Huyền Trang có thể độ hóa được? Cái đó…

Gần cổ lên, Pháp Đăng La Hán sảng giọng nói:

Thanh minh như Lão Quân cũng có ngày thúc thủ vô sách. Thế gian này có bao nhiêu chuyện dù xem phá mấu chốt, cũng chỉ biết lắc đầu than thở. Huyền Trang không chút tu vị, chẳng lẽ hắn còn có thể nửa đêm xông vào vương cung hỏi quốc vương rõ ngọn ngành?

Mượn lực đã lực tự nhiên cũng là lực, nhưng kẻ giàu có thể dùng mười đồng bạc mua một cây trâm tặng cho thê tử, không lẽ người nghèo cũng làm thế được? Chúng sinh thế gian, vốn đã bất đồng!

Nhất thời, Thanh Dẫn Chúng La Hán á khẩu.

Pháp Đăng La Hán chấn vỗ tay áo, nói tiếp:

Chính như Huyền Trang từng nói, phổ độ chúng sinh tam giới không phải sức một người có thể làm được. Điều nó cần làm, là chứng được đạo tế thế, để hậu nhận biết đường làm theo. Theo lý luận này, lực đó, nếu không nhờ bên cạnh có Mỹ Hầu vương bảo giá hộ tống, ai mượn cho được? Theo bần tăng thấy, dù độ hóa quốc vương Cầu Pháp quốc, cũng chẳng qua là bàng môn tả đạo, không lên được mặt đài, càng không xứng để xưng là “Đạo” !

Nhất thời, toàn điện an tĩnh, chúng nhân lẳng lặng nhìn đăm đăm hai người đối đáp giữa trung tâm chính điện.

Pháp Đăng La Hán khẽ ngước đầu, vẻ mặt hờ hững.

Thanh Dẫn Chúng La Hán sớm đã mặt đỏ tía tai, lại á khẩu không biện giải được.

Như Lai, Địa Tạng Vương, thậm chí đám Phật Đà vị giai cao quý cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn, tịnh chưa lên tiếng.