Lúc này, Cầu Pháp quốc.
Trong vương cung, vô số thị vệ tay nắm cây đuốc, xách đèn lồng tìm kiếm từng cành cây ngọn cỏ.
Tin quốc vương vô duyên vô cớ mất dấu, vương hậu hôn mê bất tinh sớm đã kinh động hết thảy chúng nhân trong cung. Ánh lửa sáng ngời mọi ngóc ngách, lại không ai để ý tới tìm biệt viện mà đám người Huyền Trang đang nghỉ chân.
Trong phòng, Huyền Trang lặng lẽ ngồi trên giường.
Quốc vương súc mình dưới đất, gần như quỳ. Ánh mắt thinh thoảng liếc sang hầu tử.
Từng hồi tiếng bước chân truyền lại, ánh lửa chiếu sáng song cửa, nhưng chỉ chớp mắt liền đi xa.
Quốc vương thấp thỏm nhìn quanh.
Thời này khắc này, hắn rất rất hi vọng có người phát hiện hắn ở đây, chạy tới cứu hắn.
Nhưng, dù toàn bộ binh ma vương cung có được xuất động, liệu có đối phó nổi hầu tử?
Hắn không biết.
Trước mắt, đối với hắn mà nói, tình cảnh gần như tử cục.
Đầu bên kia, Huyền Trang lẳng lặng nhìn quốc vương, sắc mặt như thường, trong đầu lại như đoàn đay rối.
Hắn phát hồng nguyện tây hành chứng đạo, đúng vậy, chính là để phổ độ chúng sinh. Muốn độ người không nguyện hướng hắn cầu pháp, người nguyện ý hướng hắn cầu pháp, càng phải độ.
Trước mắt, chính là một kẻ hi vọng tìm hắn cầu pháp. Nhưng mà, lại lựa chọn phương thức cực đoan này, đến nỗi tình cảnh như giờ… Hắn thực sự chưa từng lường tới.
Hắn phải cứu vớt thế nào với kẻ muốn cầu pháp nhưng không thể đường hoàng mà làm, thậm chí chọn cách cực đoan?
Từ đã, có lẽ…
Hồi lâu, Huyền Trang khẽ cười cười, há mồm nói:
Bệ hạ muốn giữ lại bần tăng, vì cớ gì?
Quốc vương run rẩy đáp nói:
Bởi vì, bởi vì Huyền Trang pháp sư ngài là Phật sống. Sau đó thì sao? Ngài có thể độ hóa ta. Nếu là không được? Khi đó…
Quốc vương chợt có phần hoảng loạn, không đáp nổi.
Thở dài một hơi, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
Bệ hạ muốn thành đại đạo? Muốn! Vậy vì sao trước khi nhìn thấy bần tăng lại không thành?
Chớp chớp mắt, quốc vương đành chịu nói:
Không giấu Huyền Trang pháp sư, kẻ hèn tư chất ngu độn, không tham ngộ được kinh Phật. Bởi vậy… Cho nên mới hi vọng bằng mọi cách giữ lại Huyền Trang pháp sư.
Nói xong, quốc vương nhắm nghiền mắt lại.
Trầm mặc hồi lâu, Huyền Trang nhẹ giọng nói:
Thế, giờ bần tăng giúp bệ hạ thành đại đạo, được không? Thật ư?
Quốc vương chợt ngước mắt lên, trông mong nhận Huyền Trang.
Thật.
Huyền Trang khẽ gật đầu, nói tiếp: Chẳng qua, bệ hạ phải nghe Huyền Trang kể một cố sự trước.
Cố.. cố sự gì? Không, bao nhiêu cố sự cũng được, chỉ cần thành đại đạo, Huyền Trang pháp sư ngài muốn kể bao nhiêu cố sự, kể một năm, kể mười năm, kẻ hèn đều nguyện ý nghe! Vậy là được.
Huyền Trang cười cười, chấn vỗ tay áo, chậm rãi đứng dậy.
Đây là một cố sự mà lúc bé bần tăng được sự phó kể lại.
Hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ánh lửa bập bùng bên ngoài, nhẹ giọng nói:
Xưa kia, có một ngôi chùa miếu, trong chùa có một hạt Bồ Đề tử, trụ trì các thời kỳ tương truyền hết thế hệ này qua thế hệ khác. Rằng mỗi một thế trụ trì trước khi tọa hóa đều sẽ nắm lấy hạt Bồ Đề tử này, dặn dò với trụ trì đời tiếp theo: “Chỉ cần mỗi ngày tưới tiêu, đợi ngày cây bồ đề trưởng thành, chính là lúc thành Phật.” Bởi vậy, cơ hồ mỗi đời trụ trì đều sẽ trồng nó trong viện, ngày ngày tưới tiêu. Nhưng mà, nó mãi không nảy mầm. Đến cuối cùng, lại thành mối đời trụ trì trước lúc lâm chung lần nữa đào lên, tặng cho trụ trì kế nhiệm. Dần dần, các đời trụ trì không còn di ngôn kia nửa, bọn họ coi trái Bồ Đề tử đó thành tín vật. Không ai tưới tiêu, thậm chí không trồng xuống đất. Tuy nhiên, di ngôn đó vẫn được truyền lại. Đến sau, nó không còn là tín vật, mà bị coi như vật phẩm thông thường tặng cho đệ tử. Bởi vì, trừ không bị hư ra, thì nó chẳng có gì khác biệt so với những hạt Bồ Đề khác. Cuối cùng, đến một ngày, hạt Bồ Đề tử bị đưa đến trong tay một tiểu sa di. Tiểu sa di tự chất bình bình, so với các sự huynh đệ trung chẳng những không nổi bị người đều cảm thấy hắn hơi ngốc. Người khác xem kinh Phật mười lần liền có thể nhớ kỹ, hắn lại phải nhìn cả trăm lần.
Chẳng qua, bởi vì hắn là tiểu sa di như thế, cho nên hắn tịnh không nghĩ nhiều như các sư huynh đệ, thậm chí hắn không biết chất nghi, không biết lười biếng. Hết thảy mọi thứ ngày thường đều chiếu theo kinh văn mà làm. Với hạt Bồ Đề kia hắn cũng theo lời sự phó nhắc nhở, ngày ngày tưới tiêu.
Nói tới đây, Huyền Trang khẽ cười, nói:
Cuối cùng, kỳ tích đã xảy ra, sau khi được tưới tiêu đủ bảy bảy bốn mươi chín năm, hạt Bồ Đề tử không chỉ nảy mầm, mà trong một đêm lớn thành đại thụ. Tiểu sa di đó tự nhiên cũng như truyền thuyết, vinh đăng Phật vị.
Lời đến chỗ này, quốc vương sớm đã cả kinh há hốc mồm, hắn chớp chớp mắt ấp a ấp úng hỏi:
Ý Huyền Trang pháp sư là… Ngài có loại hạt Bồ Đề kia.
Huyền Trang chậm rãi lắc đầu, quay lưng nói:
Hạt Bồ Đề đó, kỳ thật là nhờ cơ duyên xảo hợp, được Phật tổ tặng cho. Nó không phải không cách nào nảy mầm, mà phải do tay một người tưới tiêu đủ bảy bảy bốn mươi chín năm, không thể gián đoạn. Đáng tiếc, chỉ vì đương sơ Phật tổ tinh không nói rõ niên hạn cho bọn họ, bởi vậy, trải qua mấy trăm năm nó mới giành được cơ hội nảy mầm. Bần tăng kể cho bệ hạ cố sự này, là muốn nói với bệ hạ: “Trí giả ngộ đạo, ngu giả tín đạo.”
Cúi đầu, quốc vương không ngừng mặc niệm: “Trí giả ngộ đạo, ngu gia tín đạo. Trí giả ngộ đạo, ngu giả tín đạo…”
Khom lưng, Huyền Trang vươn tay ra khẽ chạm vào gò má quốc vương:
Nếu đã ngộ không thấu, vậy cứ tin tưởng, làm đến cùng. Bệ hạ chỉ cần thành tín với đạo, như vậy sẽ có một ngày thành được đại đạo. Thế… Thế… Bần tăng chỉ hỏi bệ hạ một câu, nguyện ý tin bần tăng không?
Khắc này, quốc vương há hốc mồm, mắt mở to, ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nhìn vẻ kiên định trong vành mắt kia.
Hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói:
Kẻ hèn, nguyện ý!