Trên Linh Sơn, Thanh Dẫn Chúng La Hán nói hết lời mà vẫn rơi xuống hạ phong, sớm đã lá khẩu, giờ lại bất chợt lạnh lùng nói:
Huyền Trang rõ ràng đã thắng ván này!
Phía đối diện, Pháp Đăng La Hán chiếm hết thượng phong không đau bất ngứa bật một câu:
Huyền Trang bại.
Cắn răng, Thanh Dẫn Chúng La Hán đề thanh âm lên tám độ, quát:
Huyền Trang rõ ràng đã thắng ván này!
Pháp Đăng La Hán cúi đầu vuốt vuốt tay áo, thong thả thán nói:
Huyền Trang bại. Huyền Trang rõ ràng đã thắng !
Lúc nói câu này, Thanh Dẫn Chúng La Hán cơ hồ quát lên, mặt trướng đến đỏ bừng.
Nhưng lượng người ủng hộ hắn càng lúc càng ít. Cơ hồ tất cả đều đứng về phía Pháp Đăng
Dù là mười mấy vị La Hán vẫn đang đứng sau lưng thì cũng đều là những người có giao tình không cạn với hắn. Lúc này đứng ở kia, nói không rõ đến cùng là vì Phật pháp, vì tự giao, hay có khi chỉ đơn thuần xuất phát từ tín nhiệm ngày thường.
Hắn không có bại, không bại, không bại…
Trọn cả điện đường đều an tĩnh, chỉ thừa mỗi tiếng thở dốc nặng nề của Thanh Dẫn Chúng La Hán.
Toàn bộ Phật Đà, La Hán đều lẳng lặng mà nhìn, chờ đợi kết quả có lẽ sớm đã được công nhận.
Nhưng đúng lúc này, một tên tăng nhân vội vã chạy vào trong điện, khấu bái nói:
Khải bấm tôn giả, quốc vương Cầu Pháp quốc đã hạ lệnh phóng Huyền Trang tây hành, còn nữa… Hắn đã quy y, lại tính chưa xuất gia, mà mở kho lương, phân phát tiền bạc…
Nhất thời, chúng La Hán Phật Đà trên điện ai nấy đều nghi hoặc nhìn sang.
Pháp Đăng La Hán thong thả thán nói:
Điều này chắc là do yêu hầu dùng vũ lực bức bách thôi. Có gì là lạ? Không phải.
Tăng nhân thoáng ngước đầu, bẩm nói:
Khải bẩm Pháp Đăng tôn giả, quy y, mở kho lương, phân phát tiền bạc, phát bố các chính sách dưỡng dân, tất cả đều không phải bởi yêu hầu hiếp bách, mà là… Mà là… Mà là cái gì? Mà là…
Tăng nhân ấp úng nói:
Mà là Huyền Trang nói với quốc vương rằng. Muốn thành đại đạo, chỉ cần làm được một chuyện. Đó chính là… Hành thiện. Hành thiện?
Nghe được hai chữ này, Pháp Đăng La Hán chợt bật cười:
Chưa nghe qua có đệ tử Phật Môn nào dựa vào hành thiện mà thành Phật, chẳng lẽ Huyền Trang suy nghĩ quá độ, đã tẩu hỏa nhập ma. Mới nói ra lời cuồng vọng bậc này!
Nhất thời, chúng La Hán đều cười.
Ngay cả Thanh Dẫn Chúng La Hán vẫn cho rằng Huyền Trang đã thắng cũng mơ hồ. Không tìm ra được ngôn từ biện giải cho Huyền Trang.
Đám người ủng hộ sau lưng hắn cũng khẽ thầm thì.
Chỉ có đám Phật Đà là không cười.
Dần dần, tiếng cười ngưng lại, tất cả La Hán đều mở to hai mắt trông hướng chúng Phật Đà.
Đại điện lặng ngắt như tờ, mọi thanh âm như chợt bỗng nhiên ách đứt.
Hồi lâu, Địa Tạng vương nhẹ giọng thán nói:
Hắn chỉ nói là thành đại đạo. Tịnh không nói thành Phật. Hắn đây là… Đang thi hành “Đạo” của chính mình. Hắn đang độ, không chỉ quốc vương, mà nguyên một quốc gia. A ha ha ha… Hay cho Huyền Trang. Hay cho mượn lực đã lực, hắn mượn, không chỉ lực của yêu hậu, còn cả lực của Lý Tinh, thậm chí, mượn hết thảy những lực có thể mượn. Bao gồm cả quốc vương…
Mắt nhắm nghiền, hai tay hợp mười. Địa Tạng vương khẽ thở dài:
A di đà Phật, ván này, Huyền Trang thắng.
Thanh âm cực nhỏ bé, nhưng đặt trong điện đường thinh lặng, lại ầm vang tưởng như sấm rèn.
Chúng nhân ngây dại.
Ngay khi Thanh Dân Chúng La Hán, người một mực biện hộ cho Huyền Trang cũng không khỏi giật mình, hắn muốn cười, lại mãi không thể đè ra nổi nửa tia tiếu ý.
Huyền Trang thắng, không phải hắn thắng, bởi vì, Huyền Trang căn bản không hành pháp phổ độ như cách hắn vẫn nghĩ.
Có lẽ, thẳng đến giờ phút này, chúng La Hán, Phật Đà tại trường mới ngạc nhiên nhận ra, Huyền Trang, đã không phải Huyền Trang đương sơ nữa rồi…
Mọi người đều lẳng lặng đứng đó, ai nấy như pho tượng đá, không phát ra một tia tiếng vang, thậm chí không có tí thần sắc biến hóa nào.
Hồi lâu, Như Lai chậm rãi bật cười.
Thanh âm giống như chuông đồng, khiến mọi thứ bốn phía đều khẽ run rẩy theo.
Vô số tròng mắt lặng lẽ ngước lên.
Ván này, Huyền Trang thắng. Chẳng qua, giờ mới chỉ là bắt đầu. Đường tây hành còn xa lắm, muốn chứng đạo, phải qua không ít chông gai!
Thoáng dừng một chút, Như Lai nhìn tăng nhân tiến vào bẩm báo, khẽ thở dài:
Vạn sự đều có lợi hại, có nhân quả. Đồng thời lúc này chắc phía Lý Tĩnh cũng đã phát hiện “manh mối” mới? Manh mối?
Nhất thời, chúng La Hán trong điện đều ngẩn ngơ, tăng nhân tiến vào bẩm báo cũng thế.
Trong thành lậu Nam Thiên môn, hai vị thiên tướng vội vàng đi tới trước mặt Lý Tĩnh, quỳ gối xuống đất.
Thế nào?
Lý Tĩnh bước lại nâng hai người lên, hỏi:
Không bị hắn phát hiện chứ?
Một tên thiên tướng trong đó lau mở mồ hôi, vươn tay cởi xuống Cố Linh tác quấn giữa eo, hai tay dâng lên phụng trả cho Lý Tĩnh, nói:
Thiên vương yên tâm, từ đầu tới cuối yêu hầu đều không biết sự tồn tại của chúng ta… May nhờ pháp bảo ngài đưa, bằng không chuyến này sợ rằng lành ít dữ nhiều. Lúc tiếp cận gần nhất, mạt tướng chỉ cách yêu hầu không đến năm mươi trượng.
Lý Tĩnh vươn tay tiếp lấy Cố Linh tác.
Thiên vương, mạt tướng có một chuyện bất minh.
Thiên tướng còn lại chắp tay nói:
Mạt tướng rõ ràng một mực đứng trên đỉnh tháp coi chừng biệt viện mà bọn họ nghỉ chân, mắt đều không dám nháy một lần. Từ đầu tới cuối yêu hầu một mực gác đêm trên nóc nhà. Mạt tướng không hiểu nổi, sao hắn lại đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung
Nghe vậy, Lý Tĩnh tay nắm Cố Linh tác, hai mắt híp thành một khe nhỏ.
Có gì lạ đâu. Chắc do người nào trong bọn chúng biến thành bộ dạng hắn, lừa gạt ngươi thôi. Cũng phải. Yêu hầu vốn nghi tâm nặng lắm, làm ra chuyện đó cũng không có gì kỳ quái.
Nói rồi, hai vị thiên tướng cười lên ha ha, tựa hồ rốt cục đã cởi xuống gánh nặng trong lòng.
Nhưng Lý Tĩnh lại không cười.
Mấy ngày nay các ngươi khổ cực rồi, nghỉ ngơi đi. Tạ Thiên vương!
Quay người, hai vị thiên tướng sóng vai ra khỏi thành lâu.
Lúc này. Lý Tĩnh tay nắm Cố Linh tác, sa vào trầm tư, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Đặt nhẹ Cố Linh tác trên bàn án, hắn nhíu mày thì thào nói
Loại chuyện này. Có thể là một người trong bọn họ biến thành. Nhưng… Cũng có thể do hắn thi triển thuật phân thân. Hành giả đạo Đại La Hỗn Nguyên đại tiện, liệu có khả năng thi triển thuật phân thân đủ để lừa gạt thiên tướng? Nếu quả vậy… Đồng nghĩa với một khi cả ba yêu hầu khả nghi nhất đều không liên quan, hiềm nghi lớn nhất tập trung hết ở Tôn Ngộ Không.
Nghiêng người, Lý Tĩnh vươn tay cầm lên một mảnh ngọc giản áp lên môi.