Đại Bát Hầu

Chương 721: Thắng thua và kích hóa (2)



Phụ thân ! Chúng ta vẫn đang đuổi theo hắn! Tốc độ quá nhanh!

Trong bão tuyết, Na Tra rống lên với ngọc giản, thấy đối diện không lập tức đáp lời. Lập tức thu lại ngọc giản, giá ngự Phong Hỏa Luân, kéo lê Hỏa Tiêm thương tiếp tục cùng đám thiên tướng tụ thành chiến trận xông đâm tới trước.

Một tên thiên tướng tay cầm la bàn chỉ sang phải gầm nói:

Hắn ở nơi này!

Rất nhanh, trọn thay chiến trận đều di động theo hướng kia.

Gạt ra gió tuyết tứ ngược khắp không gian, không lâu sau, thân ảnh Mi Hầu Vương đã xuất hiện trước mắt bọn họ.

Hắn chống côn đứng ở trên vách dốc nơi xa, mắt nhìn Na Tra, máu tươi thuận theo vết thương trên cánh tay nhỏ giọt xuống, nhỏ lên mặt tuyết trắng ngần, hệt như từng đóa hoa mai nở rộ giữa trời đông.

Mặt không biểu tình, lại đau đớn đến nỗi vặn vẹo cả lại.

Trùng trùng thở ra từng luồng sương mù, Mi Hầu Vương nhìn Na Tra gian nan cười nói:

Nghe đồn tu vị ngươi không cách nào trưởng thành, ta còn tưởng là thật… Xem ra, lời đồn quả nhiên không thể tin.

Na Tra lành lạnh nhìn Mi Hầu Vương, nói:

Lời đồn là thật, chẳng qua tu vị không thể trưởng thành. Pháp khí lại có thể cải tiến. Hơn nữa chiến trận này không chỉ có thể cải tiến pháp khí của bản thái tử thôi đâu. Cải tiến pháp khí? Đây đâu phải tác phong của Thái Ất chân nhân. Là Ngọc Đỉnh sư thúc cải tiến giúp bản thái tử. Sau quãng thời gian làm sư phó công tượng ở Hoa Quả Sơn, kỹ nghệ của sự thúc được để thắng không ít. Quan trọng là, phong cách của pháp khí làm ra cũng khác xưa.

Na Tra vũ trang toàn thân, pháp bảo chất khắp người, cười hừ nói:

Lần này may nhờ người khinh địch, bằng không lấy tốc độ của ngươi, chúng ta khó lòng mà đuổi kịp.

Siết chặt côn tử trong tay, khớp xương kêu lên rạc rạc. Mi Hầu Vương nhếch môi cười nói:

Thế giờ thì sao? Chuẩn bị giết ta? Nào dám? Giết người, môi hở răng lạnh, mấy huynh đệ kia của ngươi chẳng phải lật trời?

Giơ Hỏa Tiêm thương chỉ hướng Mi Hầu Vương, Na Tra nghiêng đầu nói:

Chuyện tới nước này, ta không ngại nói thẳng. Chúng ta không định giết người, có điều, người phải thành thật ở đây một thời gian. Đừng hỏi vì sao. Một thời gian sau, chúng ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi.

Nghe vậy, Mi Hầu Vương chợt cười, càng cười càng quỷ dị, gân xanh trên trán lồi hết cả lên..

Hai mắt Na Tra từ từ hợp thành một khe nhỏ, ngón tay hơi khẽ chấn động.

Thiên tướng xung quanh thấy vậy, ai nấy lặng lẽ gật đầu, chuẩn bị sẵn sàng đón đánh.

Một khắc sau, Mi Hầu Vương chợt mở miệng, cười hì hì bật ra hai chữ:

Nằm mơ!

Lời còn chưa dứt, một tiếng gầm gào, hắn đã tung mình lao về hướng nam.

Đuổi!

Một tiếng hạ lệnh, chiến trận lập tức tản ra, đuổi theo hướng Mi Hầu Vương rời đi.

Đồng thời với đó, trên Thúy Vân sơn, địa bàn của Ngưu Ma Vương đang chìm trong cảnh rối loạn.

Rất nhiều yêu quân kéo ra ba tầng phòng ngự trong ngoài, đào sâu ba thước truy tìm, lại vẫn không thu hoạch được gì.

Trong Ba Tiêu động, trên trăm cỗ thi thể được xếp đặt chỉnh tề trước mặt Ngưu Ma Vương, khiến Ngưu Ma Vương nhìn mà mắt trợn trừng cả lên.

Đây rốt cục là ai làm!

Một quyền trùng trùng nện trên bàn án, hắn gầm gào nói:

Các ngươi còn đứng ngay ra đó làm gì? Không mau đi ra tìm cho bản vương?

Hơn mười con tiểu yêu bị dọa ngu, vội vàng chắp tay lui ra ngoài cửa.

Trong điện đường, một tên yêu tướng quỳ trước mặt Ngưu Ma Vương, chắp tay nói:

Đại vương bớt giận. Theo lời người sống sót kẻ lại, kẻ tập kích, cực giống Đại Thánh gia… Nói hươu nói vượn cái gì?

Lại một tiếng gầm gào, Ngưu Ma Vương tiện tay lật tung bàn thấp trước người, chỉ vào yêu tướng quỳ dưới đất, quát to:

Nếu đúng là Đại Thánh gia, các ngươi còn mạng để đứng đây nói chuyện ư?

Yếu tướng sợ đến độ co rụt người lại.

Ngay khi Ngưu Ma Vương đang tức tối thở phì phò, Hồng Hài Nhi ở bên chợt khom người chắp tay nói:

Cha, theo ý hài nhi, dù có thật là Đại Thánh gia thì cũng chưa hẳn không khả năng. Chắc hắn bởi chuyện lần trước của hai nhi… Câm mồm! Không được nhắc lại những lời như thế!

Ngưu Ma Vương quát một tiếng, chỉ vào đám yêu tướng còn lại, nói:

Còn không mau đi tìm cho bản vương? Cần bản vương nói tới lần thứ ba ư? Da!

Đám yêu tướng vội vàng chắp tay lui ra ngoài cửa.

Nháy mắt, trong động phủ chỉ thừa lại mỗi cha con Ngưu Ma Vương và Hồng Hài Nhi.

Cha… Ngươi cũng đi!

Do dự thoáng chốc, cuối cùng Hồng Hài Nhi đành chắp tay nói:

Hài nhi tuân mệnh!

Nói xong, Hồng Hài Nhi cũng xoay người lui ra ngoài cửa.

Đợi chúng nhân đi rồi, Ngưu Ma Vương một thân một mình dạo bước tới lui trong động phủ, vươn tay rót một chén rượu, lại chợt phát hiện tay mình run đến độ cầm chén không vững.

Thật không dễ dàng mới hoàn thần lại được, hắn chớp chớp tròng mắt bày đầy tơ máu, thì thào nói:

Đại Thánh gia… Xem ra, phải đến chỗ Lữ Lục Quải nghe ngóng mới được…

Nói xong, một hơi cạn sạch chén rượu.

Lúc này, ở Nam Chiêm Bộ Châu, Lục Nhĩ Mị Hầu đang đứng trên sườn núi, từ đằng xa ngắm nhìn khu vực do Lữ Lục Quải khống chế.

Nơi đó là địa bàn của Lữ Thanh? Đúng vậy!!

Sơn Dương tinh ở bên run rẩy gật đầu.

Như cũ, người ở đây chờ ta.

Lục Nhĩ Mi Hầu liếc Sơn Dương tinh một cái, nói:

Nếu dám chạy, ta sẽ khiến ngươi cả hồn phách cũng không thừa, hiểu chưa?

Nọ Sơn Dương tinh sợ hãi bò rạp xuống đất, nói:

Tiểu … tiểu yêu hiểu.