Đại Bát Hầu

Chương 722: Kết minh (1)



Dưới chân Linh sơn, mấy tên tiếp dẫn tăng chặn đường lên núi của ba đại Yêu Vương.

Bằng Ma Vương gân cổ gầm nói:

Các ngươi làm vậy là có ý gì? Chúng ta có quen biết với Địa Tạng tôn giả, chẳng lẽ cả lên núi cũng không được?

Nhất thời, tăng nhân quanh đó đều bị hấp dẫn tới, lũ lượt dừng chân lại.

Ba vị thí chủ, thực sự xin lỗi.

Tăng nhân cầm đầu nhóm tiếp dẫn hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ, mặt không biểu tình đáp nói:

Trọng địa Phật Môn, người nhàn tạp không được tự tiện tiến vào. Huống hồ, thứ bần tăng nói thẳng, ba vị có thật quen biết với Địa Tạng tôn giả hay không, bần tăng không dám xác định. Ngươi nói cái gì?

Ngục Nhung Vương thiếu chút thì nhào lên, may Sư Đà vương kịp nhanh tay níu lại.

Lôi Ngục Nhung Vương trong cơn giận dữ ra sau người, Bằng Ma Vương nghiêng đầu nhìn đăm đăm tăng nhân cầm đầu nhóm tiếp dân, lành lạnh nói:

Ý ngươi là… Chúng ta nói dối?

Lúc này, bốn phía đã có hơn mười tăng nhân dừng chân đứng lại, ai nấy đều làm như vô ý nhìn bọn họ.

Đúng!

Tăng nhân cầm đầu nhóm tiếp dẫn thẳng thắn đáp.

Nhất thời, khóe mắt Bằng Ma Vương không khỏi giật nhẹ.

Đối mặt với ba tên đại Yêu Vương hung thần ác sát, tăng nhân tuổi tác còn trẻ kia vẫn mặt không đổi sắc, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt băng lãnh của Bằng Ma Vương, không chút sợ sệt.

Con ngươi khẽ chuyển động, tăng nhân tiếp dẫn chú ý thấy nắm tay Bằng Ma Vương siết chặt lại, bèn lành lạnh nói:

Đây là Linh sơn, bất luận thí chủ muốn làm gì, đều nên suy nghĩ cho kỹ. Ngươi!

Bằng Ma Vương tức đến nghẹn họng, xoay người dạo vài bước, trùng trùng giậm chân, lại ngược trở về, chỉ vào tăng nhân tiếp dân nói:

Ngươi phái người đi hỏi xem, hỏi Địa Tạng tôn giá, xem chúng ta có quen biết với hắn, chúng ta có được lên núi không! Thí chủ chớ vội.

Hai mắt tăng nhân tiếp dẫn khẽ cúi xuống lành lạnh đáp:

Đệ tử Phật Môn bố khắp thiên hạ, đoán rằng giờ này Địa Tạng tôn giả đã biết chư vị đi đến. Rất nhanh, sẽ có người tới truyền lời.

Ngay khi đang nói chuyện, một tên tăng nhân đã đạp lên bậc thềm vội vã bước xuống, đi tới bên cạnh chúng nhân.

Chỉ thấy hắn hai tay hợp mười hành lễ với tăng nhân tiếp dẫn, rồi quay sang hành lễ với Bằng Ma Vương, nói:

Địa Tạng tôn giả truyền lời. Nói theo giới luật Linh sơn, người chưa xuất gia không được lên núi. Dù có quen biết cùng tôn giả thì cũng như thế.

Tiếp dẫn tăng chậm rãi ngẩng đầu, hai tay trải ra, nói:

Chư vị nghe được rồi chứ? Xuất gia?

Bằng Ma Vương bỗng cười hừ một tiếng:

Xuất gia cũng được, chẳng phải chỉ là cạo tóc thôi sao? Chúng ta xuất gia ngay bây giờ! Cả ba đều xuất gia! Đúng. Chúng ta xuất gia ngay bây giờ!

Sư Đà Vương ở bên vội vàng phụ họa.

Lập tức, chúng tăng tại trường đều cười lên, ngay cả mấy người đứng đằng xa quan vọng cũng cười, cười đến nỗi ba đại Yêu Vương mặt đỏ tía tai.

Các ngươi… Các ngươi, cười là ý gì?

Tiếp dẫn tăng che môi cười nhẹ, nói:

Xuất gia, chính là chặt đứt nhân quả. Không đoạn được hồng trần, nói gì đến xuất gia? Chẳng lẽ chư vị đánh đồng Linh sơn với miếu thờ chốn phàm trần? Hồng trần…

Ba đại Yêu Vương ngơ ngác nhìn nhau, đầu óc mơ hồ.

Thấy thế. Tiếp dẫn tăng ho khan hai tiếng, sảng giọng nói:

Cái gọi là đoạn tuyệt nhân quả hồng trần chính là chặt đứt hết thảy những gì không liên quan đến Phật Môn. Trong trần thế của chư vị, tựa hồ còn có chuyện chưa dứt?

Hai mắt Bằng Ma Vương chậm rãi híp thành một khe nhỏ:

Ý ngươi chỉ điều gì?

Thu lại mặt cười, tiếp dẫn tăng lành lạnh nói:

Tỷ như, ân oán giữa các ngươi cùng Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không. Ngươi!

Sư Đà Vương chợt há mồm gầm nói:

Nếu không phải có ân oán cùng hắn, chúng ta cần gì nương nhờ Phật Môn các ngươi? Giờ các ngươi bắt chúng ta chặt đứt. Chúng ta lấy gì ra để chặt đứt?

Nghe vậy, tiếp dẫn tăng lành lạnh đáp nói:

Nếu cả dạng người như các ngươi mà Linh sơn cũng nhận, chẳng phải phàm là kẻ cùng đường hết lối trong tam giới đều có thể chạy tới Linh sơn tị nạn? Linh sơn thành thể thống gì?

Lần này, Sư Đà Vương nhịn không được muốn nhào lên, cuồng hồng nói:

Nếu không phải vì cái kế hoạch quỷ quái của Địa Tàng tôn giả. Sao chúng ta phải đắc tội với con khỉ điên kia?

Bằng Ma Vương chắn trước người hắn, sít sao ngăn cản lại, trong mắt phát hồng trợn lên, thấp giọng quát nói:

Đừng nói nữa, nói gì cũng vô dụng thôi. Xem như chúng ta có mắt không trọng, nhìn lầm đám lừa trọc này!

Kéo lấy Sư Đà vương và Ngục Nhung Vương, giận trừng tiếp dẫn tăng, Bằng Ma Vương rút chân đi về.

Tiếp dẫn tăng vẫn im lìm đứng đó, đưa mắt nhìn ba đại Yêu Vương.

Đúng lúc này, một trận tiếng xé gió truyền đến, Cửu Đầu Trùng dẫn theo Noãn Noãn xuất hiện ở đằng xa.

Nhất thời, ba đại Yêu Vương đều ngơ ngác.

Cửu Đầu Trùng thoáng ngước đầu nhìn ba đại Yêu Vương một cái, cũng không nói nhiều, dắt Noãn Noãn men theo bậc thềm leo lên, sát vai qua ba đại Yêu Vương.

Rất nhanh, hắn đi tới bên người tiếp dẫn tăng. Tiếp dẫn tăng khẽ đưa tay ra ngăn lại.

Cửu Đầu Trùng và Noãn Noãn đều sửng sờ.

Dưới bậc thang, ba tên Yêu Vương lại bật cười ha hả:

Ngươi cũng tới nương nhờ? Ha ha ha ha, đừng vọng tưởng, chúng ta giúp Địa Tạng vương vào sinh ra tử mà còn không lên được Linh sơn, bọn họ sao chịu thu ngươi? Nằm mơ đi!

Nghe được lời này, Cửu Đầu Trùng và Noãn Noãn đều có phần kinh ngạc nhìn sang tiếp dẫn tăng.

Người chưa đứt hồng trần, không được lên núi.

Chỉ một câu, tiếp dẫn tăng không nói gì thêm.

Thần tình giống hệt như khi đối đãi ba đại Yêu Vương lúc nãy. Tay chắn trước mặt hai người mảy may bất động.

Cửu Đầu Trùng lập tức cười hừ một tiếng, cắn răng thán nói:

Xem ra… Lần này thật sự xong rồi.

Nói xong, Cửu Đầu Trùng ngước đầu nhìn lên đỉnh Đại Lôi Âm tự, dắt theo Noãn Noãn, chán nản đi xuống.

Đúng lúc này, dưới bậc thang, Bằng Ma Vương chợt nghiêng đầu bước lên, đứng chắn trước người Cửu Đầu Trùng.

Có vẻ tình cảnh của ngươi cũng tương tự chúng ta.

Ngẩng đầu lên, Bằng Ma Vương mở to hai mắt vươn tay nói:

Binh mã dưới tay ngươi không ít, hay là, chúng ta liên thủ? Nhiều người, dù có chết, cũng sẽ không chết quá nhanh.

Lời này vừa ra, Cửu Đầu Trùng cùng Noãn Noãn thoáng nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ do dự.