Lúc này, đám người Huyền Trang vẫn đang ngẩn ở Cầu Pháp quốc.
Ứng thinh mời của quốc vương Cầu Pháp quốc, Huyền Trang thiết đàn khai giảng, chủ yếu là giảng về “hành thiện”.
Nhất thời, thư chúng toàn quốc chen chúc mà tới, náo nhiệt vô cùng.
Giáng suốt ba ngày. Giảng đến khi Huyền Trang không còn sức để nói chuyện, nhưng trên dưới Cầu Pháp quốc vẫn cảm thấy không đủ, muốn mời Huyền Trang nói tiếp.
Hết cách, Huyền Trang đành đáp ứng giảng tiếp bốn ngày, vừa tròn bảy ngày. Bảy ngày sau, tất phải khải trình.
Nghe được lời ấy, quốc vương mới quy y vui vẻ vỗ ngực bảo chứng, nói gom đủ bảy ngày rồi, tất không cưỡng ép.
Ngay lúc Huyền Trang đang lao tâm lao lực vì giảng kinh, phụ tử Ngưu Ma Vương đã khe khẽ đi tới căn cứ tại Nam Chiêm Bộ Châu của Lữ Lục Quải.
Nhìn hàng thi thể xếp thành hình chữ nhất được che lại bằng lụa trắng trên bình địa, Ngưu Ma Vương không khỏi sửng sốt.
Hắn vội dừng chân, vươn tay bóc đi lụa trắng của một thi thể trong đó.
Đập vào mắt là một cỗ thi thể giống như thấy khô. Vừa nhìn, Ngưu Ma Vương đã chú ý tới vết răng trên cổ.
Nhất thời, con ngươi Ngưu Ma Vương khẽ đảo quanh.
Cha, đây có phải là… Xuyt
Tùy theo ám thị của Ngưu Ma Vương. Hồng Hài Nhi ngậm miệng.
Tiểu yêu tiến đến dẫn đường thấy Ngưu Ma Vương không theo kịp, lại ngược trở về.
Ma vương, mời sang bên này. Lữ thừa tướng đang ở đằng trước chờ chúng ta.
Đắp lại lụa trắng, Ngưu Ma Vương vỗ tay đứng dậy, nhẹ giọng thán nói:
Nơi này của các ngươi, vừa xảy ra chuyện gì à? Cũng không có gì, chỉ là…
Lời đến bên mồm, tiểu yêu kia chợt dừng lại. Vội nuốt lại lời trong cổ họng, chắp tay nói:
Việc này. Lát nữa Ma vương tự thân hỏi Lữ thừa tướng thì hơn, tiểu yêu không tiện nhiều lời. Được rồi, dẫn đường đi. Dạ.
Ba người tiếp tục lầm lũi đi về phía trước, rất nhanh đã tiến vào động phủ Lữ Lục Quải đang cư trú.
Đi trong đường hầm, từ đằng xa Ngưu Ma Vương và Hồng Hài Nhi liền nghe được tiếng tranh cãi.
Đây rõ ràng là có kẻ hóa thành bộ dạng Đại Thánh gia, cố ý vu oan. Đây là kể ly gián! Hoặc là Thiên Đình. Hoặc là đám phản đồ Sư Đà Vương! Đại Thánh gia tuyệt không làm loại chuyện này! Nhưng mà, thừa tướng đại nhân. Lúc ti chức tiếp cận gần nhất với kẻ đến, cự ly không đến năm trượng, trên người đối phương tinh không thi triển thuật biến hóa nào hết. Đừng nói nữa! Ngươi là tu vị gì? Người chẳng qua chỉ là Thái Ất tán tiên! Muốn lừa ngươi khó lắm chắc? Trong ba tên phản đồ ở Sư Đà quốc, bất cứ ai cũng làm được, càng đừng nhắc tới một đống pháp bảo xuất từ tay Tam Thanh mà Thiên Đình đang có!
Không lâu sau, cửa lớn đóng chặt âm vang mở toang. Bên trong đi ra một con Bạch Hùng tinh thần mặc khải giáp, vóc người khôi ngô, sau lưng là năm yêu tướng đi theo.
Mở cửa trông thấy Ngưu Ma Vương cùng Hồng Hài Nhi, Bạch Hùng tinh khẽ ngây người, lập tức chắp tay chào. Ngay sau đó, hắn liền dẫn bộ hạ vội vã rời đi. Không nói nửa lời.
Tiểu yêu ở bên vươn tay ra, nhẹ giọng nói:
Ma vương, Lữ thừa tướng ở trong, mời.
Khẽ gật đầu, Ngưu Ma Vương nhấc chân tiến vào.
Trong thạch thất rộng thoáng, Lữ Lục Quải chắp tay dạo bước tới lui, sắc mặt có vẻ lo âu. Lẳng lặng đứng bên là dường nữ Oanh Nhi cùng dưỡng tử Trường Thư.
Ngẩng đầu trông thấy Ngưu Ma Vương, khóe môi Lữ Lục Quải chợt giật nhẹ, tựa hồ muốn đè ra ý cười, lại không cười nổi. Mặt đen lại, khoát khoát tay chỉ ghế đá gần đó, nói:
Ma vương tới rồi? Mời ngồi.
Ngưu Ma Vương cũng không khách khí, chắp tay xong liền khom người ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
Gần đây Lữ thừa tướng gặp phải chuyện phiền lòng gì à?
Lữ Lục Quải hừ một tiếng, cũng ngồi xuống, vươn tay pha trà, nửa buổi mới thong thả nói:
Cũng không giấu Ma vương… Kỳ thực muốn giấu cũng không giấu được, Ma vương chắc thấy ngoài kia rồi? Lữ thừa tướng là nói… Những… thi thể kia?
Lữ Lục Quải gật gật đầu nói:
Đúng, chính là nó. Hai ngày nay, không biết do đầu, lại có người giả mạo Đại Thánh gia phục kích bộ chúng Lữ mô, hấp huyết, hấp tinh khí.
Nói rồi, Lữ Lục Quải đấy chén trà nóng tới trước mặt Ngưu Ma Vương.
Nhìn đăm đăm chén trà bốc lên hơi nóng bừng bừng trước người, Ngưu Ma Vương thành lình hỏi một câu:
Sao ngài biết đó là giả mạo? Cái đó mà còn phải hỏi, hà cớ gì Đại Thánh gia phải làm loại chuyện này? Sao Lữ thừa tướng không hỏi thử Đại Thánh gia một tiếng? Chuyện này mà phải hỏi?
Vừa dứt lời, Lữ Lục Quải mới như phản ứng ra, nhíu mày nhìn đăm đăm Ngưu Ma Vương.
Dưỡng tử dưỡng nữ của hắn cũng làm như vô ý nhìn Ngưu Ma Vương.
Nhất thời, thạch thất chìm trong thinh lặng.
Trầm mặc hồi lâu, Ngưu Ma Vương ho khan hai tiếng nói:
Kỳ thực… Lữ thừa tướng vẫn nên hỏi thử thì hơn. Ngay ở hai ngày trước, Thúy Vân sơn của ta cũng xảy ra chuyện tương tự. Không chỉ thế… Trước kia Đại Thánh gia dặn lão Ngưu coi chừng ba tên đệ đệ kia, bởi vậy, ta có cài cắm một ít tại mắt tại Sư Đà quốc. Vừa nhận được tin tức, bên kia, tựa hồ cũng xảy ra chuyện tương tự.
Nghe được lời ấy, Lữ Lục Quải ngơ ngác, con ngươi đảo quanh. Tựa hồ nghĩ đến điều gì.
Ngưu Ma Vương lặng lẽ nhìn đăm đăm Lữ Lục Quải, thấp giọng thán nói:
Nếu Đại Thánh gia thật gặp phải chuyện gì, hỏi một câu, nói không chừng chúng ta có thể kịp thời giúp đỡ. Ngài thấy đúng không?
Nhíu mày do dự hồi lâu, cuối cùng Lữ Lục Quải quyết định nghe theo kiến nghị của Ngưu Ma Vương, lấy ra ngọc giản áp lên môi.