Đại Thánh gia, tây hành, có thuận lợi không?
Lúc nghe được thanh âm từ đầu bên kia ngọc giản truyền sang, hầu tử không khỏi sửng sốt.
Tính cách Lữ Lục Quải có phần vu hủ, thỉnh thoảng còn ra vẻ thanh cao, tuy mỗi lần nhìn thấy hầu tử hắn đều ba vái chín gõ một trận, như thể hận phải ôm cứng không cho hầu tử rời đi, nhưng cơ hồ chưa từng vấn an kiểu nịnh bợ như này.
Lời đó, đầu giống nói ra từ trong miệng hắn.
Thoáng do dự một chút, hầu tử thuận miệng đáp nói:
Hết thảy coi như thuận lợi, sao vậy, có việc à?
Đầu bên kia ngọc giản, Lữ Lục Quải ho khan hai tiếng nói:
Thần chỉ muốn hỏi xem tình hình gần đây của Đại Thánh gia thế nào, xem có chuyện gì nhi thần giúp được không. Hoặc, Đại Thánh gia có lời gì tưởng muốn nói cùng vị thần. Không, chuyện này sao người giúp được? Chỉ bằng đám thủ hạ dưới trướng người, còn chưa đủ cho Hắc Mao đánh, tới cũng phí công. Lại không thể bắt ngươi lôi cả gốc đi theo? Ngươi, thật không có chuyện gì khác à? Không có, không có. Chỉ là… Chỉ là quá lâu không gặp, thần có phần tư niệm Đại Thánh gia. Ha ha ha ha.
Nam Chiêm Bộ Châu.
Trong động phủ, Ngưu Ma Vương nhìn Lữ Lục Quải nắm lấy ngọc giản pha trò cùng hầu tử, gấp đến nỗi mồ hôi đầm địa, vung tay ra hiệu liên hồi. Nhưng Lữ Lục Quải cứ một mực làm bộ không thấy, thậm chí dứt khoát quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục nói nhảm cùng hầu tử.
Hồi lâu sau, cuối cùng cũng dứt lời, thả xuống ngọc giản.
Ngưu Ma Vương bực đến giậm chân, rồng nói:
Lữ thừa tướng, ngài không thể trực tiếp hỏi thẳng Đại Thánh gia được à? Hỏi một câu, chỉ một câu thôi!
Nghe vậy, chỉ thấy Lữ Lục Quải hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Ngưu Ma Vương, xụ mặt nói:
Ngươi đúng là, ta nói này Ma vương. Ngươi đúng là không hiểu đạo làm thần. Đương sơ tiên sinh dạy người biết chữ quả thực nên đánh. Hả?
Ngưu Ma Vương súc mày lại, mắt trợn trừng nhìn Lữ Lục Quải.
Cúi đầu, Lữ Lục Quải một bên đùa nghịch chén trà. Một bên đắc ý nói:
Để ta dạy người vậy. Nếu Đại Thánh gia muốn nói cho ngươi, ngươi không hỏi hắn cũng sẽ nói. Nếu Đại Thánh gia không muốn nói, ngươi có hỏi cũng vô dụng. Giữa quân thần với nhau, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Làm cho tốt chuyện trong phân sự, đừng vượt giới, đừng thêm loạn, đừng khiến chủ thượng lưu tâm, đấy chính là đạo làm thần.
Nói rồi, Lữ Lục Quải vươn ra một ngón, điểm nhẹ lên bàn án, thong thả nhìn Ngưu Ma
Vương.
Ngươi!
Khắc này, Ngưu Ma Vương rất muốn mắng, thậm chí muốn đánh người. Nếu không ngại ở trên thân Lữ Lục Quải treo cái danh “thừa tướng”, lại là thân tình của hầu tử, hắn sớm đã động thủ.
Đầu bên kia, Lữ Lục Quải lại còn chưa hết ý.
Nuốt khô ngụm nước bọt, hắn nói tiếp:
Được rồi, sự liên quan tới Đại Thánh gia đến đây là ngừng. Chỉ cần xác định Đại Thánh gia không có chuyện, sự tình kết thúc ở đây. Về phần phiền toái trước mắt… Không cần nói. Nhất định là kẻ nào đó giả mạo Đại Thánh gia, tưởng muốn khiêu khích ly gián. Phiền toái rơi đến trên đầu, đây là chuyện của ta, ta phải tự mình giải quyết. Đại Thánh gia đang trên đường tây hành, phải bảo vệ Huyền Trang pháp sư, bận rộn lắm. Chuyện của ta đâu thể nói cho hắn, miên khiến Đại Thánh gia lo lắng. Đợi tra rõ đến cùng là nhân mã phương nào tưởng muốn khiêu khích ly gián, hăng hồi báo cho Đại Thánh gia cũng không muộn.
Nói rồi, trên mặt Lữ Lục Quải từ từ tràn ra ý cười.
Tra rõ?
Ngưu Ma Vương cắn răng hừ lạnh nói:
Tra rõ thế nào? Giờ cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu? Chẳng lẽ phải giết xuống Địa phủ lật tra Sinh Tử bộ? Theo ta được biết, đừng nói chúng ta, dù là Thiên Đình muốn đi lật cũng không hề dễ dàng. Đại Thánh gia tự thân đi còn phải ngồi xuống bàn điều kiện. Đổi người khác, Phật Môn căn bản không thèm để ý! Xem xem xem.
Lữ Lục Quải khoanh tay, hắc hắc cười nói:
Ngươi lại đánh chủ ý lên người Đại Thánh gia? Kẻ làm thần, tận hết bổn phận. Loại chuyện này, đừng phiên Đại Thánh gia nhọc lòng. Ta có cách khác có thể giải quyết. Cách gì?
Nghe được lời này, Ngưu Ma Vương lập tức tỉnh ra.
Dùng đầu ngón tay dính chút nước trà, điểm lên bàn án, nói:
Kẻ kia tới nơi này của ta. Chỗ Ma vương hắn cũng tới. Sư Đà quốc, cũng tới. Bích Ba Đàm không biết, nhưng theo xu thế hiện tại, chỗ Đa Mục Quái hắn chắc cũng sẽ đi. Chỉ cần thông báo Đa Mục Quái một tiếng, thiết mai phục…
Không lâu sau, Ngưu Ma Vương liền tìm mượn cớ dẫn Hồng Hài Nhi rời đi.
Ra động phủ, Hồng Hài Nhi vẻ mặt không vui trách cứ nói:
Nhìn bộ dạng cười cợt kia của hắn, sự tình còn xa mới được giải quyết, có gì đâu mà cao hứng. Nói nhiều như vậy, cũng không biết hữu dụng không. Hữu dụng hay không thì chưa biết, chẳng qua… Có một điểm hắn không nói sai. Chỉ cần xác định không phải là Đại Thánh gia, vấn đề này xem như giải quyết một nửa.
Khẽ thở dài một hơi, Ngưu Ma Vương nói tiếp:
Dù sao thì chuyện này cũng tính không uổng công. Chỗ này của Lữ Lục Quải đều có vấn đề, hắn lại chính là tử trung của Đại Thánh gia. Dù thế nào, Đại Thánh gia đều không khả năng ra tay với hắn. Lại thêm chuyện vừa nãy… Chí ít có thể xác định không phải Đại Thánh gia muốn tìm chúng ta tính sổ. Tiếp theo, phải bảo trì liên hệ cùng hắn. Mật thiết lưu ý động hướng các phương.
Hài nhi hiểu rồi.
Vừa nói đôi phụ tử này vừa đằng không mà lên, bay vút về hướng Tây Ngưu Hạ Châu.
Lúc này, Tây Ngưu Hạ Châu.
Hầu tử xoa vuốt ngọc giản, vẻ mặt mờ mịt lẩm bẩm:
Lữ Lục Quải này, muốn nói gì nhỉ? Đây là? Đại Thánh gia!
Nơi không xa, Hắc Hùng tinh liều mạng vẫy tay, hét lên với hắn:
Giảng kinh của Huyền Trang pháp sư sắp bắt đầu, nhanh tới xem.
Cách đó một góc rẽ, trên quảng trường sớm đã tụ tập trên vạn dân chúng, động như kiến cỏ. Rất nhiều quân sĩ phải vất vả lắm mới duy trì được trật tự.
Biết rồi.
Hầu tử bực bội gắt một câu, thu lại ngọc giản, bĩu môi nói:
Hắn giảng kinh ta đi làm gì, đi để độ hóa chắc?
Mồm thì nói vậy, chẳng qua, hắn vẫn nhấc chân đi tới.
Mới đi không đến năm bước, đột nhiên hắn dừng lại.
Ngẩng đầu, trông lên mây đen đầy trời, che rợp cả thiên không.
Chuyện gì? Muốn hạ mưa?
Nhất thời, dân chúng đang tụ tập trên quảng trường dồn dập ngẩng đầu lên, nghị luận liên hòi.
Ngay cả Huyền Trang ngồi trên đài cao cũng sửng sốt.
Lão cha kia của ta đúng là chẳng nể mặt gì cả? Cư nhiên chạy tới phiên vẫn phúc vũ đúng lúc này.
Tiểu Bạch Long không biết mới chạy đi đầu ăn gì chợt đi tới chỗ hầu tử, vừa xỉa răng vừa thong thả nói:
Đại Thánh gia, có cần đi dạy hắn cách làm người không? Đây không phải Long Vương.