Không phải?
Hai mắt hầu tử híp thành một khe nhỏ, nhìn chằm chằm mây đen trên đỉnh đầu.
Vừa lúc đó, một tiếng sấm rền kinh thiên động địa vang lên, ánh chớp chiếu sáng nửa thiên không.
Ngay sau đó, Mi Hầu vương phi tốc xe mở tầng mây đen, toàn thân nhầy nhụa máu xông , sau lưng là chiến trận do Na Tra và mười mấy thiên tướng tổ thành đuổi theo sát gót.
Song phương tấn tốc kịch chiến giữa bầu trời.
Thần tiên đánh nhau?
Nhất thời, chúng nhân dưới đất trợn mắt mà nhìn.
Ngón tay Na Tra chỉ tới, một đạo linh lực từ đầu ngón tay phi xạ mà ra. Sát na sắp kích trúng Mi Hầu Vương, lại bị Mi Hầu Vương khua múa côn bỗng trùng trùng chấn vắng.
Đạo linh lực bị hất đi trực tiếp nến trúng một tòa phòng ốc dưới đất, tức thì, nguyên cả phòng ốc bị xé thành hai nửa, ầm vang sụp đổ.
Thẳng đến lúc này, chúng nhân dưới đất mới như chợt tỉnh ra, cướp đường mà chạy, giảm đạp lên nhau!
Tiếng kêu thảm vang lên như sóng triều.
Huyền Trang trên đài cao vội vàng đứng dậy. Trơ mắt nhìn hết thảy, lại thúc thủ vô sách.
Quốc vương đã phụng “hành thiện” làm chuẩn tắc cao nhất khẽ cắn răng, tấn tốc dẫn bộ chúng gia nhập đội ngũ cứu người.
Đại Thánh gia, làm sao đây?
Tiểu Bạch Long quay đầu hỏi.
Mę nó!
Hầu tư hơi cắn răng, trực tiếp hóa thành một đạo kim quang đằng không mà lên, nháy mắt đã hiện ra chắn giữa song phương.
Lập tức, thiên địa an tĩnh.
Hỏng rồi… Đánh tới trên đầu Cầu Pháp quốc.
Nhìn thấy hầu tự đột nhiên xuất hiện, con người Na Tra như muốn lồi ra, vội khoát khoát tay.
Đám thiên tướng đi theo kinh hoàng nhìn hầu tử, rất ăn ý, chậm rãi di động ra sau, trọn cả chiến trận tấn tốc kéo giãn cự ly cùng hầu tử.
Đại Thánh gia…
Mi Hầu Vương đã bị trọng thương lơ lửng sau lưng hầu tử. Vừa mở miệng, một búng máu tươi phún ra.
Đừng nói chuyện.
Khẽ ngước mắt lên, hầu tư nghiêng đầu, thong thả nhìn Na Tra nói:
Hắn phạm phải chuyện gì?
Nhìn Mi Hầu Vương sau lưng hầu tư một cái, Na Tra nuốt khô ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói:
Chúng ta… Chúng ta chỉ muốn hắn phối hợp điều tra chút thôi… Phối hợp điều tra? Vậy là không có chứng cứ?
Hầu tử bỗng bật cười.
Nhìn Na Tra, hắn cứ thế không ngừng cười lên, càng cười càng hoan khoái. Cười đến nỗi tâm tạng Na Tra đập thình thịch.
Chúng thiên tướng mở to tròng mắt, kinh khủng nhìn hầu tử.
Bỗng đột nhiên, chỉ thấy ý cười trên mặt hầu tử chợt thu lại, cao giọng quát:
Thừa lúc ta còn không định đại khai sát giới ở đây, cút!
Một tiếng bạo quát, không cần bất cứ mệnh lệnh nào, cũng không cần phải ám thị. Chúng thiên tướng lập tức xoay người bỏ chạy. Cả Na Tra cũng không ngoại lệ.
Nháy mắt, một chiến trận Thiên Quân đang yên đang lành đã chạy mất dạng.
Dân chúng chính đang đào mạng dưới mặt đất nhìn thấy tình cảnh giữa thiên không, dồn dập dừng chân hoan hô. Nguy cơ đã được giải trừ.
Trên đài cao, Huyền Trang cũng khẽ thở phào một hơi. Chỉ khổ mỗi quốc vương đang bận rộn cứu người.
Quay đầu nhìn Mi Hầu Vương một cái, hầu tử không nói nửa lời, cúi đầu hạ xuống vị trí lúc nãy.
Mi Hầu Vương thoáng do dự một chút, rồi cũng bịt lấy vết thương trước ngực, đi theo.
Người đã làm gì? Ta… Khởi bẩm Đại Thánh gia, mạt tướng không làm gì cả. Mạt tướng vì không muốn lẫn vào phân tranh mới giải tán nhân mã quy ẩn. Ngay cả ngọc giản liên lạc với huynh đệ kết nghĩa đều ném, bằng không cũng đâu đến nỗi như giờ…
Hầu tử thoáng quay đầu nhìn lại, tiếp tục hạ xuống, không nói chuyện.
Mi Hầu Vương điều chỉnh khí tức, nhíu mày giải thích nói:
Mạt tướng không biết bọn họ uống lồn thuốc hay thế nào, cư nhiên chủ động chạy tới tìm phiền toái. Nói cái gì mà chỉ cần ta thành thật ngẩn ở đó một thời gian rồi sẽ thả ta đi…
Lời Thiên Đình sao có thể tin? Mạt tướng liền nghĩ, có liều cái mạng này cũng phải đột vậy, chạy tới Tây Ngưu Hạ Châu, mấy huynh đệ kết nghĩa của ta đều ở đó, ít nhất, bọn họ chắc sẽ không thấy chết mà không cứu… Không ngờ, cư nhiên gặp được Đại Thánh gia ngài…
Hai người vừa tiếp đất, Hắc Hùng tinh đã tất tả chạy tới, quỳ gối xuống đất, chắp tay với Mi Hầu Vương:
Mạt tướng tham kiến đại vương! Ngươi cũng ở đây?
Mi Hầu Vương không khỏi ngẩn ngơ, quay đầu nghi hoặc nhìn đầu tử.
Chiếu cố hắn một thời gian, dưỡng thương mấy ngày, rồi đưa tới chỗ Lữ Lục Quải tị nạn.
Nói xong, hầu tử rảo bước tiến về hướng Huyền Trang:
Chuyện Thiên Đình, chờ ở đây xử lý xong, ta giúp người làm rõ ràng.
Đằng sau, Mi Hầu Vương vội quỳ gối xuống đất, cao giọng kêu nói:
Tạ Đại Thánh gia!