Nắm lấy ngọc giản, Lý Tình đã kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngươi sao lại hồ đồ như vậy, chẳng phải sớm đã nhắc nhở hầu tử đang ở Cầu Pháp quốc? Ngươi còn dẫn nhận mã giết tới đó?
Đầu bên kia ngọc giản, Na Tra ấp a ấp úng nói:
Phụ thân, ta… Ta cũng là đánh váng đầu. Mi Hầu Vương một đường bỏ chạy, tốc độ lại nhanh, chúng ta một đường đuổi theo, không kịp nghĩ nhiều… Ai ngờ, ai ngờ lại đuổi tới Cầu Pháp quốc… Vừa khéo đụng phải hầu tử…
Siết lấy ngọc giản, Lý Tĩnh cường ép lửa giận trong lòng, thấp giọng nói:
Giờ thế nào rồi, không sao chứ? Không có chuyện gì cả… Nhưng mà, không cách nào đuổi được nữa. Hai manh mối Mi Hầu Vương cùng Tôn Ngộ Không đều đứt, giờ nên làm gì? Về trước rồi tính.
Thả ngọc giản xuống, Lý Tình ngồi tựa lên soái vị, mắt nhắm nghiền lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Mi Hầu Vương cư nhiên lại trực tiếp chạm mặt cùng
Tôn Ngộ Không. Ba manh mối đứng mất một, đối với trọn cả kế hoạch tinh không trí mạng, trí mạng là ở chỗ đứt trên tay Tôn Ngộ Không.
Chỉ cần hai manh mối còn lại vẫn thuận lợi, hơi có dị động, hắn liền biết được. Trong tình huống tệ nhất hắn vẫn có thể thông qua phương phác loại trừ tra rõ chân tướng.
Nhưng mà, nếu đứt mất hai manh mối, sự thể liền gay go.
Hai manh mối đều đứt, trừ phi người bọn họ muốn tìm vừa khéo chính là Ngục Nhung Vương mà đến nay chưa truy tung ra được, bằng không, đồng nghĩa với hết thảy những gì mạo hiểm làm trước kia đều đổ sông đổ bể.
Tệ hại hơn chính là, Ngục Nhung Vương thân ở Sư Đà quốc, lũ yêu quấn quanh. Bọn họ không cách nào nắm bắt trăm phần trăm về hành tung của Ngục Nhung Vương … Chẳng khác gì kế hoạch đã tuyến cáo thất bại.
Hồi lâu, Quảng Mục Thiên vương đứng ở bên, mắt nhìn địa đồ bày trên bàn ăn, thán nói:
Như quả, hung thủ tiếp tục động thủ khi chúng ta vẫn đang giám thị chặt chẽ ba người kia thì tốt biết mấy? Chỉ cần một lần, mọi chuyện liền rõ ràng. Không có như quả.
Thoáng mở mắt ra. Lý Tĩnh đành chịu nói:
Hiện tại trừ phi hung thủ tiếp tục xuất hiện, hơn nữa vừa khéo bị chúng ta trực tiếp gặp được, bằng không, Mi Hầu Vương cùng Tôn Ngộ Không đều đã có giới tâm, không khả năng giám thị được nữa.
Lúc này, Nam Chiêm Bộ Châu, Côn Luân sơn.
Lục Nhĩ Mi Hầu đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn ra xa xa. Trông thấy khói bếp lượn lời thăng lên từ vô số đạo quan giữa quần sơn .
Nhiều người thật, chẳng qua, tu vị có vẻ không cao lắm. Liệu có mạnh đúng như ngươi nói?
Sơn Dương tinh ở bên chợt run lên, thấp giọng nói:
Đại Thánh gia, Côn Luân Sơn được xưng có trăm vạn đạo đồ, chẳng qua, bọn họ đều tu Ngộ giả nói. Tuy chỉ có số ít mới mấy, nhưng lấy trăm vạn mà so… Dù ít, cũng không là số nhó. Thế là được rồi.
Lục Nhĩ Mi Hầu hơi hơi hoạt động gân cốt một cái. Ha ha cười nói:
Nhân số nhiều, phòng ngự lại không nghiêm mật. Đúng là càng dễ ra tay.
Nói xong, hắn tung mình nhảy xuống vách đá, rón rén tiếp cận phòng tuyến ngoại vi.