Đại Bát Hầu

Chương 727: Tử huyệt (2)



Trên Linh Sơn, Thanh Dẫn Chúng La Hán và Pháp Đăng La Hán tranh biện về sự tình ở Cầu Pháp quốc đều đã lui trường, nhưng vẫn có càng nhiều La Hán tới tham dự, biện pháp còn đang tiếp tục.

Tự Tịnh La Hán sảng giọng nói:

Một đường này Huyền Trang trải qua vô số kiếp nạn, được yêu hầu phù hộ mới có thể gặp dữ hóa lành. Việc này không giả. Chúng ta chỉ quan tâm hắn độ được ai, không độ được ai. Đều biết độ một người chưa hẳn là không thể, nhưng độ tam giới, lại… Đúng như Huyền Trang từng nói, pháp phổ độ, một là cần phải chứng minh đó là đạo có thể thực hiện được. Thứ hai cần tìm ra người kế thừa y bát. Một truyền hai, hai truyền bốn, đời đời tương truyền, như vậy, mới có khả năng độ được chúng sinh tam giới. Tiếc rằng pháp chữa chứng. Kẻ kế thừa y bát vẫn chưa thấy đâu. Nhưng giờ theo bần tăng thấy, pháp phổ độ đó chưa hẳn không thể được.

Chúng nhân trên điện yên tĩnh lắng nghe.

Chúng Thủ La Hán vươn ra một tay, nói:

Thế nào là chưa hắn, mong ngài nói rõ.

Khẽ gật đầu với Chúng Thủ La Hán, Tự Tịnh La Hán mặt hướng Như Lai, nói tiếp:

Chính như lần trên Hắc Thủy hà, một độ một người, có ngàn ngàn vạn vạn sinh linh muốn độ, phổ độ, khó thành. Nhưng nếu một độ ngàn ngàn vạn vạn người, phổ độ, liền chưa hắn không thể. Lần này, Huyền Trang không độ quân vương, mà độ bách tính một nước, không dựa vào Phật pháp “Vô Ngã”, mà dựa vào hành thiện”. Nếu chúng sinh trong tam giới đều lấy “thiện là niệm, tam giới, chẳng phải liên được độ?

Tiếng nói vừa dứt, cử điện nghị luận.

Trong đám đông, có La Hán nhẹ giọng thán nói:

Tuy không độ ai tới được cực lạc, lại độ nguyên một nước, dù chỉ độ được một bước nhỏ, nhưng kẻ được độ lại nhiều lắm. Xem ra, suy nghĩ về phổ độ của chúng ta trước kia đều quá hạn hẹp. Huyền Trang, quả thực làm ra đại thủ bút.

Nhất thời, vô số La Hán khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng.

Sai rồi!

Một tiếng quát to, Mã Thắng La Hán đứng ra. Hắn hướng Như Lai hành lễ, lại hướng Địa Tạng vương hành lê, quay đầu trong hướng Tự Tịnh La Hán nói:

Nếu Huyền Trang bằng sức tự mình làm thành việc này, bần tăng tất không nhiều lời. Đáng tiếc, rốt cục hắn lại mượn lực yêu hầu. Chư vị ngẫm nghĩ mà xem, hiện nay, sở dĩ hắn có thể mượn lực yếu hầu, chẳng qua là bởi yêu hầu kia có mưu đồ riêng. Ngày sau, chuyện tây hành xong xuôi, vô luận thành bại, yêu hầu tất không cho hắn mượn lực nữa. Đến khi ấy… Ha ha, thiện niệm ở Cầu Pháp quốc bây giờ, có thể an triều chính, có thể an bách tính, nhưng có thể an được ngoại địch? Kho lương trong nước trống rỗng, chỉ cần một trận thiên tại, không thu được hạt thóc nào, đến lúc đó, tất sẽ đại loạn. Việc thiện không còn, bể khổ như xưa. Họa ấy, so với hôm nay càng hơn một bậc. Chẳng biết khi ấy Huyền Trang lại mượn lực từ ai để cứu vãn? Độ này, chẳng qua nhất thời mà thôi, không phải chính đạo. Đúng đúng đúng, lời ấy không giả! Nghe vậy, chúng La Hán dồn dập tán thán: Huyền Trang một đường tây hành tuy cũng quảng truyền diệu pháp, sách lược độ quốc quả thật khiến người tán thán, nhưng hắn sao hiểu được, bọ ngựa bắt ve chim sẻ nấp rình? Chỉ cần qua chút ngày giờ, sợ là nửa tấc thủy thổ, một tác nhân tâm đều không thu được. Đều nói bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, nhưng Huyền Trang lại vừa khéo tương phản, nếu hắn quay đầu, sau lưng là một mảnh bể khổ, lại vẫn không tự biết, nếu không quay đầu, lại thành cùng đường hết lối, quả thật đáng thán. Phật pháp không sai, sai là tại người, phương hướng truy cầu Phật pháp sai rồi, đó, chỉ có thể thành là bể khổ khắp thiên hạ. Kể ra, mượn lực đánh lực, rốt cuộc không bằng tự thân có lực. Một khi không mượn được nữa, không chỉ khó tiến nửa bước, ngay cả chuyện hoàn thành trước kia cũng có khả năng sụp đổ.

Mã Thắng La Hán cười hừ nói:

Bằng sức tự thân, dù phổ độ đến chết cũng không hết được! Yêu hầu tu Hành giả đạo mới có thành tựu hôm nay, nhưng tính tình hung bạo thì ai cũng thấy. Lão Quân tu Ngộ giả đạo, đến sau cùng cũng chỉ thành vô vị mà trị. Dù là người như Tu Bồ Đề, từ xưa đến nay, cũng chỉ có một. Sao thành được lấy một truyền hai, hai truyền bốn? Trị hành bất nhất, đạo chi vô tồn, đây là chân lý Thiên Đạo. Thả xuống chấp niệm phổ độ mới có thể thành Phật, giành được vô thượng pháp lực. Không bỏ được, đừng nói gì tới thành Phật. Không bằng lực tự thân, dựa vào lực bên ngoài? A ha ha ha, nếu là đại nan lâm đầu, biết phải làm sao? Lấy Cầu Pháp quốc mà nhìn ra thiên hạ, phổ độ vạn ngàn, chẳng qua là hoa quỳnh sớm nở tối tàn. Pháp phổ độ kia, cũng thành người si nói mộng!

Nhất thời, chúng La Hán trong điện dồn dập gật đầu xưng phải:

Nói như thế, lực của tự thân mới là then chốt để phổ độ.

Lần này, ngay cả những Phật Đà từ đầu tới đuôi không nói lời nào đều khẽ gật đầu, tỏ ý tán đông.

Trên đài sen, Như Lai khẽ thở dài:

Lời ấy, Chính Pháp Minh Tôn giả cảm thấy thế nào?

Lập tức, chúng nhân đều ngước mắt nhìn lên Chính Pháp Minh Như Lai trên bậc thềm thứ hai.

Nhưng Chính Pháp Minh Như Lai lại chỉ khẽ cười nhạt, nói:

Bần tăng tính không dị nghị. Chỉ là, bần tăng cho rằng, chính như ngày đó lúc Huyền Trang khởi trình tây hành, bần tăng chẳng qua chỉ ôm lấy ôm lấy tâm thái thử một lần, trợ giúp chút ít rồi bỏ mặc tự chảy. Không ngờ, hắn có thể đi tới bước hôm nay. Hết thảy, phải đợi đến ngày Huyền Trang đặt chân Linh sơn hẳng định luận, có lẽ, như thế mới càng ổn thỏa.

Nghe vậy, chúng nhân trên điện lặng lẽ thu mắt về, không khỏi hơi thất vọng.

Đúng lúc này, lại một tăng nhân vội vã nhập điện. Hắn bước nhanh đi tới chính giữa đại điện, khấu bái nói:

Khải bấm tôn giả, vừa nhận được tin tức. Lục Nhĩ Mị Hầu đã tới Côn Luân sơn. Côn Luân sơn?

Lời này vừa ra, toàn điện ồ lên. Đám La Hán lại nghị luận xì xào:

Côn Luân sơn khác hẳn với địa bàn của Yêu Vương. Thân thể và hồn phách hắn đều chưa kiện toàn, tu giả Côn Luân sơn lại thiện trường Ngộ giả đạo, còn có Thái Ất chân nhân thường niên tọa trấn, chỉ sợ, hơi không cẩn thận, kết cục của Lục Nhĩ Mi Hầu liền vô cùng thê thảm. Cái đó chưa hẳn. Qua mấy trân trước kia, Lục Nhĩ Mị Hầu đều hiểu được thấy hảo liền thu, tích lũy không ít thực lực. Nói không chừng, hiện tại chiến lực thực tế đã có thể sánh bằng Đại La Kim Tiên. Dù gặp phải Thái Ất chân nhân, chưa hẳn không thể đánh một trận. Đại La Kim Tiên… không thể nào. Mới hút được tinh khí của chút ít tiểu yêu, cùng lắm là đạt tới cảnh giới Thái Ất kim tiền thôi. Hơn nữa, trong thập nhị kim tiền thường trú Côn Luân sơn đâu phải chỉ có mình Thái Ất chân nhân, đám đệ tử đời thứ hai Xiển Giáo cũng không phải hàng giá áo túi cơm. Đoán rằng lần này hắn tất lật thuyền trong mương.

Rất nhanh, Phật Đà trên điện phân thành hai phái, một phái cho rằng chuyến này Lục Nhĩ khó toàn thân mà lui. Một phái cho rằng chuyện này thực lực Lục Nhĩ tất có tiến triển.

Trong số đó, có kẻ thương tiếc, có kẻ an vui, có kẻ đành chịu, có kẻ khinh thường. Vạn ngàn ý nghĩa hiện hết trong điện.

Giữa cảnh hỗn loạn, Địa Tạng Vương chấn vỗ tay áo, trông hướng Như Lai, nói:

Chuyện Lục Nhĩ Mị Hầu kỳ tập Côn Luân sơn, tôn giả thấy thế nào?

Như Lai đang nhắm nghiền hai mắt chợt cười hừ một tiếng, lành lạnh nói:

Nếu là người tầm thường lấy thực lực kia đánh lén Côn Luân sơn, tất định cửu tử nhất sinh. Chẳng qua… Nếu là Lục Nhĩ Mị Hầu, chưa hắn không thể được.

Chư Phật trên điện an tĩnh lại, ai nấy đều ngước mắt trông lên Như Lai.

Chỉ nghe Như Lai thong thả thán nói:

Lục Nhĩ Mị Hầu tuy mất hết ký ức, nhưng sự giảo hoạt xưa kia thì vẫn còn. Năm đó lúc mới chỉ Nạp thần cảnh, hắn đã thoát một kiếp từ tay Thiên Hà thuỷ quân ngay trên Côn Luân sơn, bây giờ về lại chốn cũ, chưa hẳn sẽ té nhào. Chúng ta chờ xem!

Nói rồi, Như Lai đột nhiên đổi chủ đề, nói tiếp:

Vừa nãy Mã Thắng La Hán nói, sau tây hành, Huyền Trang không còn lực để mượn. Bản tọa rất tán đồng. Chẳng qua, bản tọa cho rằng, không cần chờ đến sau khi tây hành, chỉ cần Lục Nhĩ Mị Hầu an nhiên trưởng thành, Huyền Trang liền không còn lực để mượn. Đến lúc đó, tam giới an rồi!

Nghe vậy, chúng La Hán trên điện lập tức cả kinh. Ngay sau đó, tiếng nghị luận lại nổi lên.