Chớp mắt, Mi Hầu Vương đi tới Cầu Pháp quốc đã được một ngày.
Tuy một kích rơi vào trong thành của Na Tra tịnh không tạo thành thương vong thực chất nào, nhưng sự khủng hoảng của dân chúng là không tránh khỏi. Bởi thế dẫn tới giẫm đạp chen lấn, tạo ra không ít thương hoạn cần được cứu trị.
Bất đắc dĩ, quốc vương vừa mới xuống tóc nguyện “hành thiện” đành phải dân theo chúng hạ thần tận lực đầu nhập vào sự nghiệp cứu trị cùng vỗ an dân chúng. Nhờ vậy, chuyện giảng kinh của Huyền Trang phải tạm thời gác bỏ. Sau liên tục mấy ngày bận rộn, cuối cùng Huyền Trang cũng được nhàn rỗi.
Sáng sớm hôm sau, Huyền Trang liền lôi kéo hầu tử đi tới trước phòng nhỏ mà Mi Hầu Vương đang ở tạm.
Vươn tay gõ cửa.
Rất nhanh, Hắc Hùng tinh từ hôm qua tới giờ một mực ở bên chăm sóc cho Mi Hầu Vương đi ra mở cửa, mời hai người vào rồi đứng sang bên.
Đại Thánh gia…
Mi Hầu Vương đang nằm trên giường, thấy hầu tử tiến vào, vội giãy giụa muốn đứng dậy hành lễ.
Đừng đùng, ngươi cứ nằm yên đó. Không cần đa lễ.
Nói rồi, hầu tử đã vỗ đùi ngồi xuống ghế, điềm nhiên nâng ấm trà tự rót cho mình một chén, vừa uống vừa nói:
Thế nào, đỡ hơn chưa?. Đỡ… Đỡ nhiều rồi.
Mi Hầu Vương cười khan một tiếng, nằm lại xuống giường đầu trán lấm tấm mồ hôi, nhẹ giọng thán nói:
Không ngờ còn phải làm phiền Đại Thánh gia tới thăm mạt tướng. Ta không rảnh vậy đâu.
Hầu tư bưng chén lên thong thả nói:
Đều là người dạo qua Quỷ Môn quan không biết bao lần, hôm qua vừa nhìn bộ dạng người ta liền biết không sao. Cùng lắm là da thịt chịu khổ chút, nuôi mấy ngày là khỏe, cần gì phải thăm viếng?
Mi Hầu Vương lúng túng cười cười.
Nghiêng mặt qua. Hầu tử chỉ chỉ ra sau người. Nói:
Là hắn muốn tới. Ta bồi hắn thôi.
Lúc này, Mi Hầu Vương mới chú ý tới Huyền Trang thân khoác cà sa, đầu đội Phật quan đang đứng bên cửa.
Hắn thoáng sửng sốt, nhẹ giọng nói:
Vị này, chắc là Huyền Trang pháp sư? A di đà Phật.
Huyền Trang bước lên trước một bước, hai tay hợp mười nói:
Bần tăng Huyền Trang, gặp qua Mi Hầu Vương.
Thái độ cung khiếm khiến Mi Hầu Vương nhìn mà có phần kinh ngạc.
Đặt chén trà xuống, hầu tử bèm bẹp môi, nói:
Làm sao, người nhận ra hắn?
Liếc Hắc Hùng tinh đứng chếch gần đó, Mi Hầu Vương khẽ thở dài:
Cho dù trước kia không biết, một ngày nay cũng nghe Hắc Mao nhắc qua vô số lần. Huống hồ, tuy mạt tướng đứt lui tới cùng mấy huynh đệ kết nghĩa, nhưng vẫn còn chút nguồn tin. Chuyện Đại Thánh gia xuất sơn, mạt tướng có nghe.
Hầu tử làm như vô ý nhìn Hắc Hùng tinh một cái. Nói với Mi Hầu Vương:
Biết ta xuất sơn mà không định tới gặp một lần?
Mi Hầu Vương chớp chớp mắt, không đáp.
Đây là muốn tính sổ chuyện năm xưa.
Mi Hầu Vương không muốn đáp. Hầu tư cũng không định truy vấn tiếp. Gật gật đầu, quay sang nói với Huyền Trang:
Đó, người ở kia muốn nhìn gì thì tự đi mà nhìn.
Huyền Trang lúng túng cười cười, chậm rãi bước lại ngồi xuống bên giường, nhẹ giọng nói:
Hôm qua chuyện quá khẩn cấp nên chưa kịp hỏi nhiều, mong Hầu vương thứ lỗi.
Nói rồi, Huyền Trang vươn tay định tra xem vết thương trên vai Mi Hầu Vương.
Không đợi tay hắn kịp chạm vào vai, chỉ thấy Mi Hầu Vương khẽ dịch người tránh ra. Lông mày nhíu lại gắt gao, tựa hồ rất chán ghét Huyền Trang tiếp cận mình.
Thấy thế, Huyền Trang đành hậm hực thu tay.
Hầu tử ở bên mân mê ly trà, lẳng lặng mà nhìn.
Một lúc lâu, Mi Hầu Vương giương mắt nhìn Huyền Trang nói:
Pháp sư chớ để ý, yêu quái xuất thân từ Hoa Quả Sơn luôn không quá thoải mái khi tiếp xúc với Phật Môn.
Huyền Trang khẽ gật đầu, cười cười:
Bần tăng hiểu.
Nhất thời, không khí trong phòng có phần lúng túng.
Hồi lâu, Mi Hầu Vương nghiêng mặt sang trọng hướng hầu tử, nói:
Mạt tướng nghe nói Đại Thánh gia hộ tống Huyền Trang pháp sư tây hành thỉnh kinh, danh nghĩa lấy kinh, kỳ thật là chứng đạo. Không biết, đạo này, giờ chứng được mấy thành, có thuận lợi không?
Nghe vậy, hầu tử vẻ mặt đành chịu đáp nói:
Ngươi tưởng chứng đạo là tu Hành giả đạo chắc? Hoặc là thành, hoặc là không thành, làm gì có chuyện chứng được mấy thành.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Huyền Trang mở miệng nói:
Chín thành. Chín thành?
Vừa nghe, không chỉ Mi Hầu Vương, ngay cả Hắc Hùng tinh, hầu tử, cũng đều sửng sốt.
Gian phòng lặng ngắt như tờ, chúng nhân ngây dại nhìn Huyền Trang.
Huyền Trang sắc mặt như thường.