Đại Bát Hầu

Chương 730: Lục Nhĩ điên cuồng



Hẻm nhỏ bỗng chốc an tĩnh lại, còn mỗi gió thổi ào ào, hất lên cà sa Huyền Trang.

Huyền Trang lặng lẽ nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh ngã quỵ trước người, không đáp.

Hầu tử nghiêng nghiêng đầu, nhìn ra sau lưng Hắc Hùng tinh.

Lập tức, Hắc Hùng tinh cũng chớp chớp mắt xoay người nhìn ra sau.

Nơi không xa, Mi Hầu Vương chống cửa xiên xẹo đứng đó, mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

- Ngươi muốn làm hòa thượng? Hắc Mao, ngươi điên à?

- Ta

- Ngươi là một yêu quái, còn là đại yêu, chiếm núi xưng vương không tốt ư? Sao phải làm hòa thượng?

Nói rồi, Mi Hầu Vương cười cười không nói, lắc đầu, xoay người khập khà khập khiễng trở về phòng.

Trong không khí có phần lúng túng, Hắc Hùng tinh chậm rãi quay đầu, tròng mắt chớp nháy trông hướng hầu tử cùng Huyền Trang, nghẹn ngào mở miệng nói:

- Huyền Trang pháp sư

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe hầu tử thong thả nói:

- Tâm tư của ngươi ta hiểu, có điều Lực mà hắn muốn, không phải chỉ chút kia của ngươi. Hơn nữa, ngươi còn tu Đạo pháp, bỏ ý định đó đi.

Nói rồi, hầu tử thở dài một tiếng, nhấc chân bước ra ngoài.

Lúc lướt qua Hắc Hùng tinh, hắn còn vươn tay đẩy nhẹ đầu Hắc Hùng tinh một cái.

Duy trì tư thế bị hầu tử đẩy lệch kia, Hắc Hùng tinh chớp chớp mắt trông hướng Huyền Trang:

- Huyền Trang pháp sư

- Đứng lên trước đi.

Huyền Trang chấn vỗ tay áo, vươn tay đi đỡ Hắc Hùng tinh. Hắc Hùng tinh lại không lên, trở tay kéo lấy tay Huyền Trang, hai mắt mở to nói:

- Huyền Trang pháp sư, không phải như lời Đại Thánh gia nói đâu, đệ tử thật tâm tán đồng Đạo của Huyền Trang pháp sư. Thiên hạ này nếu ngập tràn “thiện niệm”, liền không còn gì là “khổ”. Dù không thành được Phật, nhưng ai ai cũng đều có thể an cư lạc nghiệp. Nếu Huyền Trang pháp sư khuyết “lực”, vậy để đệ tử làm “lực” cho Huyền Trang pháp sư! Được không?

- Ngươi đứng lên trước cái đã.

- Đệ tử không lên! Huyền Trang pháp sư không đáp ứng, đệ tử liền không lên!

Buông tay Huyền Trang ra, Hắc Hùng tinh dịch ra sau, tiếp đó, trùng trùng dập đầu gõ ba lượt.

Mấy tiếng chấn vang vọng lên trong hẻm.

Tay Huyền Trang vươn ra ngừng lại giữa không trung.

Trước mặt hắn, Hắc Hùng tinh cúi thân mình, vầng trán kề sát đất, hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi.

Huyền Trang lẳng lặng nhìn hắn, im lìm đứng đó.

Hồi lâu, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Đứng lên đi, không phải bần tăng không nguyện nhận ngươi làm đồ đệ, mà bần tăng không thể nhận ngươi làm đồ đệ. Thu đồ đệ trước khi làm rõ đại đạo, rốt cục chẳng qua là hại người.

- Huyền Trang pháp sư đã sáng tỏ đại đạo, nhận đệ tử làm đồ đệ, có gì không được.

- Sai rồi!

Huyền Trang nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh, khẽ thở dài:

- Trước khi bần tăng đặt chân tới Linh sơn, mọi thứ đều chưa thành định cục.

Lúc này, ngay lúc Huyền Trang đang mê man, ở cách đó rất xa, Côn Luân sơn chính đang lâm vào một nguy cơ cự đại.

Kim Hà động, Ngọc Đỉnh chân nhân đi ra động phủ.

Hai tên đạo đồ giá ngự pháp khí vội vã bay qua trước người, hắn vội vươn tay kéo lại một tên trong đó:

- Xảy ra chuyện gì?

Đạo đồ tuổi trẻ kia hơi hơi do dự một chút. Chắp tay nói:

- Khải bẩm sư thúc tổ, có ngoại địch xâm nhập!

- Ngoại địch?

Ngọc Đỉnh chân nhân sửng sờ.

Mới vừa buông tay, đạo đồ lập tức tất tả rời đi.

Ngẩng đầu, Ngọc Đỉnh chứng kiến tứ xứ trên không trung Côn Luân sơn đều là pháp khí phi hành, chi chi chít chít như châu chấu đầy trời. Vô số đạo đồ đang ngự sử pháp khí rong ruỗi tới lui.

Bức cảnh tượng này nếu đặt ở bình thời, đó là không cách nào tưởng tượng. Rất hiển nhiên, lúc này pháp trận cấm bay trên địa giới Côn Luân sơn đã được giải trừ.

- Ngoại địch

Ngọc Đỉnh ngơ ngác chớp mắt, có phần bất khả tư nghị thì thào nói:

- Người nào dám trực tiếp tiến công Côn Luân sơn?

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang. Nơi xa, nguyên tòa đạo quan bị hất tung. Vụn gỗ cùng cát đá phiêu sái đầy trời!

- Hắn ở nơi này! Nhanh!

Nhất thời, đống pháp khí phi hành đang bay lộn tứ tung như ruồi nhặng chợt tìm đến mục tiêu, đồng loạt bay tới đó.

Trong đám đông, thậm chí Ngọc Đỉnh thấy đến thân ảnh Thái Ất chân nhân.

Không đợi Ngọc Đỉnh chân nhân kịp phản ứng, chỉ thấy Thái Ất chân nhân lao nhanh trong đám người đã từ trong lòng lấy ra một chiếc pháp khí hình bàn tròn, cắn phá ngón tay, viết xuống phù văn trên đó.

Tiếp sau, chỉ thấy Thái Ất chân nhân giơ tay lên, pháp khí đằng không mà lên. Chiếu ra từng đạo kim quang trực tiếp bao quanh ngọn núi nơi đạo quan vừa nổ tung tọa lạc.

- Hắn chạy không được, lên!

Dưới tiếng quát, sĩ khí đám đạo đồ càng thêm cao vút, ai nấy đều rút ra pháp khí xông lên.

Đúng lúc này, mặt tường lâm vách dốc của đạo quan đột nhiên nổ tung ra một lỗ to, Lục Nhĩ Mi Hầu từ giữa xông ra, tung mình nhảy xuống vách dốc.

- Lại đây! Tới được càng nhiều càng tốt! A ha ha ha ha!

Trong tiếng cuồng tiếu, hắn vững vàng rớt đất, chỉ chớp mắt lại đã khom người trốn vào trong rừng rậm dưới núi.

Khóe mắt Thái Ất chân nhân lập tức co giật.

- Cái kia Chẳng phải là Tôn Ngộ Không?

Nhất thời, chúng nhân đều ngập ngừng, kinh khủng trông hướng Thái Ất chân nhân.

- Phải hay không, bắt lại là biết?

Chỉ thấy Thái Ất chân nhân khẽ vung phất trần, trực tiếp lao xuống rừng cây bên dưới.

Lập tức, sĩ khí lại lần nữa trở về, chúng đạo đồ phồng lên dũng khí ngự sử pháp khí lao xuống cánh rừng!

Trong rừng rậm, Lục Nhĩ Mi Hầu cuồng tiếu lên, lấy tốc độ cực nhanh nhảy vọt tới lui, giống như một cơn gió táp tứ ngược qua. Hết thảy những thứ bị hắn giẫm đạp, bất luận là cây cối, hay núi đá, một khắc sau đều bị linh lực cùng pháp khí truy kích mà tới đánh thành phấn vụn.

Chỉnh phiến rừng cây, toàn bộ gò núi chìm trong oanh kích điên cuồng. Giống như một tờ giấy chậm rãi thiêu đốt, tùy theo hành tung của Lục Nhĩ Mi Hầu mà tấn tốc biến thành cháy đen.

Một tên đạo đồ tuổi trẻ ngự sử phi kiếm xông đến trước mặt, chắn lại trên đường Lục Nhĩ Mi Hầu.

Sát na này, sắc mặt đạo đồ chợt xám trắng, Lục Nhĩ Mi Hầu lại bật cười.

Một khắc sau, chỉ thấy đạo đồ còn chưa kịp xoay người tháo chạy, Lục Nhĩ Mi Hầu đã nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp cận hắn gần trong gang tấc.

Trong ánh mắt kinh khủng, tinh khí trào ra như hồng thủy vỡ đê, bị hấp khô chỉ trong tích tắc.

Áp nhẹ thân mình, Lục Nhĩ Mi Hầu đạp lên thi thể đạo đồ sớm đã chết đi giữa không trung, tung mình nhảy tới.

Đám đạo đồ giữa không trung vừa đuổi tới đều trợn tròn mắt mà nhìn.

Khẽ cắn răng, Thái Ất chân nhân dùng máu tươi viết xuống phù văn ngay giữa chưởng tâm, khoái tốc đánh về phía Lục Nhĩ Mi Hầu đang tháo chạy. Chưởng phong tụ thành thực chất giữa không trung, giống như một bàn tay cự đại ép tới Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Nhĩ Mi Hầu cảm giác được nguy hiểm lập tức vươn tay trảo xuống, bứng lên nguyên một gốc đại thụ chọc trời chắn ở trước người.

Trong cuồng phong, thủ chưởng cự đại đâm sầm vào cự mộc. Hết thảy những thứ xung quanh vụ va chạm, bất luận là cây cối hay núi đá, nhất luật đều bị hiên lên trời, giống như bị một thanh đao thép chém ngang qua. Cự mộc trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu cũng bị dễ dàng đánh nát trong cơn oanh kích. Chỉ giây phút liền hóa thành phấn vụn phiêu tán vô tung.

Nhưng mà, tiếp đó lại xảy ra một màn không thể tưởng tượng.

Mất đi vật che chắn trước người, Lục Nhĩ Mi Hầu trực tiếp dùng thân thể chịu đựng một kích của Thái Ất chân nhân, trong cuồng phong rít gào như đao bén, hắn vẫn chẳng tổn thương mảy may.

Tất cả đạo đồ đều trợn tròn mắt, ngay cả Thái Ất chân nhân cũng không khỏi cả kinh.

Sau khi thuật pháp thi triển xong, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn đứng ở đó, dưới chân kéo ra hai đạo vết tích sâu hoắm.

Hắn cười hì hì ngẩng đầu nhìn Thái Ất chân nhân một cái, thong thả thán nói:

- Xin lỗi, đánh giá ngươi cao quá.

Nháy mắt, mặt Thái Ất chân nhân trướng đến đỏ bừng. Hắn vội vứt bỏ phất trần trong tay, cúi đầu xuống. Lần này, cả hai lòng bàn tay đều vẽ lên phù văn.

- Phá! Phá! Phá! Phá! Phá! Phá!

Chưởng kích liên tiếp không ngừng từ trời giáng xuống, mặt đất nát bấy như đậu hũ. Từng vết chưởng ấn cày xuống đại địa, lại không một kích nào chạm đến Lục Nhĩ Mi Hầu. Hắn vẫn lấy tốc độ cực nhanh tới lui trên mặt.

- Đánh không đến, đánh không đến, đánh không đến! A ha ha ha ha!

Kéo lấy thân cây trên đỉnh đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu nhún người nhảy tới, trực tiếp đụng vào cấm chế kim quang do Thái Ất chân nhân dựng lên.

Chỉ nghe “oanh”, một tiếng nổ vang, xung kích giống như gợn sóng đẩy ra men mặt đất, trọn cả địa giới Côn Luân sơn đều rung động.

Một khắc sau, ngay trước mặt tất cả đạo đồ cùng Thái Ất chân nhân, Lục Nhĩ Mi Hầu vung sức xuyên qua cấm chế, trốn vào trong rừng rậm, biến mất không tung tích!

Thái Ất chân nhân tức tối đến run lên, lại cũng hết cách.

Thẳng đến lúc này, đám sư huynh đệ không mấy quản sự của Thái Ất chân nhân như Nghiễm Thành Tử, Xích Tinh tử, Hoàng Long chân nhân, Linh Bảo thiên tôn, Đạo Hạnh thiên tôn, Thanh Hư chân quân mới vội vã chạy tới. Nhìn mặt đất bị chiến đấu cày xới cho cháy đen còn đang bốc khói đậm nghi ngút, ai nấy đều ngơ ngác.

Một tên đạo đồ vội vã đi tới sau lưng Thái Ất chân nhân, khom người chắp tay nói:

- Khải bẩm sư thúc tổ, đã xác định qua, tổng cộng có bốn trăm hai mươi tám vị đồng môn sư huynh đệ vẫn mệnh.

- Bắt đầu từ hôm nay tăng cường giới bị, không được sai sót!

- Dạ!

Đạo đồ đầy trời đồng loạt ứng tiếng.

- Yêu hầu này, đúng là hiếp người quá đáng!

Nghiêng thân, Thái Ất chân nhân nhìn quanh chúng sư huynh đệ một lượt, tức giận cắn răng nói:

- Giờ chúng ta lên trời, diện kiến sư phó!

Thoáng do dự chốc lát, mấy tên sư huynh đệ đều khẽ gật đầu.

- Cái gì? Tôn Ngộ Không đánh lén Côn Luân sơn?

Lý Tĩnh há hốc mồm, kinh ngạc hét lên.

- Đúng!

Na Tra xoa xoa mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:

- Tôn Ngộ Không đánh lén Côn Luân sơn, giết không ít đạo đồ, sư phó tận mắt nhìn thấy. Hiện tại sư phó đã dẫn chư vị sư thúc thượng thiên, muốn diện kiến sư tổ, đòi lấy công đạo.

Suy nghĩ một chút, Na Tra lại bổ sung:

- Thủ pháp giết người hệt như chúng ta từng gặp, đều là hấp tinh khí, hấp huyết.

- Chính là hắn

Phảng phất toàn bộ khí lực đều bị rút sạch, Lý Tĩnh lập tức ngồi bệt trên soái vị, đôi tay xoa nắn tay vịn liên hồi, cắn răng nói:

- Sự tình không như bình thường, tất phải lập tức diện kiến bệ hạ.

Lúc này, trong một khe suối ngoại vi Côn Luân sơn, Lục Nhĩ Mi Hầu chính đau đến nhe răng nhếch miệng. Một kích vừa nãy khiến trên dưới toàn thân hắn nứt ra vô số khe rãnh.

- Đại Thánh gia.

Sơn Dương tinh ở bên vươn dài cổ thấp giọng hỏi:

- Ngài không sao chứ?

- Còn thừa lại Còn thừa lại mỗi Đa Mục Quái đúng không?

Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chậm rãi trượt xuống trên trán, Lục Nhĩ Mi Hầu nhẫn lấy kịch đau, cắn răng nói:

- Trước ngươi nói qua. Giờ Giờ chúng ta liền đi. Mẹ nó! Nếu còn chưa đủ, thì đến tứ hải Long cung, Địa phủ Có nơi nào thì đi nơi đó, qua hết một lần!