Nam Thiên môn.
Thái Ất chân nhân dẫn theo bảy người Nghiễm Thành Tử, Xích Tinh tử, Hoàng Long chân nhân, Linh Bảo thiên tôn, Đạo Hành thiên tôn, Thanh Hư đạo đức chân quân khí thế hung hung chạy tới. Đám thiên binh thiên tướng phòng thủ quanh đó đều ngậm miệng, không ai dám lên tiếng.
Trước cửa thành, Đa Văn Thiên vương vội vàng bước ra nghênh đón, chắp tay nói:
- Mạt tướng tham kiến Thái Ất chân nhân, tham kiến Nghiễm Thành thượng nhân, Xích Tinh thượng nhân, Hoàng Long chân nhân, Linh Bảo thiên tôn, Đạo Hành thiên tôn, Thanh Hư đạo đức chân quân.
Nói xong, chân kia đứng nghiêm ở đó, không tính toán nhường đường.
Đám người dừng chân lại.
Thái Ất chân nhân giận dữ mím môi, mắt trợn tròn nhìn Đa Văn Thiên vương. Nửa buổi mới mở miệng nói:
- Lần này chúng ta tới là để bái kiến sư phó Nguyên Thủy Thiên Tôn, phiền Đa Văn Thiên vương nhường lối cho.
Nghe vậy, Đa Văn Thiên vương lập tức gật đầu nói:
- Việc này Lý thiên vương đã biết, đặc ý dặn dò tại hạ, phải tận tình chiêu đãi các vị.
Nói xong, tức thì đứng sang một bên, vươn tay nói:
- Mời!
Thái Ất chân nhân nhìn Đa Văn Thiên vương một cái, cười lên khinh miệt, nhấc chân tiến vào.
Mấy tên sư huynh đệ cùng thuộc thập nhị kim tiên lũ lượt đi theo.
- Chúng ta tới Thiên Đình còn cần hắn chiêu đãi? Trước giờ đều là thẳng tới thẳng đi, người Tiệt Giáo cũng quá không biết điều.
- Ngươi không nghe rõ à? Chuyện này không trách tứ đại Thiên vương Tiệt giáo được, muốn trách, thì phải trách Lý Tĩnh, người của Xiển Giáo chúng ta.
- Lần này rõ ràng Lý Tĩnh đã sớm nghe được phong thanh, phái người theo đuôi chúng ta, để biết phần nào động tĩnh.
- Đúng là lão hồ ly!
Mấy vị kim tiên điềm nhiên nghị luận, Đa Văn Thiên vương nghe mà mặt lúc trắng lúc hồng, lại chỉ có thể cắn răng, lẳng lặng theo sát gót.
Trong Ngự thư phòng, Ngọc đế vươn tay cầm chén trà. Tay khẽ run lên, chén trà ma sát mặt bàn phát ra từng hồi leng keng.
Thật lâu, hắn vẫn chưa đưa lên mồm, mà thả chén xuống bàn án.
- Hắn Hắn đây là có ý gì? Muốn sự tình hơn sáu trăm năm trước tái diễn thêm lần nữa?
Lý Tĩnh cau mày, thật lâu không thốt tiếng nào, chỉ biết lẳng lặng đứng đó.
- Cái kia…. Thanh Tâm, người nói phụ trách giao thiệp cùng hắn, giờ đang ở đâu?
- Ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
- Thế Thiên Bồng?
- Thiên Bồng vẫn đang trong đội ngũ tây hành.
- Nói bậy!
Hơi cắn răng, Ngọc đế trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án, rồi lại trở tay hất văng giá bút xuống đất, quát nói:
- Một bên là Thiên Bồng ở ngay bên cạnh hắn phụ trách thám thính phong thanh, một bên là sư muội duy nhất còn lại phụ trách liên lạc giao thiệp, còn có mười vạn thiên quan giám thị phàm trần, cộng với gần vạn tuần thiên tướng ngày đêm tuần thị, sự tình đến bước này. Cư nhiên còn chưa làm rõ! Toàn là một đám giá áo túi cơm? Đúng là hoang đường! Đúng là hoang đường!
Đứng bật dậy, Ngọc đế trực tiếp hất văng đồ đạc trên long án.
….
Một tên yêu tướng bước nhanh đi tới sau người, chắp tay nói:
- Đại nhân, tiếp theo phải làm thế nào?
- Đánh đến chết thì thôi.
- Nhưng mà Có tướng sĩ gặp qua nói hắn cực giống Đại Thánh gia, liệu có phải
Nghe được lời này, Đa Mục Quái hừ lạnh một tiếng, tròng mắt liếc sang trông hướng ngọc giản đặt trên bàn án, cười nhẹ nói:
- Nếu thật là Đại Thánh gia, chỉ cần nói một câu ta liền sẽ dừng tay. Đến nay chưa lên tiếng, chứng tỏ không phải.
- Mạt tướng hiểu rồi.
Yêu tướng trùng trùng đấm quyền lên ngực giáp, xoay người bước nhanh rời đi.
- Có cần lưu lại người sống?
Tri Chu tinh thủ ở một bên thấp giọng hỏi.
- Giả mạo Đại Thánh gia, tội không thể tha! Giữ lại người sống làm gì?
Ngồi xuống ghế bành dựng sẵn sau lưng, Đa Mục Quái nâng chén trà nhấp một ngụm, thong thả nói:
- Lưu lại ít thịt vụn. Tí nữa kiểm tra là được.
- Dạ!
Từng hồi sóng xung kích từ nơi xa truyền đến, cờ xí bị hất lên phất phới.
Đa Mục Quái lặng lẽ ngồi trên vách dốc, cúi mắt bao quát chiến trường.
Vuốt râu dài, hắn khẽ thở dài:
- Chập phục hơn sáu trăm năm, chỉnh chỉnh nhịn hơn sáu trăm năm! Vừa khéo, thừa dịp này, để chúng nhân đều xem xem, chúng ta khác gì với Lữ Lục Quải.
Giữa rừng cây, Lục Nhĩ Mi Hầu sắp điên mất rồi.
Đây là đối thủ khó đối phó nhất mà hắn tao ngộ từ trước tới nay, bất luận chạy đi đâu đều sẽ xúc phát Pháp trận, tuy uy lực không lớn, lại không ngừng tiêu hao lực lượng của hắn. Trong khi từ lúc rời khỏi Côn Luân sơn đến giờ, hắn chưa hút được thêm nửa giọt tinh khí nào.
Lại một trận nổ tung mãnh liệt. Hỏa diễm nóng rực nháy mắt liền cắn nuốt hết thảy quanh mình.
Lục Nhĩ Mi Hầu đội lên hơi nóng điên cuồng tứ ngược, lao mình xông ra.
- Nơi đã bị xúc phát chắc không khả năng xúc phát thêm lần nữa đâu?
Đây là cách nghĩ của hắn vào lúc này.
Nhưng mà, ngay khi chân hắn giẫm lên mảnh đất khô cằn, ánh sáng vàng lóe lên!
- Mẹ nó --!
Lại một tiếng kêu gào khàn cả giọng vang rền giữa thiên địa.
Một đạo băng trụ cao năm trượng đột nhiên lồi ra, ngay sau đó, là cọc nhọn đâm lên liên miên không dứt!
Nhìn chiến trường một khắc trước còn là biển lửa, trong khoảnh khắc bỗng biến thành trận địa cọc băng, trên vách núi, Đa Mục Quái đang mân mê chén trà nhịn không được bật cười, thán nói:
- Ta chỉ chịu cúi đầu với mỗi Đại Thánh gia thôi, lúc nào thì đến lượt đám nhãi nhép các ngươi dám ngồi lên đầu lên cổ?
Khẽ khom người, hắn nói với yêu tướng sau lưng:
- Có thể chuẩn bị tiến công, gia hỏa này thực lực không kém, muốn giết chết bằng cách kia, sợ rằng không dễ.
- Dạ!
Yêu tướng lĩnh mệnh, chống lấy trường kiếm giữa eo tấn tốc rời đi.
Lúc này, trên chiến trường đã không chỉ có mỗi băng và hỏa, mà Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều đủ cả, tất cả Pháp trận đều bị xúc phát. Trên thiên không là bố phòng ba tầng trong ba tầng ngoài, vô số yêu quái tề tụ. Trong đó có không ít quân sĩ mặc chiến giáp đặc chế, bắt đầu thử ra tay dò xét, muốn trực tiếp tiến vào Pháp trận tham chiến.
Một trường phục kích được chuẩn bị chẩn mật, kết quả, có lẽ không ngoài dự liệu.
Đúng lúc này, một tên yêu tướng kéo lê Sơn Dương tinh ném đến trước mặt Đa Mục Quái.
- Đại nhân, chúng ta bắt được gia hỏa này!
Đa Mục Quái không nói nửa lời, cúi đầu mân mê chén trà.
Sơn Dương tinh đã bị dọa cho mất mật, chớp chớp mắt nhìn quanh tới lui, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Đa Mục Quái, vươn tay ra run run nói:
- Đa Mục đại nhân Tiểu yêu lấy tính mạng ra để đảm bảo, người, người kia đúng thật là Đại Thánh gia.
Nhất thời, tay bưng chén trà của Đa Mục Quái ngưng lại giữa trời.