Đại Bát Hầu

Chương 732: Bức cung



Vững vàng hạ xuống mặt đất cháy đen, Đa Mục Quái tay nắm phất trần, bước nhanh đi tới.

Quần yêu vây kín thành một vòng tròn tấn tốc nhường đường.

Lúc đi tới chính giữa vòng vây, Đa Mục Quái bất chợt cả kinh, hít sâu một hơi khí lạnh.

Trên đống đất nhỏ trước mắt, một bộ khu thể tàn khuyết đổ gục ở đó. Làn da bị thiêu cháy đen, mặt đã triệt để biến dạng, tay chân đứt đi, bụng và ngực đều có vết thương đủ để trí mạng.

Trên khuôn mặt cháy đen, hai con mắt trợn trừng, phảng phất chết không nhắm mắt.

Càng đáng sợ chính là, không có nửa tia máu thịt. Từ vết thương chất đầy trên người mà nhìn, thân xác tàn tạ kia hoàn toàn do lông khỉ cấu thành!

Thời này khắc này, đống lông khỉ lỏa lộ đó đều bị thiêu đen. Từng trận tanh hôi phiêu tán ra, một ít yêu quái đứng gần bất giác che mũi lại.

Một tên yêu tướng áp giải Sơn Dương tinh vội vã chạy tới, vươn tay đẩy hắn ngã nhào xuống đất.

Chúng yêu quái đều trông hướng Đa Mục Quái, chờ đợi hắn đưa ra quyết định sau lưng.

- Đây là thứ quái quỷ gì, hình nộm?

Chỉ vào khu thể dưới đất, Đa Mục Quái lệ thanh quát:

- Đây chính là Đại Thánh gia mà ngươi nói?

Nhấc chân lên, Đa Mục Quái đá mạnh về phía Sơn Dương tinh.

Sơn Dương tinh sợ đến nỗi cả lăn lẫn bò tránh né đi.

Thời này khắc này, hắn cũng ngẩn ngơ. Hai mắt mở to kinh khủng nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu tàn tạ nằm đó, mồm giương lên, lại không nói được nên lời.

- Két két két két

Đúng lúc này, một trận tiếng cười quỷ dị bỗng dưng truyền đến. Quần yêu lập tức hoảng thần, ai nấy đều hớt hải nhìn quanh.

- Kẻ nào đang cười?

Chính giữa vòng vây, Đa Mục Quái khẽ sửng sốt, từng bước đi tới bên cạnh Lục Nhĩ Mi Hầu, vươn tay ra, dùng phất trần gẩy gẩy mặt Lục Nhĩ:

- Cư nhiên chưa chết?

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy khu thể vốn tưởng đã chết kia chợt run rẩy, hai con ngươi ừng ực đảo quanh.

- Hắn còn sống?

Chúng yêu tại trường đều cả kinh, bất giác giật lùi ra sau một bước.

Điều động vài vạn yêu chúng bố xuống mai phục, biến trọn cả bình nguyên thành chiến trường. Giằng co chỉnh chỉnh bốn năm canh giờ, bị trọng thương đến thế Sau cùng, cư nhiên còn không chết?

Đa Mục Quái lành lạnh nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, trong ánh mắt tràn ngập khốn hoặc.

Lục Nhĩ Mi Hầu run rẩy nhếch môi. Làn da cháy đen nơi khóe miệng như thổ địa rạn nứt, tấn tốc rơi rụng, lộ ra lông khỉ dưới lớp da.

Tiếng cười vẫn tiếp tục, phảng phất không phải do hắn phát ra.

Lúc này, lũ yêu mới đột nhiên chú ý tới từng luồng nhiệt khí đang từ vết nứt nơi cổ họng hắn thốc ra, khiến người nhìn mà sởn cả tóc gáy.

- Còn sống thì đã sao Chẳng phải, rồi cũng sẽ chết?

Một thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng hắn truyền ra.

Tuy đã biến dạng, nhưng Đa Mục Quái vẫn nhận ra thanh âm này. Hắn hít một hơi thật sâu, phất trần đính lên gò má Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ dùng sức, cắn răng nói:

- Nói, vì sao giả mạo Đại Thánh gia? Hoặc Nói ra người chế tạo ra ngươi. Nói ra rồi, ta cho ngươi chết thống khoái.

- Không cần Không phiền tới ngươi. Chỉ cần để thế này thôi, khái khái Khái khái khái Không có máu cùng tinh khí, rất nhanh ta cũng sẽ chết. Về phần đau đớn Ngươi còn có thể gây ra đau đớn hơn những gì ta đang phải chịu đựng bây giờ ư? Ha ha ha ha

Khóe môi Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch lên, lộ ra răng nanh bén nhọn, như thể đang điên cuồng cười nhạo Đa Mục Quái.

- Máu cùng tinh khí?

Đa Mục Quái thoáng nhíu mày. Thong thả thán nói:

- Yên tâm, chỉ cần ngươi không nói rõ, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu.

Nói rồi, Đa Mục Quái xoay người bước nhanh rời đi, phất tay áo quát:

- Giam lại con khỉ này cùng Sơn Dương tin! Phương viên trăm dặm nhất luật đóng cửa! Không có lệnh của ta, bất cứ người nào đều không được ly khai, không được để lộ phong thanh! Kẻ tránh lệnh, chém không tha!

- Dạ!

Đằng sau, tiếng cười quỷ dị của Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn cứ vang lên.

Sơn Dương tinh lăn lộn trên đất, ngao ngao khóc lớn.

Lúc này. Trên ba mươi lăm tầng trời, Di La cung, bảy vị trong thập nhị kim tiên Xiển Giáo xếp thành một hàng ngồi quỳ chỉnh tề trên bồ đoàn, ai nấy mở to hai mắt nhìn đăm đăm Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Đạo đồng cung kính dâng nước trà. Ai cũng đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng chúng sư huynh đang phẫn nộ.

Thái Ất chân nhân ngồi chính giữa thao thao bất tuyệt trần thuật tội trạng hầu tử, kể lại chi tiết thảm trạng của đệ tử Xiển Giáo, nói đến chỗ đau lòng, càng là đấm ngực dậm chân, nước mắt nước mũi ồ ạt tuôn ra. Một quyền tiếp một quyền nện lên nền đá. Thỉnh thoảng kích lên mấy tiếng nổ vang. Đồ sứ trên bàn án bốn phía, thậm chí cả chân mày Nguyên Thủy Thiên Tôn đều không khỏi nhảy lên.

Bên cạnh, sáu người trong thập nhị kim tiên cũng bất thời phụ họa, thậm chí có khi nhiều người đồng thời mở miệng hô ứng, ẩn ẩn có xu thế muốn gây áp lực cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Nhưng từ đầu tới đuôi, Nguyên Thủy Thiên Tôn trên chủ vị vẫn lẳng lặng mà ngồi, nét mặt bình tĩnh, không nói nửa lời, ngay cả Thông Thiên giáo chủ ở bên cạnh cũng thế.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, đến như Đa Văn thiên vương ngồi quỳ sau lưng bọn họ đều có phần không kềm nén được. Đáng tiếc là Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn không hề có ý định tỏ thái độ gì.

Đáng thương cho Thái Ất chân nhân kêu gào đến ách cả giọng, cuối cùng chỉ biết cắn răng, khóc than kêu nói:

- Đệ tử đại biểu trăm vạn đạo đồ Côn Luân sơn, khẩn cầu sư phó làm chủ cho hơn bốn trăm vị môn đồ Xiển Giáo chết thảm trong tay yêu hầu!

Kêu xong, cả người khấu bái thật sâu.

Lập tức, phảng phất thu được tín hiệu nào đó, sáu vị sư huynh đệ còn lại đồng loạt cúi đầu khấu bái, tề thanh kêu nói:

- Đệ tử khẩn cầu sư phó làm chủ!

Thấy thế, Đa Văn Thiên vương cũng vội vàng quỳ xuống theo, song vẫn khẽ giương mắt, chăm chú quan sát sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Vừa quỳ, động tác của đám sư huynh đệ như bị đóng băng, chỉ cần Nguyên Thủy Thiên Tôn không đáp ứng ra mặt, bọn họ liền sẽ không đi.

Nhất thời, trọn cả đại điện lặng ngắt như tờ.

Liếc nhìn Thông Thiên giáo chủ một cái, Nguyên Thủy Thiên Tôn vuốt râu thở dài, mắt nhìn đăm đăm Thái Ất chân nhân đang bò rạp dưới đất, tròng mắt chậm rãi híp thành một khe nhỏ.

Vẫn không mở miệng.

- Đệ tử đại biểu trăm vạn đạo đồ Côn Luân sơn, khẩn cầu sư phó làm chủ cho hơn bốn trăm vị môn đồ Xiển Giáo chết thảm trong tay yêu hầu!

- Đệ tử khẩn cầu sư phó làm chủ!

Trong đại điện, tiếng kêu gào lại vang lên lần nữa, vẫn cứ khàn cả giọng, đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, Thái Ất chân nhân kêu nói:

- Nếu việc này mà sư phó vẫn không quản, ngày sau, các đệ tử môn đâu còn mặt mũi gặp người trong tam giới! Xin sư phó phế bỏ tu vị chúng ta đi, ném xuống Trích tiên tỉnh, xong hết mọi chuyện!

- Ném xuống Trích tiên tỉnh

Nghe được lời này, Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi cười khổ.

Trong thập nhị kim tiên, có thể nói Thái Ất chân nhân là người trách nhiệm nhất. Cũng chính bởi thế, đương sơ sau cuộc chiến Phong Thần, Nguyên Thủy Thiên Tôn lên trời, không hỏi chuyện phàm trần. Những kim tiên khác đều không nguyện tiếp lấy quyền trượng Xiển Giáo, hắn lại tiếp.

Không chỉ tiếp, nhiều năm như vậy không quản thế sự phong phong vũ vũ thế nào, hết thảy Côn Luân sơn đều một mực êm đẹp. Dù là sau trận đại chiến sáu trăm năm trước, hắn cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn tàn cuộc.

Nhưng, người quá trách nhiệm, thường thường đều có một tệ nạn. Đó chính là rõ ràng, việc gì cũng muốn được rõ ràng

Bức đến nước này rồi, hết cách, Nguyên Thủy Thiên Tôn đành ho khan hai tiếng, run run phất trần mở miệng nói:

- Các ngươi Có xác định đúng thật là yêu hầu?

- Đệ tử tận mắt nhìn thấy!

- Liệu có phải Nhìn lầm?

- Sư phó!

Thái Ất chân nhân lập tức khom mình cao giọng kêu nói:

- Đệ tử tiếp cận hắn gần trong gang tấc, làm sao có khả năng nhìn lầm? Nếu nhìn lầm, nguyện chịu thiên kiếp!

Chúng sư huynh đệ tức thì phụ họa:

- Đệ tử nguyện bảo đảm!

Tay nắm phất trần của Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi siết chặt. Đưa mắt nhìn sang bên, trông thấy Thông Thiên giáo chủ chính đang thong thả nhìn mình, bộ dạng chẳng liên quan.

Với tình thế như này, nếu hôm nay mình không đáp rõ, chắc đám đồ đệ trước mắt quyết sẽ không để yên.

Trầm tư một lúc, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ biết cắn răng nói:

- Các ngươi Muốn vi sư làm chủ thế nào?

Nghe vậy, Thái Ất chân nhân vẫn duy trì tư thế khấu bái lập tức kéo dài giọng kêu nói:

- Tự yêu hầu hiện thế đến nay, có thể nói họa hại sâu dày, sinh linh tam giới đồ thán, cái đó ai ai đều thấy. Chuyện xưa đã qua thì cũng đành thôi. Nhưng, bị áp dưới Ngũ Hành sơn sáu trăm năm mươi năm, mới thoát ra hắn liền phù hộ Huyền Trang tây hành. Nếu Huyền Trang tây hành chứng đạo thành công, Phật Môn tất hưng thịnh, Đạo gia nguy rồi. Dù Huyền Trang tây hành thất bại, thì cũng phá trừ được khốn hoặc muôn đời của Phật Môn. Với Đạo gia chúng ta có hại vô ích. Trước kia đệ tử nghe theo khuyên nhủ của sư phó, trăm loại nhẫn nhịn, nhưng hôm nay Hắn lại trực tiếp giết tới cửa Nếu việc này mà không quản, Xiển Giáo ta sao còn đặt chân được trong tam giới? Hiện nay “Vô Cực” của yêu hầu đã phá, thực lực kém xa xưa kia. Sư phó pháp lực vô biên, cộng thêm chúng ta từ cạnh phụ tá. Nắm xuống yêu hầu, chẳng phải dễ như trở bàn tay! Vì thiên hạ thương sinh, vì hưng suy Đạo gia, vì tử đệ Xiển môn, đệ tử khẩn cầu sư phó sớm làm quyết định, phá lệ ra tay một lần, trừ đi họa hại này cho tam giới!

- Đệ tử khẩn cầu sư phó trừ đi họa hại này cho thiên hạ!

Khóe môi Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng nhếch lên, nhịn không được liếc sang Thông Thiên giáo chủ. Chỉ thấy Thông Thiên giáo chủ trừng ngược lại hắn, âm thầm khoát khoát tay, đại ý là: “Đừng lôi ta vào!”

Lại trầm mặc hồi lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn nuốt khô ngụm nước bọt, mím môi nhẹ giọng thán nói:

- Hắn tùy thời đều có thể phản hồi Thiên Đạo, đến lúc đó biết phải làm sao?

Thái Ất chân nhân lập tức sảng giọng nói:

- Đệ tử nghe nói, sở dĩ yêu hầu dù tùy thời có thể đột phá Thiên Đạo, nhưng đến nay vẫn chưa có động tĩnh, là bởi kiêng sợ tây phương Như Lai! Nếu hắn dám cả gan đột phá, đến lúc đó, tây phương Như Lai tất sẽ gia nhập chiến cuộc! Thắng thua như cũ!

- Thắng thua như cũ?

Nguyên Thủy Thiên Tôn tức thì bật cười, thong thả thán nói:

- Thế, như quả tây phương Như Lai đến chậm một bước? Đến lúc ấy chúng ta phải tự xử sao đây?

- Cái đó…

- Trên dưới Xiển Giáo Côn Luân sơn, cộng thêm mạng già của vi sư, đổi lấy mạng yêu hầu, đáng hay không?

Chỉ một câu, lập tức hỏi cho đám đồ đệ á khẩu nghẹn lời, đối mặt nhìn nhau.

- Chẳng qua là kết cục ngọc thạch câu phần thôi.

Thấy câu kia của mình hỏi cho đám đệ tử nghẹn họng, chấn vỗ tay áo, Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi đứng lên, từng bước đi ra ngoài điện, nói:

- Nghĩ cách khác đi, nghĩ ra rồi, hẵng tới nói cho vi sư.

Thông Thiên giáo chủ cũng chậm rãi đứng dậy, không nói nửa lời rảo bước đi theo.

Thấy thế, đám đồng tử đứng quanh bốn phía thoáng do dự một chút, cũng theo chân rút ra đại điện.

Thoáng chốc, đại điện lớn như vậy liền chỉ thừa mỗi bảy sư huynh đệ kèm với Đa Văn thiên vương ngồi bàng thính.

Ánh nến cháy lên xì xèo, chúng sư huynh đệ vẫn duy trì tư thế quỳ vái, im lìm như gà gỗ.

Thái Ất chân nhân tức giận đến run rẩy, trong đại điện lại lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng.

Chốc lát, chỉ thấy Thái Ất chân nhân siết chặt nắm tay, trùng trùng nện xuống mặt đất. “Quang”, một tiếng trầm vang, cát đá bắn tung, trên sàn nhà trơn bóng bị nện ra một hố to.

Chúng sư huynh đệ chợt kinh hãi, ai nấy vội vàng ngẩng đầu lên.

- Bởi vì yêu hầu kia chỉ có một điều tiện mệnh, chúng ta gia đại nghiệp đại, thế nên, đành phải mặc nó làm xằng làm bậy?

Thái Ất chân nhân cắn răng, giận dữ hét lên:

- Chuyện này tất phải cho trên dưới Xiển giáo một lời giải thích! Nếu sư phó đã không nguyện ra tay, chính chúng ta đi! Bảy người chúng ta liên thủ, tuy không nhất định hạ được yêu hầu, nhưng ít nhất, cũng không đến nỗi rơi xuống hạ phong.

- Đúng, tuyệt không thể cứ vậy bỏ qua!

Hoàng Long chân nhân lập tức phụ họa, nói:

- Cứ vậy ảo não quay về Côn Luân sơn, loại chuyện này, lão phu không làm được! Ta đi!

Thanh Hư đạo đức chân quân nhíu mày nói:

- Việc này, e rằng còn phải bàn bạc cho kỹ Sư phó nói, không phải không đạo lý.

- Còn bàn bạc gì nữa?

Nghiễm Thành Tử vuốt vuốt tay áo, cười hừ nói:

- Còn thương nghị tiếp, cả ổ đều bị người ta bưng. Sư phó nói không sai, chúng ta cứ vậy đi tìm yêu hầu, quả thực có phong hiểm. Nhưng.. yêu hầu đắc tội chúng ta chẳng lẽ liền không có phong hiểm?

Tiếp lời Nghiễm Thành Tử, Đạo Hành thiên tôn nhíu mày thong thả nói:

- Hắn gây sự với chúng ta, kỳ thực cũng có phong hiểm. Bức gấp rồi, chúng ta có thể buộc hắn phản hồi tu vị Thiên Đạo. Đến lúc đó Như Lai can dự, yêu hầu chỉ còn nước cướp đường mà chạy. Dù chúng ta chịu thiệt, hắn cũng đâu được lợi lộc gì?

Linh bảo thiên tôn xoa xoa huyệt thái dương, nói:

- Nhưng giờ là hắn động thủ trước, nếu chúng ta không đáp trả, không chừng ngày sau còn to chuyện nữa.

- Các ngươi nói vậy cũng đúng, tất phải cho hắn một bài học.

Thanh Hư đạo đức chân quân khẽ gật đầu, nói:

- Dù không cách nào làm được lấy mạng đền mạng, chí ít Cũng phải cho hắn nếm chút đau khổ, xem như thái độ của Côn Luân nhất mạch chúng ta. Bằng không, ngày sau tất có càng nhiều đệ tử bỏ mạng.

Rất nhanh, thập nhị kim tiên tại trường tấn tốc đạt thành ý kiến nhất trí, chỉ thiếu mỗi Xích Tinh tử không tỏ thái độ.

Nhất thời, chúng nhân đều quay sang nhìn Xích Tinh tử.

Thoáng do dự chốc lát, hắn cũng buông tay, đành chịu thán nói:

- Các ngươi đều đi, ta không đi, liệu có thích hợp không? Ta cũng đi. Chẳng qua, ta nghĩ, chúng ta đi, hẳn sư phó cũng đoán được

- Đoán được càng tốt!

Nói xong, Thái Ất chân nhân khẽ vung phất trần, tức tối đi ra ngoài điện. Đám sư huynh đệ còn lại lũ lượt theo sau.