Ngoài Di La cung, đám người Thái Ất chân nhân khí thế hung hung đằng không mà lên, tấn tốc lao thẳng xuống hạ giới.
Trên lâu đài, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ sóng vai mà đứng, lẳng lặng nhìn theo.
- Ngươi không ngăn bọn họ?
- Ngăn được ư?
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khổ nói:
- Chuyện hơn sáu trăm năm trước Chết mất nhiều đệ tử như vậy. Tuy sự tình đã qua đi rất nhiều năm, nhưng muốn coi thành sương khói, ai có thể làm được. Ngay khi bắt đầu tây hành, bọn họ đã nghĩ tới chuyện động thủ. Bây giờ, bỗng dưng có được mượn cớ tốt như thế, biết ngăn sao đây? Huống hồ, bọn họ nói không phải không đạo lý. Chuyện này nếu là không quản, quả thực như một thanh chủy thủ cắm vào tâm mạch Đạo môn chúng ta. Ngày sau, dưới gầm trời này, chỉ cần người hơi có kiến thức, tất sẽ đầu nhập Phật Môn?
Khẽ liếc Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, Thông Thiên giáo chủ nói:
- Thế giờ làm thế nào? Muốn xé phá da mặt cùng hầu tử?
- Làm thế nào được nữa, đi một bước tính một bước thôi
Nguyên Thủy Thiên Tôn chấn vỗ tay áo, chậm rãi thán nói:
- Yêu hầu tuy cuồng, lại cũng không ngốc. Sắp đặt chân tới Linh sơn, vào lúc này mà làm lớn chuyện, được không bù mất. Trong này, hẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết. Nói không chừng, là bẫy rập Phật Môn giăng ra cho hắn.
Hơi dừng thoáng chốc, Nguyên Thủy Thiên Tôn nói tiếp:
- Bồi ta tới Đâu Suất Cung một chuyến, loại chuyện này, vẫn nên hỏi người giỏi ở tính toán mới được!
Nói rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn xoay người đi vào nội đường.
Trên lan can, Thông Thiên giáo chủ lẳng lặng nhìn theo hướng bảy người vừa rời đi, cười hừ nói:
- Nói thì hay lắm, làm như mấy người kia không phải đồ đệ mình vậy, cũng tuyệt tình thật.
Lúc hạ xuống Nam Thiên môn, Thái Ất chân nhân nhìn thấy Lý Tĩnh cùng Na Tra đứng chờ trước cửa. Hắn lập tức quay đầu trông hướng Đa Văn Thiên vương chạy vội đằng sau.
Vừa nhìn, Đa Văn Thiên vương chỉ biết lúng túng cười cười. Trên tay còn nắm lấy ngọc giản.
Tình cảnh rành rành ra đấy.
Lý Tĩnh dẫn Na Tra bước nhanh đi tới trước mặt bảy người, khom lưng chắp tay nói:
- Lý Tĩnh tham kiến Thái Ất sư thúc, tham kiến chư vị sư thúc. Vừa nãy sư thúc đi đến, Lý Tĩnh bởi bận rộn công vụ, chưa thể ra nghênh đón, mong chư vị sư thúc thứ lỗi.
Nghe được lời này, Thái Ất chân nhân chỉ hừ một tiếng. Lành lạnh nói:
- Ra nghênh đón chỉ là lễ nghi rườm rà, công vụ của sư điệt mới quan trọng, cái đó không sao cả. Có điều, giờ lại tới. Sợ rằng không chỉ đơn giản là tiễn đưa thôi, đúng không?
Sáu người còn lại trong thập nhị kim tiên đều thong thả nhìn Lý Tĩnh.
Na Tra ở bên mím môi nhìn trời, vờ như không biết gì hết.
Dưới ánh mắt đăm đăm của chúng nhân, Lý Tĩnh chỉ biết lúng túng cười cười, nói:
- Chư vị sư thúc có phải muốn tới Tây Ngưu Hạ Châu Cầu Pháp quốc tìm yêu hầu?
- Hả?
Vừa nghe, Thái Ất chân nhân lập tức cười:
- Hắn đang ở Tây Ngưu Hạ Châu Cầu Pháp quốc? Ngươi không nói, ta quả thật không biết. Được, vậy chúng ta đỡ phải đi tìm.
Nói xong, mặt Thái Ất chân nhân tối sầm lại, tay nắm lấy phất trần cường hành gạt Lý Tĩnh, tiến thẳng ra ngoài.
Mấy sư huynh đệ vội vàng bước nhanh đi theo, sát vai qua người Lý Tĩnh.
Hoàng Long chân nhân hướng Lý Tĩnh chắp tay, mặt lại quay sang Na Tra, cười hài hước nói:
- Tạ sư điệt nhắc nhở.
Thẳng đến khi đối phương rời đi hai trượng, Lý Tĩnh mới liếc nhìn Na Tra một cái. Tức thì xoay người bước nhanh đuổi theo. Miệng kêu nói:
- Thái Ất sư thúc! Sự thể lần này lớn lắm, phải nên bàn bạc kỹ hơn. Hành sự theo cảm tính không được đâu!
Đằng sau, Na Tra vỗ tay lên trán, ngao ngán đuổi theo.
Một hàng người cứ thế kéo kéo la la ra khỏi Nam Thiên môn, đằng không mà lên, bay thẳng tới Tây Ngưu Hạ Châu.
Trên đường, Lý Tĩnh nửa thật nửa giả luôn mồm khuyên nhủ, Thái Ất chân nhân mặt đen lại, không thốt nửa lời, nhãn thần nhìn Lý Tĩnh càng lúc càng lạnh lùng.
Phía sau, Na Tra cùng tứ đại Thiên vương không khỏi súc mày, im lìm theo gót.
Ngay khi đám người Thái Ất chân nhân khí thế hung hung đuổi tới Cầu Pháp quốc khởi binh hỏi tội hầu tử. Ở Nam Chiêm Bộ Châu, trong địa lao u ám, Lục Nhĩ Mi Hầu thân xác sớm đã tàn tạ bị trói gô trên cọc gỗ.
Không có hô hấp, không có mạch đập, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sinh mạng, liền cả chút thần thái còn lại trong hai mắt cũng dần dần tiêu tán.
Bỗng đột nhiên, chỉ nghe “ba” một tiếng, một chậu huyết tạng trút xuống người. Hắt trọn cả thân mình thành màu đỏ tươi.
Giây phút sau, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt hít sâu một hơi, phảng phất người mới tỉnh dậy khỏi cơn bạo bệnh, hai mắt trợn tròn.
Hắn kinh khủng nhìn Đa Mục Quái kề sát gần mình, tử tế quan sát vết thương trên người.
Được huyết thủy hắt vẫy, từng sợi lông khỉ nơi vết thương chính đang chậm rãi sinh trưởng, vươn dài ra như cỏ tạp. Ngay sau đó, những “cỏ tạp” này bắt đầu đan dệt vào nhau. Tốc độ lành lại vô cùng kinh người.
Chẳng qua, lúc này có lành lại cơ hồ cũng vô dụng. Bởi vì thương thế Lục Nhĩ Mi Hầu thực sự quá nặng.
- Cư nhiên là dùng máu để chữa thương, quả thực chưa từng gặp qua Vừa nãy ngươi còn nhắc tới tinh khí, hình như, lúc ngươi đánh lén những nơi khác không chỉ hấp huyết, còn cướp đoạt tinh khí. Đúng không?
Khẽ dựng thẳng người lên, Đa Mục Quái ngửa đầu lùi ra sau hai bước kéo giãn cự ly cùng Lục Nhĩ Mi Hầu, vươn tay từ yêu tướng đằng sau tiếp lấy một con thỏ, cầm tới trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, nhẹ giọng cười nói:
- Muốn không?
Nhìn con thỏ vung sức giãy dụa trong tay Đa Mục Quái, Lục Nhĩ Mi Hầu mở to tròng mắt, há hốc mồm.
Một tia nước bọt từ trong kẽ răng thấm ra.
Đa Mục Quái cười nói:
- Muốn, thì cứ nói thật. Chỉ cần ngươi nói thật, ta liền đưa nó cho ngươi.
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng ngây người, thần tình thèm khát dần tan biến. Đôi mắt lại trở về với vẻ mệt nhọc lúc trước, đầu cúi thấp, tiếp đó lại cười lạnh.
- Nói!
Mặt cúi gằm, Lục Nhĩ Mi Hầu nhẹ giọng thán nói:
- Nói… ngươi cũng không tin.
- Ngươi không nói đương nhiên là ta không tin.
Ném con thỏ cho yêu tướng, Đa Mục Quái vươn tay bóp chặt yết hầu Lục Nhĩ, cường hành nhấc mặt hắn lên, hai mắt trợn tròn nói:
- Ta theo Đại Thánh gia rất nhiều năm, hầu hạ Đại Thánh gia rất nhiều năm, ngươi nghĩ rằng ta cũng như con Sơn Dương tinh kia? Dễ bị lừa như vậy?
- Hắc, lại là Đại Thánh gia
Hai mắt Lục Nhĩ Mi Hầu cúi thấp, vô lực thán nói:
- Nên nói Ta đều nói. Không có gì để giấu cả. Không phải không muốn lừa ngươi, mà là không đáng lừa ngươi, hiểu không?
- Không đáng?
Nghe được lời này, lông mày Đa Mục Quái chợt nhảy lên.
- Đúng, không đáng.
Nhìn Đa Mục Quái, Lục Nhĩ Mi Hầu mở to tròng mắt chậm rãi bật cười:
- Ta nói ta chính là Đại Thánh gia của nhà ngươi, Đại Thánh gia của nhà ngươi Cần phải lừa ngươi ư? Ha ha ha ha
Đa Mục Quái lập tức giận váng đầu!
Hắn giật lùi ra sau một bước. Mang tới kìm sắt nung đỏ, trùng trùng đâm vào ngực Lục Nhĩ Mi Hầu, thần tình trên mặt vặn vẹo cả lại.
- Nói! Đến cùng là ai phái ngươi tới!
Trong tiếng vang khủng bố, từng trận sương khói thăng lên.
Lũ yêu bốn phía không khỏi súc mày.
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt ngẩng đầu, nhe răng, lại vẫn gắt gao cắn răng không hô ra tiếng.
Bộ dạng đó, như là đang kêu rên, lại như là đang cười.
Từ đầu tới đuôi, hắn một mực trợn mắt trừng nhìn Đa Mục Quái.
Cắn răng, Đa Mục Quái từ từ dùng thêm sức, kìm sắt dần đâm sâu, mùi khét lẹt tấn tốc tràn ra.
Mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên vầng trán cháy đen chậm rãi trượt xuống, gân xanh lồi hết cả lên Lục Nhĩ Mi Hầu run rẩy, trên khuôn mặt vặn vẹo mang theo tí ti khiêu hấn. Hệt như hình phạt còn chưa đủ nghiêm khốc.
Thẳng đến khi kìm sắt xuyên thấu thân thể, Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn duy trì biểu tình đó, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Đa Mục Quái. Không hề có ý xin tha.
Cảnh này khiến Đa Mục Quái nhìn mà có phần ngây dại.
Thậm chí có khoảnh khắc hắn không khỏi hoài nghi thân thể trước mắt không có cảm giác đau đớn. Nhưng từ biểu tình của đối phương thì rõ ràng là có.
Trong thời đại Hoa Quả Sơn, hắn là ác quan có tiếng. Bất cứ người nào, vô luận là Thiên Hà thuỷ quân kiên cường cứng cỏi, hay Yêu Vương coi trời bằng vung dưới phàm trần, chỉ cần qua tay hắn, không ai giữ được nổi bí mật.
Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào. Bởi vì, đối mặt với hắn là một con yêu quái thân thể không còn nguyên vẹn
Giúp nó khôi phục thân thể rồi hẵng thi hình?
Hiển nhiên là không được.
Cự ly gần như thế, Đa Mục Quái có thể cảm giác rõ ràng. Thần thức của gia hỏa giả mạo “Đại Thánh gia” này cường đại dị thường, thậm chí đã cường đại đến mức sánh ngang cùng Đại Thánh gia chân chính. Nếu không nhờ nhìn thấy lông tơ lộ ra trong thân người, có lẽ, ngay cả hắn cũng bị gạt.
Để gia hỏa như thế triệt để khôi phục sẽ dẫn tới kết quả gì? Đa Mục Quái không dám tưởng tượng.
Khẽ cắn răng. Đa Mục Quái vung sức bạt ra kìm sắt cắm trong người Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu chợt súc mày, một cổ nhiệt khí từ trong miệng phun ra, phiêu tán giữa không trung. Đó là tiếng kêu thảm mà hắn một mực chịu đựng nãy giờ.
- Đại nhân, tiếp theo nên làm thế nào?
Hít một hơi thật sâu, Đa Mục Quái cúi đầu nhìn nhúm lông khỉ đã cháy đen quấn quanh đầu kìm sắt. Lạnh giọng nói:
- Con Sơn Dương tinh kia sao rồi?
- Linh tướng quân chính đang thẩm vấn.
Thả kìm sắt trong tay vào hỏa bồn, Đa Mục Quái nói:
- Ném hắn vào nhà giam, nhớ kỹ, không thể để hắn chết. Chúng ta đi xem xem có thể moi ra được gì từ miệng Sơn Dương tinh.
- Dạ!
Giận trừng Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, Đa Mục Quái xoay người bước ra ngoài địa lao.
Rất nhanh, ba tên tiểu yêu đi tới, cởi dây thừng cho Lục Nhĩ Mi Hầu, dìu hắn vào sâu trong địa lao.
Cửa lớn nhà giam ầm vang mở ra, trong quang tuyến u ám, Lục Nhĩ Mi Hầu như một khối thịt nhão bị ném giữa đống rơm rạ.
Trong hắc ám, phạm nhân trong nhà giam rướn cổ nhìn, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Tùy theo ba tên tiểu yêu rời đi, cửa lớn ầm vang đóng lại.
Trọn cả nhà giam chìm trong thinh lặng. Trừ tiếng “xì xèo” của cây đuốc trên vách, thì chỉ còn mỗi tiếng thở đè nén của chúng phạm nhân.
Lục Nhĩ khẽ chuyển động thân mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt mở ra.
Thấu qua lớp rơm rạ đè quanh mình, hắn mơ hồ thấy được có mấy tròng mắt trong ngóc ngách đang nhìn tới nơi này.
- Đại Thánh gia Ngươi là Đại Thánh gia?
Trong hắc ám có người thấp giọng hỏi dò.
Vừa nghe tiếng hỏi, trong nhà giam tấn tốc kích lên từng hồi thì thầm. Tất cả tù phạm đều khe khẽ nghị luận.
- Lại là Đại Thánh gia.
Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng cười khan, cười đến không thở nổi, giống như đang khóc thét:
- Các ngươi tưởng ta muốn là hắn ư Ha ha ha ha Mẹ nó, ta chỉ mong mình chẳng liên quan gì đến hắn cả!
Thoáng trầm mặc phút chốc, thanh âm kia lại hỏi tiếp:
- Đại Thánh gia Ngay cả ngươi cũng bị bắt. Thế Giờ Ngao Liệt sao rồi?
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu sửng sờ.