Đại Bát Hầu

Chương 734: Phiền não của Hắc Hùng tinh



Sáng sớm, Cầu Pháp quốc.

Huyền Trang ngồi bên bàn đá trong đình viện chăm chú chuẩn bị cho trường giảng kinh sau cùng. Hắn xếp đặt từng phiến thẻ tre tượng trưng cho yếu điểm cần giảng, đặt trên mặt bàn so đối, tử tế cân nhắc hồi lâu, thỉnh thoảng lại dùng bút lông chấm chút mực, tu tu sửa cải dự cảo trong tay, bộ dạng rất tập trung.

Trong góc, Hắc Hùng tinh chớp chớp mắt nhìn theo. Trong vành mắt có phần mê man.

- Sao vậy? Còn đang nghĩ đến chuyện bái sư?

Tiểu Bạch Long không biết từ đâu bật ra, ngồi dựa trên ghế đá, lười nhác ngáp một cái, nói:

- Thành thật mà nói, bái nhập Phật Môn có gì hay? Làm Yêu Vương chẳng phải càng sướng khoái? Ta cảm thấy, không nhận mới tốt. Lỡ nhận rồi, sau này có hối hận cũng muộn.

Hắc Hùng tinh nghiêng mắt liếc Tiểu Bạch Long, lành lạnh ném trả một câu:

- Huyền Trang pháp sư vì phổ độ chúng sinh mà hao hết tâm lực, không sợ gian nguy. Hắc Hùng ta có gì mà băn khoăn? Nếu có một ngày được bái nhập môn hạ, tuyệt không hối hận.

- Tuyệt không hối hận?

Tiểu Bạch Long không khỏi ách nhiên thất tiếu:

- Ngươi biết Vào Phật Môn cần phải ăn chay không?

Hắc Hùng tinh không đáp.

- Phật Môn còn không thể lấy lão bà, bọn họ gọi đó là gì ấy nhỉ? À, cắt đứt hết thảy, chặt đứt hồng trần. Mà ngươi, không khéo sau này còn muốn mấy phòng thê thiếp. Sách sách sách sách. Thanh niên, đừng nên quá xung động.

Mặt Hắc Hùng tinh vốn đã đen rồi, lúc này nhìn qua tựa hồ càng đen.

Ở bên, Tiểu Bạch Long vẫn thầm thì không nghỉ. Bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, lải nhải nói:

- Nghĩ mà xem, mỗi ngày tửu trì thịt lâm, tiền hô hậu ủng, cuộc sống thoải mái, phong quang biết mấy. Mà một khi ngươi vào Phật Môn, những thứ đó đều mất hết. Ngươi biết sinh hoạt của hòa thượng kham khổ thế nào không? Ngày ngày ngươi phải đối diện với một pho tượng, gõ mộc ngư, niệm kinh tụng phật. À, đúng, nói tới kinh Phật, những Phạn văn kia hệt như từng dãy con kiến, người vừa nhìn là khắp người nổi da gà. Những lúc nhàn rỗi không việc gì, thứ duy nhất để giải trí là cầm lấy chổi quét lá rụng trong sân. Thử tưởng tượng đi, với dáng người này của ngươi, mặc vào tăng bào, cầm chổi quét lá rụng Có quái đản không? Giờ ngươi cảm thấy không hối hận, đó là bởi ngươi còn chưa biến thành như thế. Đến ngày thật vào Phật Môn, ngươi liền phát hiện, đó một loại giày vò.

Khóe mắt Hắc Hùng tinh thoáng co giật, nắm tay bất giác siết lại. Quay mặt sang chỗ khác không muốn để ý tới Tiểu Bạch Long.

Thấy Hắc Hùng tinh không để ý mình, Tiểu Bạch Long đành hậm hực ngậm miệng. Vung chân dạo quanh trong sân.

Hồi lâu, hắn lại nhịn không được sáp tới bên cạnh Hắc Hùng tinh, vươn dài cổ thấp giọng nói:

- Nói chuyện nghiêm túc nhé, ngươi có tức phụ chưa? Nam nữ chi ái ngươi hưởng qua chưa? Còn nữa, một khi tây hành thành công, nương theo lá cờ Đại Thánh gia dựng lên, bản thái tử liền có thể nghêng ngang về lại Long cung. Đủ loại vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận Đừng nói làm Yêu Vương, cho dù đi theo bên người bản thái tử thì cũng đều hơn xa đầu nhập Phật Môn? Hắc, đến một ngày, ngươi tận hưởng cuộc sống tiêu dao tự tại như thế, ngươi mới phát hiện phổ độ gì kia toàn là rắm thối. Nói thật, nếu không bởi mong nhờ Đại Thánh gia tìm giúp tức phụ, ta có điên đâu mà lao đầu vào tham gia tây hành?

- Ngươi có hết hay không?

Xoay người, Hắc Hùng tinh chợt kéo lấy cổ áo Tiểu Bạch Long, nhấc nổi cả người hắn lên.

Nhất thời, Tiểu Bạch Long bị dọa cho sững sờ. Đợi lúc hắn hoãn thần lại, bản mặt to tướng của Hắc Hùng tinh đã gần trong gang tấc.

Cự ly gần như thế, Tiểu Bạch Long có thể nhìn thấy rõ ràng tơ máu trong vành mắt Hắc Hùng tinh, nhìn thấy răng nanh và nước bọt trong cái mồm há hốc kia.

Nhưng mà, hắn lại chậm rãi thở phào một hơi.

Rất rõ ràng. Hắc Hùng tinh đã không nhịn được muốn đánh người. Tiểu Bạch Long nhất định đánh không lại Hắc Hùng tinh. Nếu là bình thời, xin tha mới là lựa chọn thông minh nhất. Chẳng qua hiện tại khác với ngày trước.

Chỉ thấy Tiểu Bạch Long vươn tay chống eo quát một tiếng:

- Huyền Trang pháp sư!

Nghe tiếng kêu, ở đằng xa, Huyền Trang pháp sư lập tức quay đầu lại.

Vừa quay đầu, Hắc Hùng tinh cả kinh, vội vàng buông tay đang kéo cổ áo Tiểu Bạch Long, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

- Tam thái tử kêu bần tăng có chuyện gì à?

- Không việc gì không việc gì. Kêu sai rồi, không có gì đâu.

Sửa sang lại y quan, Tiểu Bạch Long cười lên ha hả, ánh mắt khiêu hấn nhìn Hắc Hùng tinh.

Thấy thế, Huyền Trang lại cúi đầu tiếp tục trầm tư.

Hắc Hùng tinh hung hăng trừng Tiểu Bạch Long một cái, thần tình như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Bạch Long.

Nhưng mà, Tiểu Bạch Long vẫn mặt mày nhởn nhơ, không thèm để ý.

- Tham, sân, si, mạn, nghi, “sân” xếp hàng thứ hai trong ngũ độc. Hắc hắc, ngày nào cũng nghe Huyền Trang pháp sư niệm, kẻ không tu Phật như ta đều thuộc nằm lòng.

Khẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ Hắc Hùng tinh, Tiểu Bạch Long thong thả thán nói:

- Nhìn xem, đó mới là người tu Phật. Ngươi xem hắn, tâm cảnh kia, bình lặng như mặt hồ, không có nửa điểm gợn sóng. Nhìn lại bản thân xem, bản thái tử nói rồi, ngươi thích hợp tu Phật ư? Ngươi chừng nào thì thấy qua Huyền Trang pháp sư bị người chọc tức đến nỗi kéo cổ áo động thủ?

- Chính bởi không thích hợp mới cần tu!

Đè thấp thanh âm, Hắc Hùng tinh giận dữ hét:

- Phổ độ, coi trọng chính là độ chúng sinh thoát ly bể khổ! Kẻ độ người, cũng là người được độ! Nếu chúng sinh đều có thể làm được, còn cần phổ độ gì nữa?

- Ai nha? Không nhìn ra được, nói đúng sách đúng vở thật đấy.

Hai hàng lông mày Tiểu Bạch Long lập tức súc thành hình chữ bát, cười càng hoan khoái.

Vừa khẽ cười, tức thì khiến cho Hắc Hùng tinh mặt đỏ bừng.

Hít một hơi thật sâu, Hắc Hùng tinh quay mặt qua chỗ khác, không muốn tiếp tục đôi co cùng Tiểu Bạch Long.

Nhưng Tiểu Bạch Long lại không muốn cứ thế bỏ qua cơ hội bỡn cợt Hắc Hùng tinh. Hắn vươn dài cổ, mặt hài hước nói:

- Nếu đã thế, vậy lại đây, ngươi tới độ ta xem. Bản thái tử mỗi ngày đều vì tức phụ mất dấu mà ăn không ngon ngủ không yên, ngươi tới độ giùm, giúp ta ngủ ngon đêm nay được không.

- Có tối nào mà ngươi không ngủ như lợn chết? Tối qua còn vừa cười vừa chảy nước miếng!

- Đó là bề ngoài thôi.

Tiểu Bạch Long vẻ mặt thành khẩn nói:

- Chính bởi trong lòng khổ nên mới đành phải thông qua mộng cảnh để trốn tránh. Ngay cả nỗi khổ chúng sinh ngươi còn không hiểu, nói gì tới phổ độ? Hay là, ngươi đi thể hội nỗi khổ chúng sinh trước đã, tí nữa bản thái tử để quốc vương giới thiệu tức phụ cho ngươi, thành thân, trải nghiệm hồng trần, ngươi thấy thế nào?

- Ngươi!

Nghe vậy, Hắc Hùng tinh lập tức giận điên lên, cắn răng trừng nhìn Tiểu Bạch Long, nắm tay siết vang “rạc rạc”.

Đầu bên kia, Tiểu Bạch Long vẫn điềm nhiên như không, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc Huyền Trang pháp sư, để tránh không cẩn thận bị Hắc Hùng đánh cho một trận.

Cứ thế đối thị hồi lâu, cuối cùng Hắc Hùng tinh đành ấn xuống lửa giận trong ngực, quay đầu bỏ đi.

Nhìn theo lưng ảnh phẫn nộ của Hắc Hùng tinh. Tiểu Bạch Long bĩu môi, cười hừ nói:

- Đối đáp mấy câu còn không lại, mà đòi tu Phật? Ngu dốt.

Cảnh này rơi hết vào trong mắt hầu tử đang đứng trên mái hiên.

- Ngao Liệt càng lúc càng lắm mồm, càng lúc càng tai quái.

Thiên Bồng ở bên nhẹ giọng thán nói:

- Trước kia lúc ta còn ở Thiên Hà thuỷ quân cũng gặp qua hắn mấy lần. Khi ấy còn có chút bộ dáng thái tử, bây giờ cả người chẳng khác gì du côn lưu manh phàm trần.

- Cái đó sao trách ta được?

Hầu tử nghiêng đầu liếc Thiên Bồng một cái, nói:

- Trước lúc tây hành hắn đã thế rồi, có trách. Phải đi trách lão cha hắn, Tây Hải Long Vương.

Trong sân viện, Hắc Hùng tinh trùng trùng đẩy ra cửa phòng, bước vào trong, đóng sầm cửa lại.

Ngay lúc cửa phòng sắp sửa phát ra tiếng cự vang, hắn như chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng dùng tay giữ lấy, nhè nhẹ khép lại.

Thoáng trầm mặc phút chốc, Thiên Bồng nhìn về phía gian phòng Hắc Hùng tinh, nói:

- Ngươi nói xem, sao Hắc Mao lại nghĩ đến chuyện muốn vái Huyền Trang pháp sư làm thầy? Không đúng nha, hắn gia nhập tây hành chẳng phải đều vì ngươi? Không lẽ thật bị cảm hóa, chuẩn bị hiến thân cho phổ độ?

- Sao ta biết được?

Hơi hơi hoạt động gân cốt một cái, hầu tử tung mình nhảy xuống mái hiên, nói với Huyền Trang:

- Đến lúc rồi, qua đó thôi. Giảng xong trường này, chúng ta cũng nên khải trình.

Lúc này, trên Tây Hải, bảy vị chân nhân trong thập nhị kim tiên chính đang lấy tốc độ cực nhanh phi hành lướt trên mặt biển. Cùng theo bên cạnh là Lý Tĩnh, Na Tra, tứ đại Thiên vương.

Mặt biển vốn yên ả chợt vạch qua mười ba vệt sóng cả. Hệt như bị một con cự miêu dùng móng vuốt kéo xé ra vậy.

Trên đường, Lý Tĩnh gắt gao đi theo bên cạnh Thái Ất chân nhân, miệng không ngừng khuyên nhủ, lại “giữa lúc vô ý” lộ hết thông tin về đội ngũ tây hành, từ nhân số tổ thành đến tu vi cao thấp, vũ khí pháp thuật kể ra hết một lượt.

Ngay lúc sắp sửa tới gần bờ biển Tây Ngưu Hạ Châu, cuối cùng Thái Ất chân nhân nhịn không được, dừng thân lại, lạnh lùng nói:

- Đủ rồi!

Nhất thời, chúng nhân đều ngừng lại, quay đầu trông hướng Thái Ất chân nhân.

Lý Tĩnh kinh hoảng nhìn Thái Ất chân nhân.

Đằng sau, Na Tra toát mồ hôi lạnh, trầm mặc không nói.

- Ngươi tưởng bản tọa không biết ngươi đánh chủ ý quỷ quái gì?

Nhìn chằm chằm Lý Tĩnh, Thái Ất chân nhân trợn tròn mắt nổi giận nói:

- Nếu không phải còn muốn đối phó yêu hầu, bản tọa đã nắm ngươi xuống, sửa trị một phen ngay bây giờ. Để ngươi biết bội phản sư môn sẽ có kết cục như nào!

- Thái Ất sư thúc, Lý Tĩnh chỉ là hảo tâm nhắc nhở, sao ngài lại

- Cút!

Chỉ về hướng Nam Thiên môn, âm điệu Thái Ất chân nhân đề cao tám độ, gầm nói:

- Ngươi cút ngay bây giờ! Bản tọa không muốn lát nữa khai chiến cùng yêu hầu còn có ngươi đứng bên cạnh chướng mắt!

Mấy câu khách sáo đến bên mồm chợt bị Thái Ất chân nhân quát cho nghẹn họng, Lý Tĩnh hơi ngửa ra sau, lúng túng nhìn quanh bốn phía. Lập tức phát hiện ánh mắt sáu sư thúc còn lại cũng đều không hề hữu thiện. Tựa hồ không ai có ý mở miệng khuyên ngăn Thái Ất chân nhân.

Không khí lúng túng vô cùng.

Hết cách, Lý Tĩnh đành cười khan, chắp tay nói:

- Hay là thế này đi, Lý Tĩnh lập tức xin ý chỉ bệ hạ, phái đại quân tới viện. Nhỡ ra Nhỡ ra lát nữa có chuyện, cũng có thể chiếu ứng cho các vị sư thúc?

Thái Ất chân nhân vẫn giận trừng Lý Tĩnh, không thốt nửa lời.

Đằng sau, Hoàng Long chân nhân kéo dài giọng nói:

- Mau cút đi, làm gì cũng được, đừng đứng ngây ra đó.

Lý Tĩnh mặt đỏ lên chậm rãi xoay người.

Dưới ánh mắt chằm chằm của chúng nhân, hắn từ từ bay ngược về hướng Nam Thiên môn.

Lúc sát qua người Na Tra, khe khẽ hạ lệnh cho Na Tra cùng tứ đại Thiên vương:

- Các ngươi tiếp tục đi theo, có chuyện, lập tức thông báo.

- Dạ.

Phút chốc, thân ảnh Lý Tĩnh đã biến mất ở chân trời.

Phẫn hận nhìn theo phương hướng Lý Tĩnh rời đi, Thái Ất chân nhân hung hăng thóa mạ một tiếng:

- Cái thứ ăn trong bới ngoài!

Nói xong, xoay người liền đi.

Thập nhị kim tiên còn lại cũng vội đi theo.

Đúng lúc này, Na Tra khe khẽ lùi ra sau, nói với tứ đại Thiên vương:

- Ta rời đi một lúc, các ngươi tiếp tục đuổi theo. Đừng cho cha ta biết.

Nói xong, không đợi tứ đại Thiên vương hồi đáp, hắn đã xoay người, bay vụt về hướng khác.