Đại Bát Hầu

Chương 735: Vấn đáp



Bờ biển, trên đường chân trời dần phù hiện bảy điểm đen. Ngay sau đó, trọn cả mặt biển như bị xé toang, nước biển bắn tung.

Thái Ất chân nhân dẫn chúng sư huynh đệ tấn tốc lao vút về hướng lục địa, băng qua núi cao, đồng sâu, phút chốc liền tan biến phía trời đông.

Thẳng đến lúc này, tứ đại Thiên vương mới từ từ chạy tới.

Cầu Pháp quốc.

Huyền Trang lần nữa ngồi ngay ngắn trên đài cao, dùng thanh âm trầm bổng chậm rãi giảng kinh như thường lệ.

Dưới đài, vô số bách tính thành kính lắng nghe. Tụ hội lên tới cả vạn người, lại cơ hồ như kỳ tích không hề xuất hiện nửa điểm tạp âm.

Đây là trường giảng kinh sau cùng, cũng là trường giảng kinh có số người nghe nhiều nhất, ngay cả lâu đài nơi xa, trên nóc nhà xung quanh đều đứng đầy người. Nói là vạn người chen chúc cũng không hề quá đáng.

Vì biểu thị tôn sùng với Huyền Trang, biểu thị đồng cảm với lý niệm chúng sinh bình đẳng mà Huyền Trang tuyên giảng, thậm chí quốc vương thân làm quân chủ Cầu Pháp quốc đều cởi xuống vương bào, mặc áo vải ngồi dưới bậc thang.

Lư đồng bố trí quanh bốn phía thiêu đốt đàn hương cực trân quý, tất cả mọi thứ đều được tiến hành trong ngay ngắn trật tự.

Hắc Hùng tinh mặt không biểu tình đứng bên cạnh Huyền Trang, đầu đầy mồ hôi.

Hắn cứ cảm thấy chúng nhân như đang nhìn mình, ánh mắt như thể đang cười nhạo hắn, khiến hắn rất không thoải mái. Đến nỗi không tâm tư đâu đi nghe rốt cục Huyền Trang đã giảng điều gì.

Nơi xa, hầu tử đứng trên mái hiên thong thả nhìn Hắc Hùng tinh, khẽ ngửa người ra sau nói với Thiên Bồng:

- Hay là, ngươi tới đó trông chừng?

- Sao vậy, có gì không đúng à?

- Giờ đã cách Linh sơn không xa, trường giảng kinh thế này Ta sợ sẽ có ngoài ý.

Nhìn hầu tử, Thiên Bồng không khỏi bật cười, ý vị sâu xa gật đầu.

Thấy thế, hầu tử chợt nhăn mày:

- Làm sao?

- Không có gì, chỉ là liên hệ với chuyện lúc trước, ta phát hiện ngươi có một nhược điểm rất lớn.

Thiên Bồng cười hì hì đứng lên, chuẩn bị án theo yêu cầu hầu tử đi tới nóc nhà phía đối diện.

Đúng lúc này, Kim Cô bổng chợt hoành trước người hắn.

- Đừng đi, nói rõ ràng.

Thiên Bồng sửng sốt mất một lúc. Ngước mắt nhìn hầu tử, lắc đầu đành chịu, nhẹ giọng thán nói:

- Ngươi đây là quan tâm sẽ loạn. Bình thường giảo hoạt xảo trá, nhưng với chuyện nào càng để ý, lại càng dễ sai lầm. Tước nhi, Phong Linh, Dương Thiền, hay chuyện tây hành, đều thế cả. Ngược lại Không quá để ý tới tính mạng bản thân. Muốn đối phó ngươi, phải bắt lấy thứ mà ngươi để ý. Khó trách Như Lai có thể chỉnh ngươi ngoan như cún. Ta nói không sai chứ?

Cúi đầu, Thiên Bồng tiếp tục thán nói:

- Đáng tiếc. Năm đó ta không bắt được mạch môn của ngươi. Bằng không, ai thắng ai thua, cũng còn chưa biết.

Nói rồi, Thiên Bồng khẽ đẩy ra Kim Cô bổng, tung mình nhảy lên, đằng không bay tới nóc nhà đối diện. Bỏ lại hầu tử sửng sờ đương trường.

Núi xanh nước biếc từ tiền phương cuốn sạch mà đến, rồi lại phi tốc biến mất trên đường chân trời sau lưng.

Trong gió táp, Thái Ất chân nhân nhìn thẳng tiền phương, hai hàng lông mày súc lại gắt gao.

- Lý Tĩnh nói yêu hầu kia đang ở đô thành Cầu Pháp quốc.

Lời này vừa ra, chúng sư huynh đệ đang lao vút quanh bốn phía tấn tốc nhích lại gần.

Hai mắt từ từ đảo quanh. Thái Ất chân nhân áp thấp giọng nói:

- Lúc tiếp cận đô thành Cầu Pháp quốc chừng trăm dặm, chúng ta liền phải áp chế khí tức. Chớ để yêu hầu phát hiện. Bằng không, chuyến này sợ rằng công khuy nhất quĩ (sắp thành lại bại).

- Hiểu rồi!

- Được!

- Tuy Thiên Đạo của yêu hầu đã phá, nhưng vẫn giữ được tu vị Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong. Điểm này từ trận chiến Ngũ Trang Quan liền biết. Cho nên, nếu phát hiện yêu hầu, tuyệt không thể tùy tiện hành sự, cần phóng thích tín hiệu trước. Chúng ta đồng tâm đồng lòng mới có khả năng thắng được yêu hầu.

- Được!

Đồng thanh ứng tiếng. Bảy người nghiêm mặt tấn tốc đè thấp thân mình, men theo mặt đất phi hành trên độ cao chưa tới một trượng.

Hết thảy quanh mình chớp qua như thiểm điện.

Cầu Pháp quốc, trên quảng trường, thanh âm sảng lãng của Huyền Trang chậm rãi vang vọng ra. Thế giới phảng phất đều an tĩnh lắng nghe. Giảng đến diệu dụng, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm.

Một đường đi tới, Huyền Trang giảng kinh cùng vô số người. Song trước mắt có lẽ là trường hắn làm tốt nhất từ bấy tới giờ. Phân tích ngọn ngành, ngắn gọn súc tích từng câu kinh Phật phức tạp, lại thêm vào lĩnh ngộ của bản thân, đến nỗi dù có là bình dân bách tính không biết chữ cũng có thể hiểu rõ ràng ý hắn.

Trên quảng trường, mọi thứ phảng phất đều nằm gọn trong chưởng tâm Huyền Trang, lúc nên cười thì cười, lúc nên cảm thán thì cảm thán. Nhất cử nhất động của hắn đều có thể dẫn động tâm tư khán thính giả.

Nói xong một ý chính, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Đạo “hành thiện” này, mọi người nghe hiểu cả chứ?

Thẳng đến giờ phút ấy, chúng nhân dưới đài mới như chợt tỉnh ngộ, như kình ngư ngao du giữa hải dương đột nhiên nhảy lên mặt nước, được kéo về thế giới thực tại, ai nấy đối mặt nhìn nhau, không biết nên đáp thế nào.

Cứ thế trầm mặc hồi lâu, quốc vương quay đầu nhìn mấy lần, cảm giác tựa hồ hẳn nên phải có người đứng ra ứng tiếng, bèn vươn tay huých nhẹ thừa tướng ngồi bên cạnh.

Thừa tướng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền lĩnh hội ý của quốc vương. Hết cách, hắn đành phải đứng lên, hai tay hợp mười hành lễ, cung kính nói:

- Huyền Trang pháp sư, kẻ hèn có một nghi hoặc, không biết có nên hỏi không.

- Mời hỏi.

Ho khan hai tiếng, thừa tướng sảng giọng nói:

- Quốc gia thi hành nhân chính, giảm miễn phú thuế, giảm miễn lao dịch, khoan thư sức dân, có được tính là thiện?

- Tính.

- Thế Phú thuế lao dịch vừa giảm, triều đình tất thiếu thốn. Đến lúc đó, nếu có người tạo phản

- Đã giảm miễn phú thuế, sao còn có người tạo phản?

Không đợi Huyền Trang hồi đáp, quốc vương đã lên tiếng phản đối.

Nhất thời, người phụ họa đông lắm.

Trong cảnh nhốn nha nhốn nháo, mặt thừa tướng không khỏi đỏ hồng.

Tùy theo Huyền Trang đưa tay, chúng nhân mới dần an tĩnh lại.

Cúi đầu, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Còn có vấn đề nào khác không?

Quay đầu nhìn một cái, thừa tướng cảm thấy da đầu tê rần, song vẫn tiếp tục hỏi:

- Nếu là ngoại hoạn thì biết làm thế nào?

- Ngoại hoạn a

- Ngoại hoạn, cái này mới khó giải quyết.

Bỗng đột nhiên, có người kêu nói:

- Người không khi ta, ta không khinh người. Nếu người khi ta, tất không lùi nhượng nửa bước! Nếu có ngoại hoạn, không cần triều đình mở miệng, ta tự nguyện quyên tặng gia sản, mặc giáp tòng quân!

- Đúng!

Lập tức, vô số người phụ họa, trường diện càng thêm nhốn nha nhốn nháo.

Nhưng mà, ở trên đài cao, Huyền Trang khẽ nhăn mày. Tựa hồ, tịnh không hoàn toàn tán đồng.

Nuốt khô ngụm nước bọt, thừa tướng tiếp tục hỏi:

- Nếu là đại quốc thì sao? Cầu Pháp quốc chẳng qua là tiểu quốc. Nếu ngoại hoạn tới từ đại quốc? Đến lúc đó, biết làm thế nào?

Nhất thời, Huyền Trang cũng do dự.

Bình tâm mà luận, vấn đề này quả thực rất khó xử. Biên thùy tiểu quốc, dù không thi hành nhân chính. Bị đại quốc xâm nhập, cũng khó mà chống được. Chuyện này, vốn chẳng mấy liên quan đến “hành điện”.

Nhưng, nếu đã hành pháp phổ độ, Huyền Trang không thể né tránh vấn đề này.

Ngay khi Huyền Trang do dự, người nghe mong mỏi, chợt một tiếng “hưu” vang lên, có thứ gì đó từ trời giáng xuống, bay vào trong cổ áo thừa tướng.

Lập tức, thừa tướng bị dọa cho nhảy dựng. Vội vươn tay đi móc, rất nhanh liền lấy ra một mảnh ngọc giản.

Quay đầu, hắn bắt gặp hầu tử trên mái hiên nơi xa đang thong thả nhìn mình.

Chỉ chỉ ngọc giản trong tay thừa tướng, hầu tử nói:

- Nếu thực sự không giải quyết được, kêu với nó một tiếng. Ngọc đế sẽ giúp ngươi xử lý.

Lời còn chưa dứt, trên quảng trường đã bạo phát từng hồi cười vang. Không khí lập tức thoải mái đi nhiều.

- Có câu này của Hầu đại tiên, chúng ta còn sợ gì?

- Đúng đúng đúng! Thần tiên đều bị Hầu đại tiên dọa cho thí cổn niệu lưu, có câu này của hắn, chúng ta còn sợ gì?

Thừa tướng cuối cùng cũng vừa lòng thỏa ý ngồi xuống. Mông đít còn chưa ngồi ấm chỗ, ngọc giản trong tay đã bị quốc vương lấy đi. Cất vào trong ngực nâng niu như bảo bối.

Một thanh âm vang lên trong đầu Huyền Trang: “Ngươi nói khuyết “lực” Dù sao thì ta cũng sẽ không vái sư, ta còn muốn lấy tức phụ, xuất gia thì Dương Thiền chặt chết ta mất. Hơn nữa chắc là có vái ngươi cũng không thu. Có điều, lời nói của ta vẫn có chút tác dụng. Cầm lấy mà dùng thôi.”

Nghe được lời ấy, Huyền Trang cúi đầu cười cười, lại bất chợt thở dài một hơi.

Lúc này, một đứa trẻ nhìn qua chừng mười tuổi bò lên nóc nhà hầu tử đang đứng, kinh ngạc nhìn hầu tử, hầu tử cũng nhìn hắn.

Cạnh bên rừng cây, bảy thân ảnh chợt hạ xuống, mảng lớn lá cây rớt xuống theo.

Mấy đạo ảo ảnh lao vút đi. Thoáng chốc bảy người đã đứng trên vách núi, từ xa xa ngắm nhìn thành bang.

Vừa nhìn, bọn họ liền phát hiện đám đông hội tụ ở quảng trường trong thành, nhận ra Huyền Trang trên đài cao.

- Đây là đang làm cái gì?

- Giảng kinh!

- Huyền Trang ở kia, nhất định hầu tử cũng ở gần đó!

Thái Ất chân nhân híp mắt phi tốc quét quanh, vươn ra một tay chỉ hướng một tòa phòng ốc:

- Ở nơi này!

- Thấy rồi!

Hoàng Long chân nhân vuốt râu dài nói:

- Người trên đỉnh lâu đối diện Là Thiên Bồng Nguyên Soái?

Nghiễm Thành Tử một mặt vươn tay lấy ra Lạc Hồn chung giấu trong tay áo, nhắc nhở nói:

- Cẩn thận chút, người đứng phía sau Huyền Trang là Hắc Hùng tinh.

- Còn thiếu Quyển Liêm đại tướng cùng Tây Hải Tam thái tử.

- Hai đứa kia không quan trọng, chỉ cần chú ý một chút là được.

- Nhiều bách tính ở hiện trường như thế

Đạo Hành thiên tôn do dự nói:

- Nếu cứ vậy động thủ, nhỡ thương đến vô tội thì sao?

- Vô tội?

Thái Ất chân nhân cười lạnh một tiếng nói:

- Chẳng phải Phật Môn suốt ngày tuyên dương bể khổ bể khổ ư? Cứ thế mà chết cũng tính là thoát ly bể khổ.

Nghe được lời này, Thanh Hư đạo đức chân quân lập tức sửng sốt, có phần kinh ngạc nhìn Thái Ất chân nhân.

Xích Tinh tử ở bên vỗ nhẹ vai hắn, nói:

- Đang nóng giận mà, đừng so đo. Tử thương là khó miễn, chẳng qua Chúng ta tịnh không thương đến hồn phách, cùng lắm là lần nữa đầu thai thôi. Đối với hắn tuyệt đừng lưu thủ, nếu không chưa đợi những bình dân kia kịp đầu thai Chúng ta đã đầu thai trước.

Thương thảo xong, bảy người áp chế linh lực, khẽ khàng tiến hướng trong thành.

Ngước mắt nhìn lên hầu tử, đứa trẻ tay chống eo, nhíu mày nói:

- Có người bắt nạt ta, ngươi sẽ giúp ư?

- Ừ!

Hầu tử gật gật đầu nhìn xuống hài tử. Vẻ mặt hung dữ nói:

- Chẳng qua, nếu là chuyện ẩu đả của đám trẻ ranh các ngươi, loại chuyện đó đừng tìm ta.

- Không phải liền có thể tìm?

- Không phải

Suy nghĩ một chút, hầu tử ấp a ấp úng nói:

- Không phải cứ muốn tìm là tìm, phải xem tình huống cụ thể. Ba chuyện vặt vãnh thì cần gì tìm đến ta, tốt xấu cũng phải dính dáng tới thần tiên yêu quái.

- Nếu như có thần tiên đánh ta thì sao?

Vừa nghe lời ấy, hầu tử lập tức bĩu môi:

- Không thần tiên nào lại đi đánh đứa trẻ nít như ngươi.

- Ta chỉ lấy ví dụ thế thôi!

Đứa nhỏ vẫn nghểnh cổ mong chờ.

Hồi lâu, hầu tử đành nói:

- Được rồi, đáp ứng ngươi, nếu có thần tiên dám đánh ngươi, ta liền giúp ngươi bẻ răng thần tiên.

Lời còn chưa dứt, hầu tử chợt cảm thấy bốn phía tối sầm, một bóng đen từ trời giáng xuống, giống như cự chung đổ ập đến hầu tử cùng đứa trẻ.

Nháy mắt, bóng đen đè xuống, phòng ốc dưới chân đổ sụp như đậu hũ. Gạch ngói, vụn gỗ xung thiên mà lên.

- Yêu hầu! Nạp mạng đi!

Một tiếng quát to, khắc sau, không đợi chúng nhân kịp phản ứng, vô số luồng linh lực đủ mọi màu sắc từ giữa không trung đánh tới.