Đại Bát Hầu

Chương 737: Đạo quả



Một khắc kia, hầu tử ngây dại, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, kinh ngạc nhìn chằm chằm tro tàn di lưu nơi lòng bàn tay.

Từng đạo gân xanh gồ lên, nhảy động liên hồi trên trán.

Thiên Bồng đang nằm dưới đất chợt chú ý tới tứ đại Thiên vương trốn tránh nơi xa, khẽ cười lên đành chịu.

Trên mặt đất, bảy vị kim tiên đã tụ lại, lần nữa bày ra giá thế giá thế nghênh chiến. Ai nấy đều ngước đầu giận trừng hầu tử trôi nổi giữa trời.

Ánh mắt chậm rãi rời khỏi chưởng tâm, hầu tử trông xuống đô thành đổ nát.

Máu tươi bắn vẩy đầy đất, cơ hồ mỗi một ngóc ngách đều có người kêu gào thống khổ, từng đôi tròng mắt ngây dại nhìn hắn. Trong ánh mắt kia giao tạp đủ loại tình tự, nhất thời, hầu tử không có dũng khí nhìn thẳng vào chúng.

Huyền Trang giống như mất hồn đứng ngây ra đó, hai tay dính máu khe khẽ run lên.

Khắc ấy, hầu tử đột nhiên bật cười. Khóe môi nhướng lên.

- Các ngươi từ xa xôi đặc ý tới đây tát vào mặt ta, đúng không?

Trên khuôn mặt từ từ hất lên, thoáng phù hiện vẻ hung tợn.

- Nói nghe xem nào --!

Một tiếng gầm gào kinh thiên động địa.

Kim Cô bổng chợt vung lên, một đạo linh lực khổng lồ quét ngang mà ra, cơ hồ ba cập trọn cả Cầu Pháp quốc. Tầng mây giữa thiên không như đang run rẩy, tiếng xé gió mãnh liệt kích thích màng nhĩ chúng nhân. Rất nhiều bách tính không chút chuẩn bị tâm lý, không khỏi đưa tay che lỗ tai, đau đến kêu ra tiếng.

Thái Ất chân nhân hơi kinh hãi, hít sâu một hơi khí lạnh.

Khắc này, nguyên một đám kim tiên khí thế hung hung đều câm nín. Đôi chân đạp lên đá vụn bất giác lùi ra sau nửa tấc.

Họa diện cứ thế bị đóng băng, hai mắt hầu tử trợn tròn, giận trừng bảy vị kim tiên đang sẵn sàng chiến đấu dưới mặt đất, thở dốc phì phò.

- Muốn chết, lão tử thành toàn các ngươi. Tới đây. Tới hết cả đây!

Vươn tay ra, hắn cắn răng vẫy vẫy về hướng Thái Ất chân nhân.

- Linh lực của hắn còn thừa được bao nhiêu? Vừa nãy chắc cũng bị thiêu đốt mất bảy thành rồi chứu nhỉ?

- Sợ rằng không đến, cùng lắm Cùng lắm chỉ thiêu đốt được năm thành.

- Chỉ sợ năm thành cũng không được.

Thanh Hư đạo đức chân quân nuốt khô ngụm nước bọt, nói:

- Xem ra. Dự tính của chúng ta vẫn hơi thiếu sót. Không còn Cửu Long Thần Hỏa tráo, nếu chỉ thiêu được hai ba thành, chúng ta sẽ rất bị động.

Bây giờ phải đối mặt trực diện với hầu tử, da đầu bảy vị kim tiên không khỏi tê rần.

Lúc này, Linh sơn, Đại Lôi Âm tự.

Có người hỏi:

- Các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?

Trong đám đông có người đáp nói:

- Bần tăng cảm thấy yêu hầu sẽ thắng. Tuy thực lực thập nhị kim tiên Xiển giáo khá là cường hãn, nhưng so với Tam Thanh vẫn có khoảng cách không nhỏ. Đương sơ ba người Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ luân lưu thượng trận đều không thể ngăn cản yêu hầu, hôm nay dù bảy vị kim tiên liên thủ, sợ rằng cũng không giành được kết quả khả quan.

- Lời ấy sai rồi.

Có người phản biện nói:

- Chư vị còn nhớ trường cảnh đương sơ yêu hầu kịch chiến cùng Thông Thiên giáo chủ? Nếu không phải yêu hầu nuốt xuống Thất Xảo Di Vân Đan, có được linh lực gần như vô hạn Đừng nói ba người bọn họ, chỉ riêng Tru Tiên kiếm trận đã đủ khiến yêu hầu bó tay chịu chết.

- Đúng đúng đúng, trận chiến Phong Thần, Xiển giáo từng kích phá được Tru Tiên kiếm trận. Nếu lấy đó mà luận, không có Thất Xảo Di Vân Đan. Xiển giáo áp chế được yêu hầu cũng là điều bình thường. Đừng nói Tru Tiên kiếm trận, khi xưa hai người Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn bại trận chẳng phải cũng bởi hết sạch linh lực? Không thể nói ba vị đại năng bại bởi tay yêu hầu, chính xác thì phải là, bọn họ bại trong tay Thất Xảo Di Vân Đan.

- Cái đó chưa hẳn!

- Lời này không sai!

Nhất thời, tiếng nghị luận dồn dập.

Trong cảnh nhốn nha nhốn nháo, có người sảng giọng nói:

- Nói như vậy, bần tăng không đồng ý.

Lập tức, chúng nhân đều nhìn sang người lên tiếng.

Kẻ nói chuyện là Bất Động tôn giả.

Hắn khẽ chấn vỗ tay áo, nhìn quét quanh bốn phía, nói:

- Lúc đối trận cùng ba vị đại năng, cảnh giới yêu hầu còn chưa đạt tới Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong. Hơn nữa, không lâu trước đây Trấn Nguyên Tử liên thủ cùng Nhân Sinh quả đều không chiếm được tiện nghi từ tay yêu hầu, ngược lại còn rơi xuống hạ phong, các ngươi sao có thể cho rằng yêu hầu tất bại? Tuy hơn sáu trăm năm trước yêu hầu đánh bại ba vị đại năng phần lớn là nhờ Thất Xảo Di Vân Đan, nhưng hiện tại so với lúc đối chiến cùng Thông Thiên giáo chủ, riêng thực lực mà luận, yêu hầu sợ là chỉ mạnh lên mà không yếu đi.

Lời này vừa ra, lập tức đẩy tranh luận giữa đại điện lên cao trào.

Cơ hồ vị La Hán nào cũng có cách nhìn của riêng mình, tranh cãi đến mặt đỏ tía tai.

Nhưng mà, ngay khi đám đông dồn dập cất tiếng, lại thấy Phổ Hiền khẽ mỉm cười.

Lập tức, tất cả La Hán đều yên tĩnh lại, ngước mắt nhìn Phổ Hiền.

Đề Già Diệp La Hán hai tay hợp mười, hành lễ nói:

- Chẳng biết Phổ Hiền tôn giả có cao kiến gì?

Chỉ thấy Phổ Hiền lắc lắc đầu, nhẹ giọng thán nói:

- Ai thắng ai thua, can gì tới Phật Môn chúng ta? Điều bần tăng nhìn đến, chính là phổ độ tại Cầu Pháp quốc của Huyền Trang, thất bại thảm hại.

Nghe được lời này, chúng La Hán tại trường mới như chợt tỉnh ngộ, ai nấy mở to tròng mắt, ngây dại.

Trọn cả đại điện lập tức chìm trong thinh lặng.

Hồi lâu, Như Lai trên đài sen chợt thở dài:

- Phổ độ tại Cầu Pháp quốc sau nhiều lần nghịch chuyển, đến cuối cùng, Huyền Trang vẫn bại. Chẳng qua, nếu muốn lấy đó mà nhận định phổ độ thất bại, e là còn kém chút. Địa Tạng tôn giả, bản tọa nói thế, ngươi, liệu có tán đồng?

Địa Tạng vương khom người hành một lễ, không đáp.

Thấy thế, Như Lai cười cười, nói tiếp:

- Nếu đã thế, bản tọa có một kế, có thể kiểm trắc đạo phổ độ càng thêm triệt để!

- Kiểm trắc càng thêm triệt để?

Nghe vậy, chúng nhân trong điện ngơ ngác nhìn nhau, không biết kế của Như Lai là gì.

Địa phủ, Tần Nghiễm Vương chậm rãi vuốt mở quyển trục, hồ nghi nhìn tăng nhân đứng ở trước mặt mình, nói:

- Đây là ý của Địa Tạng tôn giả?

Tăng nhân mỉm cười đáp:

- Đây là ý của Thích Già Ma Ni tôn giả.

Tần Nghiễm Vương không khỏi hơi ngớ, vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này, kịch chiến tại Cầu Pháp quốc đã bắt đầu.

Chỉ thấy Linh Bảo thiên tôn đưa tay lên, từ trong tay áo, Thủy Hỏa đạc* tấn tốc xông ra, đằng không mà lên, biến lớn.

*đạc: cái mõ (chuông lắc bằng gỗ)

Đồng thời với đó, hầu tử gồng mình, cắn răng lao về phía bọn họ, tốc độ nhanh đến cơ hồ tưởng như thuấn di.

Khắc sau, một tiếng nổ vang, từng hồi xung kích mãnh liệt như gợn sóng điên cuồng khuếch tán đi. Hất lên cát đá đầy trời, thổi khiến chúng nhân bốn phía mở mắt không ra.

Ngay trước người Linh Bảo thiên tôn, giữa không trung. Nghiễm Thành Tử dùng Thư Hùng bảo kiếm cường hành đỡ lấy Kim Cô bổng của hầu tử. Một ngụm máu tươi từ miệng Nghiễm Thành Tử phun vãi ra!

Lộn mình một vòng, ngay khi hầu tử đang chuẩn bị trở côn gõ thẳng vào thiên linh cái Nghiễm Thành Tử. Bỗng đột nhiên, hai thanh bảo kiếm phá không mà đến, đâm tới sau gáy hầu tử.

Hết cách, hầu tử đành phải nghiêng người tránh né.

Thừa cơ này, Thái Ất chân nhân vươn tay kéo mạnh, lôi Nghiễm Thành Tử đang bị thương tránh xa khỏi hầu tử.

- Kết trận --!

Khắc sau, bảy người gom lại nơi xa.

Chỉ thấy Thái Ất chân nhân ở chính giữa, sáu người còn lại phân tán ra sáu phương trận nhãn. Sau lưng bọn họ, chú văn rậm rịt màu xanh lá tấn tốc phù hiện, lăng không rót thành một Pháp trận cự đại.

- Đây là Thất Tinh Diệu Nhật đại trận!

Thiên Bồng chợt hô lên.

Hầu tử vội ngưng lại thân mình, nhìn sang Thiên Bồng hỏi:

- Ngươi nhận ra?

- Gặp qua một lần trong trận chiến Phong Thần.

Thiên Bồng ôm lấy vết thương nói:

- Trận này chủ sinh, nếu tìm không đúng trận nhãn, dù lực lượng có gấp nó mấy lần, cũng khó mà phá được.

- Vậy ngươi biết cách tìm trận nhãn không?

- Không biết.

Nghe vậy, Thái Ất chân nhân ở chính giữa pháp trận chậm rãi bật cười.

- Mẹ nó, không hiểu thì nói ra có ích gì!

Giận mắng một câu, hầu tử trông hướng Thái Ất chân nhân, cắn răng cười lạnh nói:

- Xem ra, đây là bài tẩy của các ngươi. Không sao, gì chứ khí lực thì ta không thiếu. Từ từ hao với các ngươi!

Lời còn chưa dứt, hầu tử đã tung mình xông ra ngoài.

Khắc sau, lại một hồi xung kích mãnh liệt bạo phát ra, gió lốc kích lên cơ hồ quét ngang hết thảy, cát đá bay đầy trời, ngay cả cà sa trên người Huyền Trang cũng bị cuồng phong cuốn thốc đi.

Lúc này, ngoại vi Thất Tinh Diệu Nhật đại trận đã ngưng tụ ra hộ thuẫn dày cộm.

Hầu tử trùng trùng bổ xuống một kích, lại cảm giác hổ khẩu phảng phất như bị xé nứt, đau thấu tâm can. Hộ thuẫn cũng điên cuồng rung động lên.

Lúc này, ý cười vừa lộ ra trên mặt Thái Ất chân nhân đã biến mất tăm. Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn hầu tử. Đám sư huynh đệ của hắn cũng thế.

- Ta không tin Lão tử lại không làm gì được các ngươi!

Xoay người, hầu tử tiếp tục vung sức bổ xuống!

Ngay sau đó, là oanh kích liên tục không ngừng. Mỗi một kích, cơ hồ đều dùng tận toàn lực, hổ khẩu bị chấn nát.

Từng đạo chớp sáng chiếu sáng thiên địa, khí lưu điên cuồng tứ ngược không gian bốn phía. Bảy người trong trận chỉ biết căng sức chống đỡ chiến trận, căn bản không cách nào rút ra dư lực tiến công như dự tưởng ban đầu.

Trong lúc chiến đấu điên cuồng đang diễn ra, Huyền Trang chợt nín thở nhấc chân lên, đội lấy cuồng phong tứ ngược, từng bước tiến về phía trước.

Hắc Hùng tinh bước nhanh cùng theo, dùng thân xác to lớn che chở cho Huyền Trang, thấp giọng nói:

- Huyền Trang pháp sư, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nên nhanh nhanh tìm chỗ tránh đi.

Huyền Trang không trả lời.

Thẳng đến lúc này, Hắc Hùng tinh mới khinh hoảng nhận ra hai mắt Huyền Trang trống rỗng như mù, đang ngơ ngác nhìn về phía trước.

Một mảnh vụn ngói đánh lên mặt Huyền Trang, quát rách gò má, thấm ra máu tươi. Hắn lại hồn nhiên bất giác.

Nhất thời, Hắc Hùng tinh sửng sờ, ngẩn ngơ nhìn theo Huyền Trang.

Tiếp tục đi về phía trước một trượng, Huyền Trang đột nhiên “phốc” một tiếng quỳ ngã xuống đất, thân mình run rẩy, gắng sức nâng dậy một người từ trong đống đá vụn.

Là quốc vương Cầu Pháp quốc.

Thời này khắc này, hắn đã thoi thóp một hơi. Bộ áo vải mới thay trên người nhuộm đầy máu tươi.

Chớp chớp mắt, hắn vô lực nhìn Huyền Trang, run run há miệng. Tựa hồ muốn nói điều gì.

Huyền Trang khom người xuống, áp lỗ tai đến bên môi hắn.

- Huyền Trang pháp sư Trí giả ngộ đạo, ngu giả tín Đạo Có thật thế không?

Khắc này, phảng phất mọi huyên náo chung quanh đều không tồn tại. Cả người Huyền Trang run rẩy liên hồi.

Hắn khẽ gật đầu, nước mắt tràn mi mà ra.

- Vậy Ta, có thể thành đại đạo ư?

Huyền Trang khẽ cười đáp nói:

- Có thể.

- Tạ tạ ngài Huyền Trang pháp sư.

Khẽ cười mãn nguyện, quốc vương chậm rãi nhắm hai mắt lại. Lặng lẽ chờ đợi, chờ đợi đại đạo mà hắn một mực mong mỏi hàng lâm.

Nhưng mà, chỉ thấy khí tức dần dần nhỏ yếu, thẳng đến khi triệt để tan biến, vẫn không thấy có gì xảy ra.

Lừa một người sắp chết, cảm giác đó biết nói sao đây?

Hai mắt Huyền Trang nhắm nghiền. Hắn không dám nhìn xuống nét mặt an tường của quốc vương, từng giọt nước mắt chảy xuôi, vô thanh vô tức chạy dài xuống mặt đất.

Ngay thời khắc hắn tiếp cận gần nhất tới đạo quả tại Cầu Pháp quốc, lại chợt tan thành tro bụi.