Lại thêm một lần oanh kích mãnh liệt.
Khí lưu lấy điểm oanh kích làm trung tâm quét ngang ra bốn phía. Tầng mây giữa trời tán vụn ra như gợn sóng, dưới đất cát bụi thốc lên cuồn cuộn.
Trong cuồng phong, hầu tử cắn răng thu lại Kim Cô bổng vừa nện xuống.
Dư quang nơi khóe mắt vừa khéo chớp thấy thân ảnh Huyền Trang.
Hắn nhìn thấy cả người Huyền Trang bò rạp trên đất, cuộn tròn thành một đoàn. Hai tay gắt gao hợp lại, như đang khẩn cầu gì đó. Hắc Hùng tinh đứng ngay bên cạnh, đang muốn vươn tay dìu đỡ.
Lập tức, hầu tử sửng sốt.
Nhưng mà, đó gần gần chỉ là ngập ngừng trong thoáng chốc thôi. Chiến cuộc giằng co không dung hắn phân tâm dù chỉ là nửa khắc. Chớp mắt sau, hắn lại gào thét xông hướng Thái Ất chân nhân, lần nữa đụng lên hộ thuẫn trên chiến trận.
Lại một luồng xung kích mãnh liệt từ nơi xa truyền đến, khí lưu cuốn theo cát đá giống như sóng biển vỗ đánh lên thân xác Huyền Trang đang quỳ dưới đất.
Ở nơi không xa, Thiên Bồng ôm lấy cọc gỗ duy nhất còn đứng thẳng gần đó, đứng dậy, từ xa xa dõi nhìn Huyền Trang, mồm há hốc.
Một búng máu tươi từ khóe miệng trượt xuống.
Kịch đau truyền đến, trong đôi mắt híp lại tràn đầy vẻ đành chịu. Cười hừ nói:
- Phong vũ dục lai (gió nổi mây vần) a
Thắng lợi một khắc trước còn có thể đụng tay đến, gần gần một sát na, liền thành tro bụi.
Nhìn mặt đất la liệt thi thể, nghe nơi góc tường truyền đến tiếng nức nở, thời này khắc này, cuối cùng Thiên Bồng đã hiểu “lực” trong lời Huyền Trang là chỉ điều gì.
Đó không phải dựa vào Hắc Hùng tinh xung phong đảm nhiệm là có thể hoàn thành, không phải một lời hứa hẹn của hầu tử liền có thể làm được, thậm chíGiữa thiên địa này, không có hứa hẹn của ai có thể bù đắp được “lực” mà Huyền Trang mong mỏi .
Muốn cho thiện hoa khai ra thiện quả, muốn cho thiện giả được thiện chung, muốn cho ác giả được trừng xử thích đáng Nếu trong một nước, có lẽ chỉ cần quân vương gật đầu, như vậy hết thảy liền có thể thủy đến cừ thành. Nhưng mà, nếu thiên địa làm ác, nếu thần tiên làm ác. Thậm chí, nếu Phật Môn làm ác, thì biết phải làm sao?
Đây sớm đã không còn là “lực” đơn thuần. Điều Huyền Trang cần, là soán cải pháp tắc thiên địa. Dùng pháp tắc thiên địa dẫn người hướng thiện, khi ấy mới có thể phổ độ.
Loại lực đó, có thật tồn tại không?
Cười lên đành chịu, Thiên Bồng chậm rãi dựa mình bên cọc gỗ.
- Lần này, xem ra khó mà thắng được
Đồng thời điểm, trong gió táp, Thanh Tâm chính đang lướt qua núi đồng bát ngát, vội vã đuổi tới Cầu Pháp quốc.
Đằng sau, Na Tra mặt mày kinh hoảng bám theo sát gót. Mắt nhìn đăm đăm Thanh Tâm, không thốt nửa lời.
Lăng Tiêu bảo điện.
Một vị khanh gia bước nhanh đi vào trong điện, xuyên qua chư tiên, vòng đến bên cạnh long án, thấp giọng nói gì đó với Ngọc đế.
Lập tức, hai hàng lông mày Ngọc đế khẽ súc lại.
Thoáng do dự phút chốc, Ngọc đế vuốt râu dài nói:
- Để hắn vào đi.
Nghe được lời này, khanh gia lập tức xoay người, kéo dài giọng kêu nói:
- Tuyên, Tần Nghiễm Vương cận kiến --!
- Tuyên, Tần Nghiễm Vương cận kiến --!
- Tuyên, Tần Nghiễm Vương cận kiến
Tùy theo mấy tiếng kêu gào vang vọng ra, chúng tiên gia trên điện ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều cả kinh.
- Đây là chuyện gì? Tần Nghiễm Vương Từ lúc Địa Tạng vương tiếp quản Địa phủ, hắn chưa từng tự thân thượng điện cận kiến bệ hạ.
- Liệu có phải là chuyện gì cần kíp?
- Nếu là chuyện cần kíp Vậy nhất định là đại sự.
Xa xa, Tần Nghiễm Vương vòng tay trước ngực, khom người tiến vào trong điện.
Chúng tiên gia trong điện đều quay đầu nhìn lại.
Chống lấy mộc côn, Huyền Trang cúi đầu. Đội lên bão cát cuốn sạch mà đến, từng bước tiến lên, nhịp đi loạng choạng.
Đằng sau, Hắc Hùng tinh ôm lấy thi thể quốc vương sớm đã lạnh buốt cùng theo sát gót.
Cơ hồ trong mỗi ngóc ngách đều thấy được từng đôi tròng mắt nhìn theo trông mong.
Từ đầu tới cuối, Huyền Trang một mực cúi đầu, không có dũng khí đối mắt cùng bọn họ. Bởi vì, hắn căn bản không cách nào cấp cho điều mà bọn họ tưởng muốn, dù hắn hắn sớm từng hứa hẹn qua.
Dẫn theo Hắc Hùng tinh, Huyền Trang đi vào một tòa nhà đã bị tốc mái, chỉ thừa bốn bức tường đổ nát..
- Nơi này, chí ít có thể che gió.
Nói rồi, Huyền Trang quay đầu ra hiệu cho Hắc Hùng tinh thả thi thể quốc vương xuống.
Hắc Hùng tinh làm theo.
Ngay sau đó, Huyền Trang quỳ bên cạnh thi thể quốc vương, mặt không biểu tình giúp quốc vương sửa sang quần áo.
- Đi giúp bần tăng lấy chút nước.
Hắc Hùng tinh không khỏi sửng sốt mất thoáng chốc, thấp giọng nói:
- Ta mà rời đi, lỡ đại sư có nguy hiểm
- Ngươi đi đi, ta trông chừng đây rồi.
Không biết từ lúc nào Tiểu Bạch Long đã đứng trước cửa, dựa lưng xiên xẹo lên tường.
Lặng lẽ gật gật đầu, Hắc Hùng tinh xoay người rời đi.
Tiểu Bạch Long từng bước đi tới bên cạnh thi thể quốc vương, xổm xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi làm gì vậy? Nếu là an táng, đợi bọn họ đánh xong hẵng làm cũng không muộn.
- Bần tăng muốn thay hắn tụng kinh, vỗ an vong linh.
- Tụng kinh?
Tiểu Bạch Long lập tức bật cười:
- Tụng kinh cũng không cần gấp ở nhất thời.
Huyền Trang thì thào nói:
- Không có thời gian, người rất nhiều, thời gian không đủ.
- Cái gì?
Tiểu Bạch Long đứng bật dậy:
- Ngươi muốn tự thân tụng kinh cho tất cả người chết, ngươi không điên đấy chứ?
Tay Huyền Trang khẽ dừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp lấy vùi đầu giúp quốc vương chỉnh lý y vật.
Hồi lâu, hắn nhẹ giọng thán nói:
- Ngươi nghe qua câu chí đại tài sơ chưa Bần tăng chính là kẻ như thế. Bần tăng tưởng rằng mình có thể tứ lạng bạt ngàn cân, dẫn người hướng thiện, chứng được đạo phổ độ Kỳ thực, từ đầu tới cuối, điều bần tăng thực sự có thể làm chỉ có cái này mà thôi.
Hắn không nói tiếp, mà chỉ cúi đầu, tập trung tinh thần làm điều mà hắn cho là nên làm. Mặc kệ Tiểu Bạch Long ngẩn ngơ đương trường.
Nơi xa, kịch chiến vẫn đang tiếp tục.
Quyển Liêm ôm lấy vết thương, đội lên bão cát khập khà khập khiễng đi tới bên cạnh Thiên Bồng, khom người ngồi xuống.
- Nguyên soái, ngươi nói xem, thập nhị kim tiên uống lộn thuốc hay sao mà đột nhiên động thủ với chúng ta?
Thiên Bồng không trả lời, vô lực dựa mình vào cọc gỗ, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại trông hướng căn phòng mà Huyền Trang đang ngồi.
Hắc Hùng tinh vội vội vàng vàng bưng một chậu nước tiến vào.
- Nguyên soái.
Quyển Liêm ngập ngừng hỏi :
- Huyền Trang pháp sư đang làm gì vậy?
- Ta cũng Không biết.
Thiên Bồng cúi đầu, ngơ ngẩn đáp.
Thần tình thất lạc kia khiến Quyển Liêm nhìn mà không khỏi kinh ngạc. Loại cảm giác ấy hệt như tây hành đã thất bại.
Linh sơn, Đại Lôi Âm tự.
Một vị tăng nhân quỳ ở chính giữa đại điện, sảng giọng nói:
- Khải bẩm tôn giả, thế cục tại Cầu Pháp quốc đã triệt để thất khống. Tử thương e rằng đã quá vạn. Ngay cả quốc vương Cầu Pháp quốc đều vẫn mệnh đương trường!
Nghe được lời này, tiếng nghị luận tức thì ầm lên trong điện.
Một vị La Hán vội vàng hỏi:
- Thế Lúc này, Huyền Trang đang làm gì?
- Hắn đang
Tăng nhân chần chờ mất một lúc, đáp nói:
- Tụng kinh.
- Tụng kinh?
Nguyên một đám La Hán đều sửng sốt:
- Tụng kinh gì?
- Tụng Tụng kinh siêu độ vong linh.
Nói xong. Tăng nhân khấu bái thật sâu.
Nhất thời, đám La Hán ngây dại:
- Siêu độ vong linh?
- Thì là Thì là giống như tăng nhân dưới phàm trần, học theo Đạo gia tụng kinh siêu độ?
- Thế chẳng phải là gạt người?
- Ít nhất cũng phát huy chút tác dụng, có còn hơn không.
Từng hồi tiếng cười trộm vang lên trong điện.
Một khắc trước, trong cảm thụ của bọn họ Huyền Trang còn cao lớn vô cùng, thậm chí có tư cách biện pháp cùng Phật tổ, một khắc sau, lại thành loại du tăng giang hồ khiến người phiền chán.
Chư Phật ngước mắt nhìn lên, trông hướng Như Lai trên đài sen.
Chỉ thấy Như Lai thở dài một hơi, nói:
- Phổ độ chi đạo can hệ tới vận số thiên địa, làm gì có chuyện chỉ bằng vài câu đôi lời dẫn người hướng thiện là thành? Qua khổ ải lần này, Huyền Trang nên biết, thiên ý không thể trái. Chấp ý tây hành, đến cuối cùng, chẳng những không giúp gì cho phổ độ, ngược lại còn làm sâu nặng tội nghiệt bản thân. Người tội nghiệt đầy mình thì lấy gì ra phổ độ?
Nói rồi, hai tay Như Lai trải ra, đưa mắt nhìn xuống chúng Phật Đà bốn phía..
Chỉ thấy đám Phật Đà hai tay hợp mười, cúi người xưng phải.
Một vị La Hán khom người tiến lên một bước, nói:
- Thế, lần biện pháp này, thật sự đến đây là ngừng?
Như Lai cười nhạt nói:
- Cái đó phải xem Huyền Trang. Nếu hắn nguyện ý đông quy, biện pháp đến đây là ngừng. Nếu hắn vẫn chấp ý tây hành, thứ chờ đợi hắn ở Linh sơn chỉ có thể là vực sâu vạn trượng.
- Vực sâu vạn trượng?
Nhất thời, chúng Phật Đà La Hán đều chợt mở to hai mắt.
Đúng lúc này, lại một vị tăng nhân nhập điện, quỳ xuống nói:
- Khải bẩm tôn giả, Tần Nghiễm Vương đã lên Lăng Tiêu bảo điện.
- Tần Nghiễm Vương tới Lăng Tiêu bảo điện?
Nhất thời, tiếng kinh thán tứ khởi, từng đôi tròng mắt đều trông hướng Địa Tạng vương. Mà Địa Tạng vương thì lại khẽ ngước đầu, trông hướng Như Lai.
Trên khuôn mặt kia, không hỉ không bi, không sợ không giận. Bình tĩnh như mặt hồ.
Lúc này, một vị đồng tử hai tay dâng bái thiếp đến từ Lăng Tiêu bảo điện cho Lão Quân.
Lão Quân khoát khoát tay, lại vươn tay chỉ chỉ Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên.
Thấy thế, Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, không đợi đồng tử chuyển trình, trực tiếp đứng dậy bước tới.
Chỉ nhìn thoáng qua, Nguyên Thủy Thiên Tôn liền súc mày thành một đoàn, vươn tay chuyển bái thiếp cho Thông Thiên giáo chủ.
Lật giở một hồi, Thông Thiên giáo chủ cũng súc mày thành một đoàn.
- Thì ra là thế.
Nguyên Thủy Thiên Tôn mím môi nói:
- Không ngờ Phật Môn cư nhiên lại âm thầm làm ra thứ kia. Chẳng trách Thái Ất khăng khăng nhận định, kẻ tập kích Côn Luân sơn chính là yêu hầu.
Nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn quay sang nhìn Lão Quân đang giã thuốc gần đó:
- Đi thôi.
- Không đi.
- Xiển giáo ta nguyên khí đại thương, ngươi được lợi lộc gì?
- Tam giới này có bị đồ diệt, lão phu cũng đâu có gì thiệt thòi?
Lão Quân đáp gần như ngay lập tức:
- Nắm xương già này, không làm được việc nặng như kia.
- Ngươi!
Thông Thiên giáo chủ đứng bật dậy, nói:
- Đồ đệ bảo bối của ngươi cũng đang đuổi tới, sao ngươi biết nàng sẽ vô sự?
- Có chuyện thì đã sao? Người nên nhọc lòng là con khỉ kia mới đúng.
Câu này vừa ra, lập tức khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ nghẹn lời.
Hết cách, Nguyên Thủy Thiên Tôn đành phải xoay người làm bộ muốn đi, thấy Thông Thiên giáo chủ còn đứng đó bất động, lại vươn tay đi kéo.
Đợi hai người rời khỏi lầu các, Lão Quân mới rướn cổ nhìn theo một cái, khe khẽ gọi đồng tử quỳ ở một bên lại, thấp giọng nói:
- Ngươi mang theo pháp khí của vi sư tới đó một chuyến. Nhỡ sư muội ngươi gặp chuyện không may Thì ra tay. Nếu còn không được, dứt khoát nói rõ sự thể cho hầu tử. Hiểu không?
Đồng tử vội vàng gật đầu, nhanh chân xông ra ngoài lầu các.
Thẳng đến lúc này, Lão Quân mới hừ lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục giã thuốc, thong thả thán nói :
- Kế trong kế, bẫy trong bẫy Trò mèo này năm xưa lão phu chơi nhiều lắm rồi, không dây vào, không dây vào. Cứ làm luyện đan ông là được rồi. Ha ha ha ha..