Lúc này, kịch chiến tại Cầu Pháp quốc đã tiến vào giai đoạn quyết liệt nhất.
Hầu tử tay cầm Kim Cô bổng đội lấy hộ thuẫn chiến trận, gầm gào điên cuồng, gồng tận toàn lực xông về phía trước.
Dưới lực đẩy của hắn, Thất Tinh Diệu Nhật đại trận cấp tốc lùi ra sau. Hộ thuẫn bị đẩy tới cạnh bên chiến trận, quét qua đỉnh núi, tước nguyên cả đỉnh núi như cắt đậu hủ. Vị trí bị Kim Cô bổng chọc trúng cũng ẩn ẩn có dấu hiệu tan vỡ.
Thái Ất chân nhân nhìn mà ngây dại, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán chậm rãi trượt xuống, rồi tấn tốc chưng phát thành hơi nước do sức nóng từ linh lực kịch liệt chuyển ra, biến mất không tung tích.
Ở góc chiến trận, Nghiễm Thành Tử sớm bị thương càng đã đến gần mép bên sụp đổ.
Rất rõ ràng, trong trường so đấu lực lượng này, bọn họ sắp không chống được nữa. Cứ theo đà này, đối tượng bị hao hết linh lực trước không phải hầu tử, mà là bọn họ.
- Làm thế nào?
- Kéo chắc kéo không xong, liều mạng với nó!
Mấy vị kim tiên còn lại thoáng chần chờ phút chốc, cuối cùng đều gật đầu tán đồng.
- Mở!
Chỉ nghe Thái Ất chân nhân quát một tiếng, hộ thuẫn nãy giờ chịu đựng thế công của hầu tử thay cho bọn họ đột nhiên tan biến.
Hầu tử đang xông đâm chợt sửng sốt, cả người mất đi bình hành, ôm theo Kim Cô bổng nện xuống trung tâm chiến trận.
Trong bất kỳ loại chiến trận nào, hộ thuẫn đều là điểm then chốt. Không có hộ thuẫn, đồng nghĩa với chiến trận đã giải trừ phòng ngự, bạo lộ người khống chế chiến trận và cả phù văn cùng đồ án linh lực để vận chuyển pháp trận trước công kích của địch phương. So với người khống chế chiến trận, chúng càng thêm giòn yếu.
Trong cuồng phong, hầu tử trực tiếp vứt bỏ ý đồ dừng thân mình lại để khôi phục bình hành, quay sang nắm chặt Kim Cô bổng, quét ngang về phía chiến trận:
- Dài--!
Lập tức, Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, từ trên mà xuống quét hướng chiến trận.
- Hỏa khắc kim! Giác túc!
Chỉ thấy hai tay Thái Ất chân nhân khẽ bấm, mấy người còn lại tức thì phối hợp đánh ra đủ loại phù văn, ngay sau đó, trước khi Kim Cô bổng va chạm vào chiến trận, trọn cả chiến trận đã từ chính giữa xé nứt thành hai nửa.
Kim Cô bổng trùng trùng nện xuống mặt đất, một tòa núi cao bị nện lõm sâu xuống, cát bụi như suối phun tràn ra từ vết rạn nứt trên mặt đất, tấn tốc che phủ hết thảy.
Đồng thời với đó, chiến trận cư nhiên lần nữa hợp lại Hầu tử nhìn mà thẫn thờ.
Một mình đối đầu với chiến trận, loại chuyện này khi xưa lúc đánh nhau với Thiên Hà thuỷ quân hắn từng làm qua vô số lần, dựa vào hiểu biết của Dương Thiền về chiến pháp Thiên Quân, hắn ít nhiều cũng có nhận thức với chiến trận, nhưng chưa từng gặp qua chiến trận nào có thể vận chuyển linh hoạt, phân rồi lại hợp như thế.
Sau thoáng chốc ngập ngừng ngắn ngủi, Kim Cô bổng trong tay tấn tốc rụt về, hắn cắn răng, tiếp tục xông hướng Thái Ất chân nhân.
Lần này, hắn không gấp gáp ra tay, mà lấy tốc độ cực nhanh kéo gần khoảng cách.
Cho dù Thái Ất chân nhân đã cấp tốc lùi ra sau, nhưng chỉ nháy mắt, hầu tử đã tới được vị trí cách Thái Ất chân nhân không đến mười trượng.
Ở cự ly này, một khi hầu tử ra tay. Thái Ất chân nhân khó mà tránh thoát, chỉ có thể gượng gánh.
Song sát na khi hầu tử sắp sửa ra tay, chợt nghe Thái Ất chân nhân thanh quát lên:
- Tỉnh, tứ phụ, hư túc!
Chúng nhân xung quanh tấn tốc đánh ra đồ án phù chú, phù văn trên mình chiến trận bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đi chết đi!
Gầm lên một tiếng, hầu tử lần nữa ra tay.
Hắn một tay vung bổng, điểm nhắm đến là thiên linh cái Thái Ất chân nhân. Kim Cô bổng cất chứa lực đạo quét ngang trời đất cứ thế vung ra, khí cường cường liệt kéo ra vệt ảo ảnh thật dài. Không chút bất ngờ, đánh mạnh lên trán Thái Ất chân nhân.
Trọn cả đầu lâu bay vút đi.
Một khắc sau, vì phòng ngừa phù văn trên Pháp trận có bẫy rập nào đó, hầu tử phi tốc rút ra sau. Giãn cách cự ly vài trăm trượng cùng chiến trận, huyền không mà đứng.
Cùng lúc đó, khí lưu bị hầu tử đánh ra mới rơi xuống mặt đất, kéo ra một đạo khe rãnh thật dài trên sơn địa bên dưới.
Nhưng mà, một màn không thể tưởng tượng chợt hiện ra.
Ngay trước mắt hầu tử, đầu lâu vốn đã bị đánh bay của Thái Ất chân nhân bỗng mọc lại!
Không. Không thể nói là mọc lại. Hầu tử nhìn thấy vô số điểm sáng không biết xuất hiện từ đâu, sau đó tấn tốc tụ lại trên cổ, nhanh chóng hình thành đầu lâu mới!
- Đây là chuyện gì?
Ánh mắt hầu tử khẽ lấp lánh, đầu óc trống rỗng.
Trên cái thế giới này còn có chiến trận khiến cho người chết rồi lại phục sinh?
Nếu vừa đánh chết, đối phương lại lập tức sống lại, vậy đánh tiếp còn nghĩa lý gì?
Phía đối diện, tuy Thái Ất chân nhân bình yên vô sự, bảy vị kim tiên lại đều vô cùng nhếch nhác. Sức tấn công của hầu tử thực sự quá mãnh liệt, đến nỗi bọn họ thậm chí không dám chắc dùng phương thức này liệu có thể gượng tới thời khắc thắng lợi hay không.
Tuy nói Hành giả đạo hao hết linh lực là phế vật, nhưng Ngộ giả đạo hao hết linh lực, lại có thể đỡ hơn được đến đâu?
Lúc này, bọn họ ai nấy đều thở dốc nhìn hầu tử, mặt như tro tàn.
Nhất thời, song phương tựa hồ sa vào cầm cự.
- Làm vậy không được đâu. Ngươi không để ý thấy à?
Ngay khi hầu tử đang do dự xem có nên thử tiến công lần nữa, một thanh âm chợt truyền đến:
- Vừa nãy ngươi đánh bay đầu Thái Ất chân nhân, nhưng hắn thậm chí không chảy ra giọt máu nào, quần áo trên người cũng sạch sẽ như mới.
Song phương đều quay mặt nhìn hướng tây nam.
Nơi xa, Thanh Tâm chính đang ôm ngực thở dốc. Bên cạnh là Na Tra đang níu cổ tay nàng.
Một khắc sau, song phương cơ hồ đồng thời lao hướng Thanh Tâm.
Phất trần trong tay Thái Ất chân nhân khẽ giương, sáu đạo linh lực như sương mù quét ngang tới nơi Thanh Tâm đang đứng. Hầu tử thì lấy tốc độ càng nhanh một cước đá bay Na Tra, ôm Thanh Tâm vào trong ngực, tránh thoát công kích từ Thái Ất chân nhân.
Tứ đại Thiên vương trước giờ một mực tránh ở xa xa đồng loạt trợn tròn mắt, nhìn Na Tra bay vút qua ngay trên đầu mình.
- Đây là chuyện gì? Sao đột nhiên lại ra tay với Tam thái tử?
- Không phải bọn họ ra tay với Tam thái tử. Thái Ất chân nhân muốn giết Thanh Tâm, hầu tử kia lại cứu nàng! Thanh Tâm này chắc là biết được điều gì!
Tứ đại Thiên vương tấn tốc xoay người, đuổi tới chỗ Na Tra rớt đất.
Đồng thời với đó, Thanh Tâm đã được hầu tử ôm lấy bay ra cách chiến trận ngàn trượng, thẳng đến khi xác định an toàn, hầu tử mới buông tay thả nàng xuống.
- Ngươi gặp qua chiến trận kia?
Thanh Tâm chớp chớp mắt thẫn thờ, mặt đỏ hồng như trái táo.
- Này, ta hỏi ngươi đấy.
Thanh Tâm cả kinh, giờ mới trông hướng hầu tử:
- Vừa nãy..ngươi, nói cái gì?
- Ta hỏi ngươi chiến trận kia
Lời còn chưa dứt, mắt thấy chiến trận đã tới gần bên này, hầu tử đành phải vội vàng xông ra ứng đối.
Kim Cô bổng quét ngang mà qua. Dưới sự khống chế của Thái Ất chân nhân, chiến trận phân rồi lại hợp, xảo diệu tránh qua công kích của hầu tử.
Thanh Tâm chợt kêu gào nói:
- Đây là Thất Tinh Diệu Nhật đại trận, sư phó từng nói với ta. Trận này chủ “Sinh”. Nhìn như có thể khiến người bỏ mình trong trận sống lại, xảo diệu vô cùng. Kỳ thực tất cả đều là ảo tượng, có điều với loại huyễn tượng ấy, trừ phi là ngươi quen thuộc trận này, bằng không căn bản không đoán ra được!
- Im mồm! Đây là ân oán giữa Xiển môn chúng ta cùng yêu hầu!
Thái Ất chân nhân quát mắng một tiếng. Phi kiếm rời tay mà ra, kích xạ tới chỗ Thanh Tâm.
Chỉ thấy Kim Cô bổng khẽ nhướng lên, trực tiếp đánh bay phi kiếm.
- Nói tiếp!
- Ừ!
Thanh Tâm gật gật đầu, sảng giọng nói:
- Trong trận này có một mệnh môn, phiêu hốt bất định. Đó là nơi yếu hại nhất của toàn chiến trận, chỉ cần kích trúng mệnh môn, không chỉ khiến Thất Tinh Diệu Nhật đại trận băng giải trong phút chốc. Ngay cả người trong trận cũng bị cắn trả, thân phụ trọng thương.
- Im mồm!
Trọn cả chiến trận đều bị kích hoạt, quang mang chói mắt phóng xạ mà ra. Ngay sau đó, linh lực đủ mọi màu sắc xung thiên mà lên, giống như cuồng phong mưa rào gào thét về phía Thanh Tâm.
Hầu tử tấn tốc dựng lên một mặt hộ thuẫn cự đại chắn trước người Thanh Tâm. Luồng linh lực cuồng bạo kia đụng phải hộ thuẫn của hầu tử, lập tức biến được giống như mưa sa bình thường, chỉ kích lên mấy hồi gợn sóng.
Mặt Thái Ất chân nhân tái đi.
- Thế phải làm sao mới tìm được mệnh môn?
- Cái đó Ta không biết. Phương thức suy tính cực kỳ phức tạp. Hơn nữa
Thanh Tâm đáp nói:
- Mệnh môn có thể tùy ý giấu đi, chẳng qua, khẳng định là ở trong trận.
Lời này vừa ra, bảy vị kim tiên trong chiến trận lập tức thở phào một hơi, sắc mặt hơi hoà hoãn một chút.
- Xin lỗi.
Thanh Tâm thấp giọng nói:
- Ta, ta chỉ biết được chừng đó. Cái khác
- Không sao, đủ rồi.
- Hả?
Nghiêng đầu nhìn bảy vị kim tiên tự cho là đã thoát khỏi nguy cơ nơi xa, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Ngươi lùi ra sau trước đi.
- Lùi ra sau?
Thanh Tâm giờ như mới tỉnh ra, vội vàng xoay người trốn xa.
- Còn chưa đủ, xa thêm chút nữa! Xa nữa! Xa nữa!
Một đường bay ra cự ly gần mười dặm. Thanh Tâm mới dừng lại, từ xa xa đứng nhìn.
- Ngươi muốn làm gì?
Thái Ất chân nhân híp mắt, đăm đăm coi chừng hầu tử:
- Chỉ biết mỗi sự tồn tại của mệnh môn, thì ích gì?
- Đương nhiên là có ích.
Hầu tử nhe răng ra, chậm rãi bật cười:
- Các ngươi, có thể đi chết được rồi.
Chỉ thấy hầu tử thoáng ngửa đầu. Thân hình như tên rời cung lao vút thiên không.
Bảy vị kim tiên không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Bỗng đột nhiên, bốn phía chợt tối sầm.
- Không hay! Hắn
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một đĩa sắt cự đại từ trời giáng xuống! Bán kính nguyên một dặm có thừa, che phủ trọn cả chiến trận!
- Con.. con khỉ điên, cư nhiên lại dùng cách này
Dưới đĩa sắt, bảy vị kim tiên vẫn đang khổ sở chống đỡ.
- Chơi vui không? Bảy lão già các ngươi, hôm nay chết hết ở đây đi!
Trên đĩa sắt, hầu tử nhếch môi, răng nanh nhe ra, cuồng tiếu…. Sức nặng đè xuống tăng dần:
- Chỉ cần ở trong trận, nó liền chạy không thoát công kích từ ta!
Cơ thịt trên tay banh đến cực trí, lớp hộ thuẫn sau cùng dưới đáy chiến trận đang dần dần sụp đổ.
Đến sau cùng, chỉ nghe “oanh”, một tiếng trầm vang, tầng hộ thuẫn sau cùng triệt để đổ sụp. Đĩa sắt cự đại đè rạp trọn cả Thất Tinh Diệu Nhật đại trận cùng bảy vị kim tiên. Ở vòng ngoài, từng tầng cát bụi dập dờn.
Toàn bộ thế giới chợt chìm trong thinh lặng.
Thời này khắc này, bất luận là Thanh Tâm nơi xa, hay tứ đại Thiên vương chính đang ba chân bốn cẳng dìu đỡ Na Tra đều ngây dại.
Tay giơ lên, đĩa sắt cự đại hóa thành Kim Cô bổng rơi vào trong tay hầu tử.
Bụi khói tán đi.
Hầu tử cúi đầu trông xuống mặt đất, bảy vị kim tiên bao gồm cả Thái Ất chân nhân đều bị cắm sâu vào trong đất, chỉ còn mỗi cái đầu nhô lên. Tóc tai phi tán, nhìn qua hệt như mấy ngọn củ cải bay múa trong gió.
Hừ lạnh một tiếng, hầu tử chậm rãi hạ xuống.
- Bây giờ, chúng ta ngồi xuống nói nói thử xem, rốt cuộc các ngươi muốn chết như nào?