Đại Bát Hầu

Chương 740: Bộc quang



Mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, hầu tử chậm rãi cất bước đi tới chỗ Thái Ất chân nhân. Từ thần tình hài hước trên mặt hắn, không cần nghĩ cũng có thể đoán định được thảm trạng đang chờ đón Thái Ất chân nhân.

Không đợi hầu tử đến gần, sáu vị kim tiên bị hãm sâu dưới đất đã hoảng thần, lũ lượt cất tiếng.

- Ngươi muốn làm gì?

- Yêu hầu dừng tay! Có giỏi thì lại chỗ ta đây này!

- Nếu ngươi dám ra tay với Thái Ất sư đệ, ngày sau Xiển môn ta không đội trời chung với ngươi!

- Lưới trời lồng lộng, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi tất bị thiên đao vạn quả!

Lắng nghe tiếng chửi rủa vô lực của sáu vị kim tiên, hầu tử lập tức cười càng hoan khoái, vác Kim Cô bổng lên vai, khắc ý thả chậm bước chân, để bọn họ hưởng thụ cảm giác sợ hãi bây giờ.

Thái Ất chân nhân ngược lại có vẻ khá cường ngạnh, từ đầu tới đuôi vẫn không nói nửa lời, cũng không thèm nhìn hầu tử lấy một lần. Thái độ của kẻ được làm vua thua làm giặc, nguyện cược chịu thua.

- Đại Thánh gia! Đại Thánh gia! Na Tra cầu Đại Thánh gia bỏ qua cho sư phụ!

Nơi xa, Na Tra mới vừa kịp hoãn thần vội vàng chạy tới. Nhưng không đợi hắn chạy tới bên người Thái Ất chân nhân, chỉ thấy hầu tử vươn tay ra cách không khẽ bấm, nhất thời, phảng phất có một cánh tay vô hình khóa chặt yết hầu Na Tra, vô luận hắn giãy dụa thế nào đều không thoát được. Cả lời cũng nói không ra.

Chậm rãi xỗm xuống trước mặt Thái Ất chân nhân, hầu tử thổi nhẹ, một trận gió nhẹ lướt tới, vuốt phất mấy sợi tóc mai rủ trên trán Thái Ất chân nhân ra sau, lộ ra hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt già nua mang nét kinh khủng, lại vẫn sít sao cắn răng chịu đựng.

- Mẹ nó, ta rất hối hận, đương sơ không giết ngươi luôn ngoài Nam Thiên môn. Đừng nể mặt Na Tra tha ngươi một con đường sống. Bằng không, cũng đâu đến nỗi ra cơ sự hôm nay.

Nói rồi, hầu tử vươn tay vỗ nhẹ lên gò má Thái Ất, giống như đối xử với một đứa trẻ nít ba tuổi, cười nhẹ nói:

- Chẳng qua vậy cũng tốt, giờ tận diệt hết thập nhị kim tiên, ngày sau cũng đỡ bớt việc. Yên tâm, lột da, rút gân, khóa cốt, không thiếu thứ nào đâu. Đấy là điều ngươi đáng được hưởng.

Thái Ất vẫn cắn răng răng khớp. Không thốt nửa lời.

Nơi xa, Na Tra mặt như tro tàn, vùng vẫy mà không sao giãy thoát được.

Thanh Tâm từ từ hạ xuống nơi xa, lẳng lặng mà nhìn.

Bỗng đột nhiên, một trận cuồng phong ập tới, mấy mảnh lá cây bị kéo xé lướt qua bên người hầu tử, sắc trời chợt tối đi.

Tay đang bắt lấy gò má Thái Ất khẽ dừng lại, hầu tử híp mắt ngẩng đầu nhìn lên.

Ở hướng đông bắc, một đoàn mây đen cuốn theo thiểm điện chính đang dùng tốc độ cực nhanh thốc tới, chuyển mắt đã đến trên đỉnh đầu.

Hầu tử lập tức hừ lạnh một tiếng. Chống Kim Cô bổng chậm rãi đứng dậy, móc móc lỗ tai thong thả nói:

- Làm sao, sư phó tới cứu đồ đệ? Hay là, bọn họ bị các ngươi sai khiến, giờ hắc thủ sau màn mới chịu lộ diện?

Đoàn mây đen tấn tốc tán đi, thân ảnh Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ dần dần hiện ra.

Nhất thời, Na Tra ngừng giãy dụa, trông mong nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thanh Tâm cũng bất giác án tay lên ngang eo.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ đồng thời xuất hiện, đây là chuyện trăm năm mới gặp một lần. Đặc biệt hiện tại đối tượng bị hầu tử ra tay là đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Chẳng qua, hầu tử có vẻ cũng không quá để ý. Chỉ khẽ chống côn ngước đầu, hài hước nhìn đối phương.

- Đại thánh nói đùa.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười khan nói:

- Mấy tên liệt đồ không được quản giáo, mạo phạm tới đại thánh, tội thực không thể tha. Chẳng qua, nếu đã là môn đồ Xiển Giáo, lão phu lại vừa khéo đi ngang nơi này, không bằng để lão phu mang về trừng phạt. Chắc chắn sẽ cho đại thánh gia một công đạo thích đáng.

- Chỉ đơn giản là mạo phạm thôi ư?

Hầu tử liếc hướng đô thành Cầu Pháp quốc, thong thả cười nói:

- Ta không chọc không phá bọn chúng, kết quả lại san bằng nguyên một đô thành quốc gia, ở trong mắt hai ngươi, lại chỉ là mạo phạm? Nếu thế, để mai ta tới Di La cung mạo phạm một lần, hai vị chớ tức giận nhé.

Nghe vậy, ý cười trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt tan biến. Thay vào đó là thần tình nghiêm túc.

Thông Thiên giáo chủ nhìn bảy tên sư điệt như củ cải chôn sâu dưới đất, không khỏi súc mày trầm mặc. Bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết lại, sẵn sàng chuẩn bị tham chiến.

Thoáng trầm mặc phút chốc, hai mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi thấp, nói:

- Chắc đại thánh cũng đã biết, việc này, kỳ thực chẳng qua là hiểu lầm

- Hiểu lầm? Vừa nãy chúng có nói vậy đâu.

Hầu tử ngắt lời Nguyên Thủy Thiên Tôn. Dùng cước đá đá đầu Thái Ất chân nhân, cười hì hì nói:

- Đồ đệ tốt của ngươi nói cho ta hay, bất luận chuyện đánh lén Côn Luân sơn có phải ta làm hay không, bọn họ đều muốn tìm ta tính sổ. Hắc hắc, nghĩ nghĩ thì cũng phải, nợ cũ hơn sáu trăm năm trước đến giờ cũng đã tính đâu. Hay là, hôm nay chúng ta làm luôn một lần cho xong?

Giống như không nghe được lời khiêu hấn của hầu tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhấp hé môi, sảng giọng nói:

- Nếu đã là hiểu lầm, chẳng lẽ đại thánh không muốn biết hiểu lầm này rốt cuộc từ đâu mà ra?

Hầu tử nghiêng đầu, thẳng thắn đáp:

- Không cần.

- Nếu có người giả mạo đại thánh ngài

- Liên quan gì đến ta?

Câu này lập tức khiến cho lời đến bên mồm Nguyên Thủy Thiên Tôn bị nghẹn lại trong họng.

Mắt thấy hầu tử không có vẻ gì là muốn nghe tiếp, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng hết cách, lúc này Thông Thiên giáo chủ ở bên bèn cướp lời, quát nói:

- Yêu hầu ngươi xương cuồng, hôm nay dược hiệu Thất Xảo Di Vân Đan sớm đã không còn, nếu hai ta liên thủ, sợ rằng ngươi chỉ có đường phi thăng Thiên Đạo để đi. Đến lúc đó, xem ngươi đối mặt Như

- Ta đối mặt Như Lai thế nào, không cần ngươi quan tâm!

Lời còn chưa dứt, sắc mặt hầu tử đã chợt biến, không còn vẻ lưu manh vui cười giận mắng vừa nãy, chuyển thành bộ dạng hung ác, chỉ vào Thông Thiên giáo chủ gầm nói:

- Ngươi chỉ cần nhớ lấy, nếu ta bị bức lên Thiên Đạo, điều đầu tiên ta làm là cầm hai giáo Xiển Tiệt các ngươi tế cờ!

Nhất thời, Thông Thiên giáo chủ giận run lên, lại không có dũng khí đem lời nói hết.

Song phương đã thành thế giương nỏ tuốt kiếm!

Một cơn gió nhẹ chậm rãi phất qua, cát bụi dưới đất cuốn thốc lên, giống như gợn sóng khuếch tán ra tứ bề.

Mấy vị kim tiên đã triệt để mất đi sức chiến đấu nheo mắt lại, ánh mắt tới lui giữa hai bên.

Thanh Tâm cũng căng thẳng vô cùng.

Hồi lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đăm đăm hầu tử, khẽ bật cười, một tay vươn ra ngăn Thông Thiên giáo chủ lại, cười khan nói:

- Đại năng giữa thiên địa này chỉ có mấy người, giơ bàn tay ra đếm cũng đủ. Chúng ta đều có trong đó, cần gì vì mấy câu tranh cãi mà nháo đến không thoải mái? Không sợ thế nhân chê cười à?

Nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi hạ thấp độ cao, hạ xuống mặt đất, từng bước đi tới chỗ hầu tử, nói:

- Mấy người này đều là ái đồ của lão phu, còn mong đại thánh nương tay cho.

Đằng sau, Thông Thiên giáo chủ cũng chậm rãi hạ thấp độ cao, hạ xuống mặt đất, lại tịnh không đi theo đến chỗ hầu tử.

- Nếu ta không đồng ý?

- Vạn sự đều có cái giá của nó, Đại Thánh gia cứ việc nói, chỉ cần hợp lý, lão phu tất hai tay dâng lên.

Đến cách hầu tử chừng mười trượng, Nguyên Thủy Thiên Tôn dừng chân.

- Vạn sự đều có giá?

Hầu tử bật cười, khinh miệt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Nguyên Thủy Thiên Tôn cao cao tại thượng từ lúc nào mà cũng biến thành con buôn như vậy.

- Ngươi chớ vội cự tuyệt. Nghe lão phu nói xong duyên do việc này, nếu đại thánh còn cảm thấy không thể khoan thứ, khi ấy cự tuyệt cũng không muộn. Việc này, can hệ tới thành bại tây hành, cũng can hệ tới sinh tử của những người bên cạnh ngươi.

Nghe được hai chữ “tây hành”, hầu tử lập tức sửng sốt. Hắn nheo mắt lại, hồ nghi nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn ho khan hai tiếng, nói:

- Sở dĩ bọn hắn đến tìm đại thánh gây sự, là bởi thù mới hận cũ. Nhưng, nguyên nhân trực tiếp thì đúng là bởi bọn hắn cho rằng đại thánh ngài đánh lén Côn Luân. Hiện tại, chuyện Côn Luân sơn đã tra xong. Kẻ tập kích, là người khác…

Hầu tử nhíu mày hỏi:

- Thế thì sao?

- Trọng điểm ở đây chính là thân phận của kẻ tập kích.

Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi nói:

- Kẻ giả mạo đại thánh tập kích các phái hệ, kỳ thực, là một hồn phách khác của ngươi. Cũng chẳng trách nhiều người đoán định là ngươi như vậy, bởi vì Hắn xác thực chính là ngươi. Chỉ có điều, là một ngươi khác.

Nghe được lời ấy, hầu tử lập tức sửng sốt, hai mắt chợt mở to.

Lúc này, cửa lớn địa lao ầm vang mở ra.

Mấy tên tiểu yêu xông vào, lôi Lục Nhĩ Mi Hầu như đống thịt nhão dậy.

Một tên trong đó đưa cây đuốc lại gần, chiếu sáng khuôn mặt đầy máu của Lục Nhĩ Mi Hầu. Sau khi xác nhận thân phận, hai tên tiểu yêu tức thì bóp miệng Lục Nhĩ Mi Hầu, tưới một thùng lớn máu tươi xuống.

Dưới ánh lửa, màu đỏ sẫm thuận theo rơm rạ trải kín sàn nhà giam từ từ loang ra.

- Thế đã được chưa?

- Chắc là được rồi, bên trên phân phó chỉ cần làm vậy.

- Chẳng phải nói còn cần tinh khí?

- Quản nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần duy trì cho hắn không chết là được.

Nói rồi, một tên trong đó lấy ra hai chiếc dùi, gõ liên tục vào xương tỳ bà Lục Nhĩ Mi Hầu, đóng đinh hắn xuống mặt đất.

- Được rồi, đi thôi. Trên cái thế giới này cư nhiên còn có yêu quái như vậy, đúng là đen đủi.

Tiểu yêu dẫn đầu căm hận nhổ bãi nước miếng lên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, xoay người liền đi.

Tiểu yêu còn lại tấn tốc theo ra ngoài.

Cửa lao khép lại, quang tuyến trong nhà giam tối dần.

Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu sớm đã không có tiếng thở chợt ho mạnh, một búng máu tươi sặc trong họng phún ra.

Dưới ánh lửa u ám, hắn trợn lên đôi mắt đầy huỳnh quang, chậm rãi bật cười.

Đúng là sống không bằng chết a

- Rốt cục ngươi có phải là Đại Thánh gia không?

Trong hắc ám, nữ nhân lúc trước lại cất tiếng hỏi.

Chẳng qua, Lục Nhĩ Mi Hầu tịnh không trả lời.

Hắn chỉ lẳng lặng nằm đó, nhìn lên trần nhà giam hun hút giống như vực sâu.

Đại thánh Gia Hắc hắc hắc hắc

Với xưng hô này, hắn đột nhiên có cảm giác kinh tởm nói không ra lời.

Trong thạch thất, Đa Mục Quái nhìn điệp báo vừa truyền đến đây, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.

- Lục Nhĩ Mi Hầu là một hồn phách khác của Đại Thánh gia? Cái này

Một khắc sau, hắn đứng bật dậy, bước nhanh đi ra ngoài cửa.

- Nhanh! Đi nhà giam!

Mấy tên yêu tướng một mực chờ đợi ở bên vội vàng cùng theo.