Trời đêm an tĩnh, tiếng mưa tích ta tí tách che phủ gần như hết thảy mọi thứ.
Nước mưa thuận theo mái hiên nhỏ giọt xuống, tựa từng chuỗi rèm che dệt thành màn nước trước mặt, lạnh buốt tê người.
Dưới mái hiên, Huyền Trang bọc lấy y sam ướt đẫm súc thành một đoàn, đôi mắt ngóng nhìn bốn phía tràn ngập mê mang. Hầu tử lặng lẽ chống Kim Cô bổng ngồi ở cạnh bên.
- Có lẽ, bần tăng vốn đừng nên lôi các ngươi theo. Bần tăng hẳn phải Tự mình đi xong chặng tây hành này.
Lúc nghe được câu ấy, cơ mặt hầu tử thoáng giật nhẹ.
Từ Hoa Quả Sơn đi tới hôm nay, rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm? Giờ lại nói cái gì mà đương sơ nên thế này nên thế kia?
Chỉ bằng câu đó, nếu không phải đối phương là Huyền Trang, hầu tử có lẽ đã động thủ Đánh cho hả giận mới thôi.
Thật không dễ dàng mới đè được lửa giận trong lòng, hầu tử vươn tay móc móc lỗ tai, nhếch môi, làm như có phần thờ ơ, đáp nói:
- Không sao, người mà, luôn có lúc mê mang. Có đôi khi ta chịu đả kích quá lớn, có ít chuyện cũng không nghĩ thông, nói sai chút lời. Chẳng qua Một số thứ, trước khi nghĩ rõ ràng, tốt nhất đừng nói lung tung.
Nói rồi, hầu tử hất hàm về phía đám người Thiên Bồng đang đứng, nói:
- Ta nghe được thì không sao, chứ nếu để người khác nghe được Nói không chừng sẽ có phiền hà. Đến lúc đó nhân tâm không đều, đường này còn đi nổi không?
- Không!
Huyền Trang lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Bần tăng nghĩ rõ ràng rồi.
- Ngươi nghĩ rõ ràng cái gì?
Hầu tử hừ lạnh một tiếng, có phần không thể tư nghị trông hướng Huyền Trang, đưa tay sờ sờ bả vai ướt đẫm của hắn, cắn răng nói:
- Trên thân mặc mỗi bộ quần áo rách nát này, khắp người ướt sũng, trong khí trời quỷ quái như vậy, ngươi lại nói với ta muốn vứt bỏ?
Lời còn chưa dứt, hầu tử đã giơ tay kéo cổ áo Huyền Trang, nhấc nổi cả người hắn lên, kéo đến trước mặt, mắt trợn trừng, gằn giọng nói:
- Mẹ nó, ta thật chỉ dựa vào ngươi mới vặn ngã được Như Lai! Tây hành này ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi! Nếu dám nói lại mấy lời vừa nãy, lão tử giết ngươi!
Huyền Trang tức thì mở to tròng mắt, ngây dại.
Mấ người nơi xa thấy vậy đều sững sờ.
Tiểu Bạch Long khe khẽ đụng lên tay Thiên Bồng. Thấp giọng hỏi:
- Hắn Vừa nãy hai người kia sao vậy? Đã nói những gì? Ta thấy như sắp đánh nhau đến nơi?
Chúng nhân bốn phía đều súc mày, kinh ngạc mà nhìn, không ai trả lời.
Ngay vừa nãy, không đợi Huyền Trang kịp nói hết lời, hầu tử đã tiện tay ném ra thuật cấm âm. Trong tình thế không chút chuẩn bị, cự ly lại xa như vậy, dù biết đọc khẩu hình cũng đọc không được, huống hồ hầu tử cũng sớm có chuẩn bị cho trường hợp này.
Hồi lâu, hầu tử mới khẽ buông lỏng tay, quay đầu nhìn đăm đăm bọt nước không ngừng tóe lên trước mặt, nói:
- Những gì ngươi vừa nói, ta xem như chưa nghe được. Dù sao Ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi từng nói với ta dưới chân Ngũ Hành sơn, ta hộ tống ngươi một đường chu toàn, ngươi mà chứng đạo thành công, liền giúp ta vặn ngã Như Lai. Thành công, muốn gì cũng được. Bằng không Ta không phải thiện nam tín nữ đâu.
Huyền Trang chớp chớp mắt thẫn thờ nhìn hầu tử.
Hồi lâu, Huyền Trang lại rút về ngóc ngách ban nãy, hai mắt nhắm nghiền, cuộn cong thân mình, khẽ thở dài:
Đại Thánh gia hiểu lầm. Bần tăng không phải có ý kia.
- Thế là ý gì?
- Ý bần tăng là, phương hướng chứng đạo của bần tăng, từ đầu đã sai rồi.
Nói xong, Huyền Trang chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời.
Trong đêm mưa, cơ hồ nhà nhà đều đóng chặt cửa phòng cửa sổ. Trên đường lớn, ngẫu nhiên nhìn thấy sau mấy khe cửa khép hờ, có vô số đôi mắt đang len lén theo dõi Huyền Trang.
Đúng vậy, ai ai cũng đều đang nhìn hắn, trong khi hắn lại tàn tạ như thế. Kẻ dạy người hướng thiện, chẳng phải nên đứng trên đài cao thụ vạn người kính ngưỡng ư?
Nếu ngay chính bản thân Huyền Trang đều không có kết cục tốt. Hắn lấy gì ra thuyết phục người khác hướng thiện?
Nghĩ mà xem, chỉnh chỉnh bảy ngày giảng kinh, chỉ giảng “hành thiện”, đến sau cùng, rốt cuộc thành trò hề.
Cúi đầu, Huyền Trang gắt gao ôm lấy hai đùi, nói:
- Kỳ thực chúng sinh rất đơn giản. Giản đơn đến mức chỉ dùng một từ liền có thể khái quát.
- Từ nào?
Huyền Trang nhếch môi, cười nhẹ nói:
- Xu lợi tránh hại.
Hầu tử ngẫm nghĩ một lúc, gật gật đầu:
- Có lý, không chỉ bách tính, vạn vật đều như thế.
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài:
- Linh sơn càng lúc càng gần, bần tăng mỗi ngày mỗi đêm đều suy nghĩ, phổ độ, ứng nên đạt thành sao đây. Tưởng muốn chúng sinh đều như ta, bất kể hết thảy, hành thiện, từ thiện, dương thiện, đó là không khả năng. Bởi vì, dù đạo lý cao thượng đến mấy, một khi đi ngược với bốn chữ “xu lợi tránh hại”, liền chỉ còn đường phấn thân vụn cốt. Thế nên, tất phải khiến kẻ hành thiện được lợi, kẻ làm ác bị hại. Như thế, lâu dần, phổ độ tự thành.
Lúc nói đến đây, Huyền Trang khẽ nghiêng mặt sang nhìn hầu tử một cái, cười cười, tự giễu nói:
- Xu lợi tránh hại chính là thiên tính, không thể siêu thoát. Nếu cưỡng ép sửa đổi, không khác với bọ ngựa đá xe. Bởi vậy, chỉ có thể thuận thế mà làm. Thuận thế mà làm Đó chẳng phải vô vi chi đạo của Lão Quân ư?
- Kỳ thực thế cũng không sao, trước mặt đại nghĩa phổ độ, cần gì để ý phân biệt môn hộ? Nếu đã thế, liền mượn lực thôi. Mượn lực đánh lực, đánh ra một mảnh thế giới cực lạc cũng tốt. Nhưng mà Bần tăng sai rồi. Lão Quân tâm không bàng vụ mới có thể thi hành vô vi chi đạo, bần tăng, lại có chấp niệm tại tâm. Cũng chính bởi thế, cuối cùng mới đưa đến kết quả hiện nay. Thế giới này Nhân tâm không đủ, rắn nuốt voi a.
Hầu tử thong thả nói:
- Không nghĩ thông thì cứ chầm chậm mà nghĩ, ta lại không bức ngươi? Nếu còn không được, ta đi chậm lại chút vậy.
Huyền Trang trầm mặc, ngước mắt nhìn bọt nước tóe lên nơi xa.
- Thế giờ ngươi tính toán thế nào?
- Không biết.
Hầu tử quay đầu lại, nhìn Huyền Trang nói:
- Ta không hỏi chuyện chứng đạo, ta hỏi chuyện ngươi đang làm bây giờ. Tụng kinh, cấm thực, mệt nhọc, còn đứng trong mưa Ngươi đây là tính làm gì?
Huyền Trang lắc lắc đầu:
- Ta cũng không biết.
- Ngươi không bệnh đấy chứ?
Hầu tử cười hừ một tiếng, vươn tay sờ sờ trán Huyền Trang, có phần nghẹn lời nói:
- Không biết ngươi còn điên điên như vậy? Ý gì đây?
Huyền Trang vẫn cứ lắc đầu. Hắn giơ tay lên, nương theo ánh sáng le lói hắt ra từ trong nhà đằng sau tử tế quan sát, nhìn vết thương bị đứa trẻ cắn ra vừa kết sẹo.
Hồi lâu, Huyền Trang khẽ thở dài:
- Bần tăng đang cảm thụ nỗi khổ chúng sinh. Khu khu cái cắn nhẹ đã đau đớn thấu tim, điều mà kẻ tử nạn trong đại chiến cảm thụ đến, sẽ còn thế nào? Mới vất vả khốn đốn một ngày một đêm liền đã mệt nhọc bất kham Chúng nhân trong thế gian mênh mang này, lại sẽ có cảm thụ sao đây? Trước kia bần tăng làm vậy, là bởi bần tăng còn chưa hiểu khổ của chúng sinh
Nói rồi, Huyền Trang bật cười. Lần này, là thật sự cười, không phải tự giễu, cũng không phải cười khổ, mà nụ cười phát ra từ nội tâm. Cười khiến hầu tử có phần ngao ngán.
Sát na ấy, hầu tử đột nhiên cảm thấy, Huyền Trang trước mắt là một kẻ điên, điên rất triệt để.
- Phổ độ Quả nhiên không phải chuyện người bình thường có thể làm.
Quanh co khúc khuỷu như vậy, còn khiến bản thân người chẳng ra người ma chẳng ra ma Tu Đạo, tu Phật, cái nào không đỡ hơn tu phổ độ? Với bộ dạng ấy, sau này liệu có thu nổi đồ đệ không?
Lần nữa quay đầu, hầu tử nhìn thấy Huyền Trang lấy ra “Tàng tâm thạch” được Nữ Oa đưa tặng từ trong ngực, cẩn thận hà hơi lên nó, dùng tay áo lau chùi kỹ lưỡng.
- Ngươi đang làm gì?
- Đây là Tàng tâm thạch Nữ Oa nương nương đưa tặng.
- Ta biết, ta hỏi ngươi đang làm gì?
- Ghi lại.
Huyền Trang cười nhẹ nói:
- Tàng tâm mình vào trong này, vĩnh viễn ghi khắc tâm tình hiện tại.
Nói rồi, Huyền Trang lại cẩn thận gói kỹ khối tàng tâm thạch, ôm ở trước ngực.
Nhìn bộ dạng kia của hắn, lông mày hầu tử bất giác súc thành chữ bát.
Bộ dạng này, dù không điên, cũng cách điên không xa. Nghĩ tới đây, hầu tử chỉ biết âm thầm an ủi chính mình: “Không điên ma không thành Phật, có lẽ thật điên rồi, lại thành. Dù sao đám Phật Môn nhìn qua cũng không giống người bình thường.”
Chỉ chớp mắt, Huyền Trang đột nhiên đứng dậy, đội lấy màn mưa chạy ra.
- Đi theo!
Hầu tử hơi khoát tay, Hắc Hùng tinh cùng Tiểu Bạch Long liền không quản ba bảy hai mươi mốt vội vàng đi theo. Ngay cả Mi Hầu Vương cũng khập khà khập khiễng đi cùng.
Thiên Bồng cùng Quyển Liêm chậm rãi đi tới trước người hầu tử, ngồi xổm xuống.
- Tán gẫu cái gì thế?
- Ta Ta cũng nói không rõ.
Hầu tử nhíu mày nói:
- Hắn tựa như nghĩ thông, lại tựa như chưa thông. Tựa như sắp chứng đạo, lại tựa như sắp điên rồi. Tóm lại Ta cũng nói không rõ.
Nói rồi, hầu tử mím môi quay sang nhìn Thiên Bồng cùng Quyển Liêm. Hai người cũng ngơ ngác, đối mặt nhìn nhau.
Không lâu sau, Huyền Trang vác theo hành lý đội mưa chạy về. Hắc Hùng tinh cùng Tiểu Bạch Long theo sát sau lưng.
Một đường chạy chậm tới trước mặt hầu tử, Huyền Trang thả hành lý xuống, trùng trùng thở dốc.
Rất nhanh, hắn mở hành lý, từ trong lật ra một chiếc ấm nước bằng trúc, ngẩng đầu lên bắt đầu hứng nước mưa rót xuống từ mái hiên.
- Huyền Trang pháp sư ngài đây là
Hắc Hùng tinh tưởng mở miệng, lại bị hầu tử đưa tay ngăn lại.
Mấy người cứ thế lẳng lặng nhìn đăm đăm Huyền Trang, nhìn hắn điên điên khùng khùng hứng đầy ấm nước, sau đó một hơi cạn sạch.
Sau đó, chúng nhân lại nhìn hắn lật ra hai khối bánh khô từ trong hành lý, ngồi trong góc tường chầm chậm nhai nghiền. Thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Hình tượng tương phản hoàn toàn với Huyền Trang trước kia, hệt như Đổi thành người khác.
Một mặt nhai bánh khô, một mặt nói:
- Tụ lại đông đủ đây rồi, giờ lên kế hoạch xem từ nơi này đến Linh sơn nên đi thế nào.
Nghe vậy, chúng nhân đối mặt nhìn nhau.
- Ngươi muốn đi thế nào?
Hầu tử hỏi.
- Thế này đi, các ngươi ai nấy đi về
- Không được!
Lời còn chưa dứt, hầu tử chợt bật dậy phản đối.
Nhất thời, mọi ánh mắt đổ hết lên người hầu tử.
Huyền Trang thoáng do dự phút chốc, cuối cùng đành chịu sửa lời nói:
- Nếu không nguyện ý đi, lưu lại cũng được. Chẳng qua chúng ta phải đi riêng.
- Chúng ta ngầm bảo hộ ngươi?
Thiên Bồng thấp giọng hỏi.
- Không. Bần tăng không cần bảo hộ, bần tăng tự mình đi là được rồi.
Nói xong, Huyền Trang lại nhìn hầu tử, trịnh trọng nói:
- Chuyện bần tăng đã đáp ứng, nhất định sẽ thực hiện, điểm này xin Đại Thánh gia yên tâm.
Nghe vậy, hầu tử súc mày càng sâu.
Chẳng lẽ Điên thật rồi?