Huyền Trang có vẻ điên thật rồi, chí ít, người trong đội ngũ tây hành đều cảm thấy như vậy.
Thần tình vốn luôn nghiêm túc giờ đã không còn, thay vào đó, là một mặt cười ngây ngô không tim không phổi. Hắn thường lén la lén lút thủ trước cửa nhà bách tính, thừa lúc đối phương mở cửa bèn lẻn vào, sau đó bắt đầu dùng hết kỹ xảo thuyết phục, thỉnh cầu đối phương cho phép mình tụng kinh cho kẻ chết.
Một hòa thượng thần tình nghiêm túc đối phương còn không đồng ý, giờ đổi thành một hòa thượng cười đùa cợt nhã, kết quả tất nhiên là chỉ có nước bị dùng chổi quét đuổi ra cửa nhà.
Mấy lần, Hắc Hùng tinh muốn bước lên dìu đỡ, thậm chí trách mắng những bách tính kia, nhưng lần nào cũng đều bị hầu tử ngăn lại. Đến cuối cùng, Hắc Hùng tinh chỉ biết nhìn trong lo lâu.
Hành vi Huyền Trang triệt để siêu thoát phạm trù mà hầu tử có thể lý giải, loại cảm giác ấy hệt như Đang trêu đùa. Nhưng ý cười trên mặt đó rõ ràng là chân thành, không tìm ra nổi nửa tia giả dối. Phối với tình cảnh này, đúng là không thể tưởng tượng.
Phổ độ cần phải dạng này ư? Hầu tử thực không hiểu.
Trước mắt, trừ điên, có lẽ đã không tìm ra lời giải thích hợp lý nào.
Thiên Bồng trước giờ vẫn luôn lý tính, khắc này cũng phải thúc thủ vô sách.
Chúng nhân đối mặt nhìn nhau, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Kỳ dị chính là, đồng thời với khi bị đuổi ra cửa nhà, Huyền Trang thậm chí không quên xin chủ hộ chút thức ăn. Tuyệt đại đa số thời điểm là không xin được, có khi còn đổi lấy một trận chửi rủa càng thêm mãnh liệt, nhưng đôi lúc, lại thật xin được một ít. Điều này khiến chúng nhân thực sự không cách nào hiểu nổi, rốt cuộc hành động không ngừng xuyến môn này của hắn là vì tụng kinh, hay là vì hoá duyên.
Không để Hắc Hùng tinh đi tìm thức ăn, lại cứ muốn dùng phương thức này để hoá duyên?
Hoang đường.
Trời dần về khuya.
Từng ngọn đèn đuốc bị dập tắt. Trọn cả đô thành chìm trong hắc ắm. Tiếng gió rít ào ào như ác hồn kêu rên giữa màn đêm mịt mù.
Vì phòng ngừa Huyền Trang quấy rối. Một ít hộ gia đình đang cất giữ thi thể phải bỏ cả tập tục tất phải thắp sáng đèn suốt đêm.
Trong đêm mưa rét lạnh, Huyền Trang không còn chỗ để đi, cứ như du hồn dã quỷ đi tới đi lui trên đường lớn trống rỗng, làm những chuyện mà người thường không thể tưởng tượng.
Hắn chạy ra giữa mưa lặng lẽ đả tọa, mặc nước mưa xối xả trên người, sau đó lại chạy vào trong góc run lên lẩy bẩy. Ngay sau đó, đợi hơi khô một ít, hắn lại tiếp tục chạy ra giữa mưa
Hắn nhúng bánh khô xin được vào vũng nước ven đường, sau đó hứng trí quan sát hồi lâu. Đợi nát bấy mới vớt lên tử tế nhai nghiền, thần tình giống như đang nhấm nháp sơn trân hải vị nào đó
Hắn xé mở thương sẹo trên tay, để máu tươi thuận theo đầu ngón tay từ từ nhỏ giọt, sau đó lặng lẽ mà nhìn, đến khi máu tươi lần nữa đông lại
Đủ loại hành vi quái đản, khiến chúng nhân tây hành nhìn mà tâm kinh đảm chiến, khóe môi co quắp.
Đây còn là Huyền Trang chấp ý chứng đạo, đương sơ tiếp hắn ra từ dưới chân Ngũ Hành sơn? Có lẽ đả kích lần này quá lớn, nhưng mà
Hầu tử thực nghĩ không thông, tay nắm Kim Cô bổng siết rồi lỏng, lỏng rồi lại siết.
Hắc Hùng tinh lo âu hỏi:
- Đại Thánh gia, tiếp theo phải làm thế nào?
- Ai cũng không được đi.
Hầu tử không chút nghĩ ngợi đáp nói.
- Không phải muốn đi.
Tiểu Bạch Long thong thả nói:
- Chúng ta cứ thế đứng nhìn? Nếu nói vị Huyền Trang pháp sư trước kia có thể chứng đạo. Ta ít nhiều còn tin. Chứ người trước mắt Không đùa chết bản thân là tốt lắm rồi. Chúng ta sợ là phải tay không chuyến này.
- Thế ngươi nói xem làm sao bây giờ?
Hầu tử hung hăng trừng hắn một cái.
Bị hầu tử hỏi vậy, Tiểu Bạch Long tự động lược qua vẻ khinh thường đậm đặc trong mắt hầu tử, lá gan lớn dần, sát lại, cuộn lên tay áo nói:
- Hay là, chúng ta đi tìm Lão Quân? Điên điên khùng khùng tại phàm trần khó giải, lên Thiên Đình, kỳ thực cũng khó làm. Chẳng qua, nếu là Lão Quân hoặc Tu Bồ Đề tổ sư ra tay, hẳn không thành vấn đề.
Hầu tử trừng mắt nhìn đăm đăm Tiểu Bạch Long.
Hồi lâu, Tiểu Bạch Long đành phải thu thần, ngượng ngùng trông hướng nơi khác.
Hai mắt Thiên Bồng chậm rãi nghiêng hướng hầu tử, hai người đối thị một cái, cuối cùng đều không nói chuyện.
Huyền Trang thật điên rồi ư? Nhìn có vẻ vậy, nhưng đáy lòng hầu tử, kỳ thực tịnh không quá xác định.
Chí ít theo như hầu tử biết, cuối cùng Huyền Trang nhất định có thể đi tới Linh sơn, chứng đạo thành công. Đây là cơ sở lớn nhất để hầu tử liều mình trong canh bạc này.
Không biết bao lần, hầu tử vung sức giãy dụa, nằm mơ cũng muốn siêu thoát bản kia, nhưng mà, Thủy Liêm động, Hầu vương, bái sư, xông Long cung, náo Địa phủ, náo Thiên Đình, bị áp Ngũ Hành sơn Đến cuối cùng, hắn thay đổi được gì?
Tất cả hết thảy đều giống như túc mệnh, trốn không ra, tránh không thoát.
Nếu đã thế, không bằng hạ hết đổ chú vào chiếu bạc này. Chẳng lẽ lần này lại thất hiệu?
Hầu tử bất giác cười lên.
Nhìn Huyền Trang hiện tại, hắn phát hiện quyết định đương sơ của mình thực sự đáng cười, nói ra, sợ là thanh danh của đường đường Tề Thiên đại thánh cũng bị hủy mất.
Nhưng mà, không thế thì biết làm sao?
Như Lai tựa như thanh kiếm huyền trên đỉnh đầu hắn, chỉ cần nó còn tồn tại một ngày, trường cảnh hơn sáu trăm năm trước tùy thời đều khả năng diễn lại. Bất kỳ ai bên cạnh mình, đều có khả năng bởi một ý niệm của Như Lai mà bỏ mạng, trong khi bản thân lại thúc thủ vô sách
Dù tu vị Như Lai cũng là Thiên Đạo, dù mình không thể chết, nhưng không vặn ngã y, chẳng lẽ mình có thể an tâm sinh sống trên cái thế giới này?
Ủng hộ Huyền Trang tây hành là lối thoát duy nhất dành cho hắn.
Song, con đường này liệu đi thông được không?
Nghĩ đến đây, hầu tử không khỏi thở dài.
Hắn khẽ quay đầu đi về phía sau, tìm một ngóc ngách, cầm lên ngọc giản.
- Về đến trong giám chưa?
Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm nắm lấy ngọc giản, mắt chớp khẽ.
Hồi lâu, nàng mới ấp a ấp úng đáp nói:
- Về Về rồi.
Làn môi thoáng run lên.
Đầu bên kia ngọc giản truyền đến thanh âm của hầu tử:
- Hết thảy bình an chứ?
- Bình Bình an.
- Nhìn thấy sư phó không?
- Nhìn thấy.
Thanh Tâm mím môi, nhẹ giọng nói:
- Sư phó dặn ta đoạn thời gian này ngẩn trong đạo quan, hắn cũng về lại trong giám, nói là Mặt ngoài nguy hiểm.
- Hắn nói đúng. Ngươi nên ngẩn trong giám. Đừng để ý chuyện bên ngoài. Trời có sập xuống cũng có ta đội lấy. Ngươi Ngàn vạn ngàn vạn, không thể xảy ra chuyện gì bất trắc.
Trong hẻm nhỏ âm ám, hầu tử buông xuống ngọc giản từng bước trở về, vươn tay kéo kéo chéo áo Thiên Bồng.
Thiên Bồng vừa quay đầu, thấy hầu tử đã đi ra vài bước, thoáng do dự phút chốc, rồi cũng cất bước đi theo.
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Thanh Tâm nhìn đăm đăm ngọc giản trong tay. Mân mê miệng môi, cười lên ngọt ngào. Trên mặt tràn đầy thần thái hạnh phúc.
Thái độ ôn nhu đó, là Tước Nhi cùng Phong Linh dùng hai đời sinh mạng đổi lấy.
Khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy, trên Nguyệt Thụ có hoa hay không, trong lòng có ái tình hay không, rốt cuộc không hề trọng yếu như nàng vẫn tưởng.
Phần ôn tình đó, chẳng phải là điều trước nay nàng luôn theo đuổi?
Nơi xa, Trầm Hương sấp mình bên song cửa hít sâu một hơi nước mũi, mặt mày mê man.
Thi triển cấm âm thuật. Hầu tử thấp giọng hỏi:
- Ngươi có Ý tưởng gì không?
Thiên Bồng quay đầu nhìn Huyền Trang đang bọc mình trong thảm lông, người run cầm cập ngủ dưới mái hiên. Chậm rãi lắc đầu.
Ho khan hai tiếng, hầu tử thấp giọng nói:
- Vừa nãy lời Ngao Liệt nói, kỳ thực ta cũng suy xét qua. Lão Quân thì thôi, chuyện động tới hồn phách, đâu có đùa được, lỡ nhờ nhầm người thì nguy Có lẽ tìm sư phó ta là lựa chọn không sai. Chí ít khác không dám nói, chứ trong chuyện tây hành này, hắn tuyệt đối đứng cùng trận tuyến với chúng ta, chắc không giở trò gì đâu.
Thiên Bồng lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử.
Hít sâu hai hồi, hầu tử nói tiếp:
- Chẳng qua, ta suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thích hợp.
- Vì sao?
- Thanh Tâm đang ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Lục Nhĩ Mi Hầu đã xuất hiện, nếu sư phó không có mặt tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ta sợ nàng có nguy hiểm. Không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý được
Thiên Bồng ngước đầu trầm tư một lúc, rồi gật gật đầu, nói:
- Đúng thế, nếu hồn phách kia của ngươi ở vào trạng thái toàn thịnh, Tu Bồ Đề tổ sư không dựa vào hộ sơn Pháp trận, sợ rằng không phải đối thủ của hắn. Càng đừng nhắc tới sư muội ngươi, có lẽ nửa chiêu đều không tiếp nổi.
Lại quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, Thiên Bồng khẽ thở dài:
- Dù sao Huyền Trang pháp sư cũng không làm ra chuyện gì quá kinh thế hãi tục, nói hắn điên rồi, thực ra chỉ là phán đoán của chính chúng ta. Chuyện chứng đạo đâu thể tùy ý suy đoán. Cứ đi một bước tính một bước xem thế nào đã.
Hầu tử lặng lẽ gật đầu.
Lúc này, ngay góc rẽ nơi đại đạo, mấy tên tu giả Côn Luân sơn kết bạn đi qua, một người trong đó làm như vô ý liếc đến chỗ Huyền Trang.
Đêm khuya, Côn Luân sơn, Kim Quang động.
Một tên tu sĩ vội vã đi vào trong điện, hai gối quỳ đất, dập đầu nói:
- Khải bẩm sư phó, chư vị sư thúc, sư bá, Cầu Pháp quốc truyền đến mật báo, Huyền Trang đã điên cuồng!
- Điên cuồng?
Lập tức, chúng tiên trong điện ồ lên.
- Lời này là thật?
Thái Ất chân nhân tấn tốc đứng dậy, nhất thời không đứng vững, thiếu chút té sấp xuống, may mà có Ngọc Đỉnh chân nhân ở bên ra tay nâng đỡ.
Tại trường có tổng cộng tám vị kim tiên, trừ bảy người tham dự đánh lén hầu tử ra, giờ còn thêm cả Ngọc Đỉnh chân nhân.
- Việc này thiên chân vạn xác.
Tu sĩ tấn tốc lấy ra một phần điệp báo từ trong tay áo, hai tay trình lên.
- Nhanh! Mau đưa tới ta xem!
Lúc tiếp lấy điệp báo, tay Thái Ất chân nhân kích động đến run lên. Chúng sư huynh đệ ở bên cũng đều mở to hai mắt, chỉ riêng Ngọc Đỉnh chân nhân là súc mày, nửa tin nửa ngờ.
- Ha ha ha ha! Khái khái khái
Ôm lấy ngực, Thái Ất chân nhân ho khan liên hồi, lại vẫn cứ muốn cười, vươn tay đưa điệp báo vừa xem cho Hoàng Long chân nhân, sau đó, lại đưa tới tay Nghiễm Thành Tử.
Xem xong điệp báo, mặt mày ai nấy đều hớn hở.
- Hay lắm! Không ngờ Huyền Trang lại dễ đả kích như thế!
- Tứ lạng bạt thiên cân! Tứ lạng bạt thiên cân!
- Cách của sư phó đúng là diệu kế. Chỉ một chiêu vô cùng đơn giản liền khiến Huyền Trang điên cuồng! Để xem yêu hầu kia còn thỉnh kinh thế nào!
- Rốt cuộc vẫn là sư phó lợi hại, mưu tính sâu xa, tính không bỏ sót!
Ngọc Đỉnh chân nhân ở bên gấp đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh, vươn tay muốn cướp lấy điệp báo, lại không tiện làm được quá rõ ràng.
Thật không dễ dàng, cuối cùng điệp báo mới rơi đến tay Ngọc Đỉnh.
Ước chừng sau một nén hương, Ngọc Đỉnh chân nhân bèn tìm cớ ra khỏi đại điện. Vẻ mặt lo âu.
- Ngọc Đỉnh sư thúc.
Đạo đồ thủ ở trước cửa cung kính hành lễ, nhưng mà, Ngọc Đỉnh chân nhân căn bản không rảnh để ý.
Tấn tốc rời khỏi phạm vi cảm giác của Thái Ất chân nhân, hắn một đường chạy chậm đi ra Kim Quang động, đằng không mà lên, xông thẳng về hướng Hoa Sơn.
Lần này bay rất gấp. Mấy trăm năm qua Ngọc Đỉnh sống du nhàn quen rồi, cơ hồ sử ra toàn lực lao vút đi, nháy mắt liền đến Hoa Sơn.
Vội vã hạ xuống sân viện, Ngô Công tinh Ngô long vội vàng bước lên nghênh đón.
- Mạt tướng tham kiến chân nhân!
- Miễn miễn!
Cùng Ngô long sát vai mà qua, Ngọc Đỉnh chân nhân bước nhanh đi tới động phủ giam lỏng Dương Thiền, mới đi được vài bước, lại chợt ngừng lại, nhẹ giọng hỏi:
- Sao cửa kia lại mở?
- Nhị gia đang ở trong.
- Tiễn nhi cũng tới?
- Đúng vậy!
Ngô Long gãi gãi đầu nói:
- Hôm nay là ngày gì mà chẳng biết sao lại náo nhiệt như vậy. Hoa Sơn chúng ta đã lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy.
Nói xong, liền bật cười ha hả cùng hai tên binh sĩ gần đó.
- Là ngày lành thì đỡ biết mấy
Nhỏ giọng thầm thì một câu, Ngọc Đỉnh chân nhân cúi đầu bước nhanh đi vào động phủ.
Rất nhanh, quang hoa màu tím đập đến trước mặt.
Trong động phủ, Dương Thiền lẳng lặng ngồi trên ghế đá, cách qua kết giới đối thị cùng Dương Tiễn.
Thấy Ngọc Đỉnh đi đến, Dương Tiễn vội khom người chắp tay nói:
- Tiễn nhi gặp qua sư phó.
Dương Thiền vẫn lẳng lặng ngồi đó, chỉ tượng trưng tính kêu một câu:
- Sư phó.
Qua mấy trăm năm tù cấm, Dương Thiền bây giờ, nhìn qua sớm đã không còn nhuệ khí đương sơ. Ngay cả cử chỉ ngôn ngữ đều thay đổi rất nhiều.
Ngọc Đỉnh khoát khoát tay nói:
- Các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Nói rồi, hắn vội vội vàng vàng đi tới bàn đá sau lưng Dương Tiễn, nâng lên chén trà trên bàn, cũng không quản là ấm hay lạnh, một hơi cạn sạch.
- Biết.
Dương Tiễn nhẹ giọng đáp nói:
- Linh hồn bị thiên kiếp lấy đi của hầu tử đã trở về, còn là một con quái vật khát máu. Chính bởi thế, đệ tử mới đến Hoa Sơn. Ít ngày nữa đại quân Quán Giang khẩu sẽ xuất động.
- Không, còn nghiêm trọng hơn chuyện đó cơ.
Ngọc Đỉnh phất tay áo ngồi xuống ghế đá, vuốt râu dài nói:
- E là chuyến tây hành của Huyền Trang đã thất bại, người cũng điên rồi. Điên rồi, còn chứng đạo thế nào được nữa? Tiếp theo, sợ là sẽ tới một trường tinh phong huyết vũ.
Nghe vậy, Dương Tiễn sững sờ.
Dương Thiền lặng lẽ chớp mắt, thần thái trên mặt không có mảy may biến hóa, phảng phất chuyện này không liên quan gì đến nàng.
Thoáng dừng phút chốc, Ngọc Đỉnh nuốt khô ngụm nước bọt, nhìn Dương Thiền thấp giọng nói:
- Còn nữa, Phong Linh Hình như cũng đã trở về. Cũng chính là chuyển thế của Tước Nhi ngày trước… đã trở về.
Nghe được lời này, phảng phất thứ gì đó chống đỡ trong lòng Dương Thiền bấy lâu nay bị rút đi. Nàng chợt mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân, thần thái tựa như người mất hồn.
Tay đỡ lấy bàn đá siết lại, khe khẽ dùng sức…