Trời đêm vươn tay không thấy ngón.
Toàn bộ địa giới Côn Luân sơn như chìm trong giấc ngủ, không gian tĩnh mịch. Chỉ còn mỗi Kim Quang động trên đỉnh núi là đèn đuốc sáng trưng.
Tùy theo tiếng hạ lệnh của Thái Ất chân nhân, hệ thống điệp báo cồng kềnh mà hiệu suất kém của Xiển giáo liền được khởi động. Vô số điệp báo như tuyết rơi từ bốn phương tám hướng đưa đến Kim Quang động, sau một hồi sàng tuyển, liền được chuyển tới tay mấy vị kim tiên.
- Hiện tại sự tình ở Cầu Pháp quốc thế nào rồi? Huyền Trang rốt cục điên hay là không điên?
- Chắc là điên rồi, có điều hầu tử rất cố chấp, tựa hồ dù Huyền Trang có điên hắn cũng muốn tiếp tục tây hành.
- Điên rồi còn tây hành, xem ra con khỉ kia cũng điên rồi.
- Không, hắn không điên.
Thanh Hư Đạo Đức chân quân nhẹ giọng thán nói:
- Tây hành là đường duy nhất hắn có thể đi, Huyền Trang điên thì đã có sao? Chẳng lẽ hắn còn lựa chọn khác?
Nghiễm Thành Tử lắc lắc đầu, khó hiểu nói:
- Sao hắn lại không đường để đi? Nhìn qua Phật Môn cũng đâu có vẻ gì là muốn sống mái với hắn. Chí ít từ khi hắn thoát khỏi Ngũ Hành sơn đến giờ, nào có thấy Phật Môn ra tay.
- Không ra tay?
Linh Bảo Thiên Tôn mím môi cười cười, nói:
- Có người sống chung một buồng với ngươi, trên tay hắn cầm đao, tùy thời có thể giết ngươi. Nhưng mà, hắn nói hắn không giết, ngươi liệu có tin?
Nghe được lời này, Nghiễm Thành Tử tức thì sửng sốt. Chớp chớp mắt nghi hoặc trông hướng Thanh Hư Đạo Đức chân quân.
Chân quân thoáng trầm mặc phút chốc, khẽ thở dài:
- Thiên hạ có ngàn ngàn vạn vạn người, trong đó, có rất nhiều rất nhiều người nắm lấy đao, tùy thời có thể giết ngươi, cái đó không có gì. Rốt cuộc người nhiều, liền thành thế cục đánh cờ. Nhưng nếu thiên hạ thừa lại hai người, vậy thì khác Hoặc là giết đối phương, hoặc là bị đối phương giết. Điều hầu tử đang phải đối mặt chính là tình cảnh như vậy. Huống hồ, hiện tại Phật Môn không ra tay với hầu tử, chẳng qua là bởi trung gian kẹp lấy Huyền Trang, có thêm yếu tố tranh biện Phật pháp. Ngươi cho rằng vì sao con khỉ kia cam nguyện bị áp dưới Ngũ Hành sơn sáu trăm năm? Rõ ràng thanh tỉnh. Có thể nghĩ cách thông tri người tới cứu, sao lại cam tâm tình nguyện chọn cách trầm mặc?
Nói rồi, Thanh Hư đạo đức chân quân lại trầm mặc hồi lâu, ném điệp báo vừa tiếp đến trong tay sang một bên. Nói tiếp:
- Tây hành, đối với hầu tử mà nói, chính là sinh tử chi tranh, cũng là đường ra duy nhất. Chỉ đáng tiếc, ngay cả cây rơm rạ cứu mạng sau cùng này. Giờ cũng sắp đi đứt.
- Cái này gọi là vô đạo thiên tru!
Hoàng Long chân nhân ngồi bên cạnh rướn cổ lại, nói:
- Nhiều năm qua con khỉ này hoành hoành tam giới, chọc khiến tam giới yêu ma loạn vũ, không ai trị được, là chuyện vạn cổ tới nay chưa từng thấy. Đợi sự tình lần này qua đi, đám Yêu Vương chiếm cứ các nơi cũng nên đánh về nguyên hình!
Nói xong, Hoàng Long chân nhân cười lên ha hả.
Đúng lúc này, Thanh Hư đạo đức chân quân đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài điện.
- Sao vậy?
Nghiễm Thành Tử hỏi.
Hồi lâu. Thanh Hư đạo đức chân quân mới chậm rãi lắc đầu, nói:
- Không có gì, chắc là ảo giác thôi.
Lúc này, trong rừng rậm cách Kim Quang động chừng mười dặm, Lục Nhĩ Mi Hầu tung cước đạp lật một tên yêu tướng xuống đất.
Đa Mục Quái vội vàng chạy tới, thấp giọng hỏi dò:
- Đại Thánh gia, xảy ra chuyện gì?
Giận trừng tên yêu tướng bị đạp lật dưới đất, Lục Nhĩ Mi Hầu hừ lạnh nói:
- Đây là thủ hạ của ai, cư nhiên dùng thuật pháp giữa thanh niên bạch nhật, sợ đối phương không biết chúng ta đến à?
- Người này hẳn là
Đa Mục Quái quay đầu nhìn hướng quần yêu đang tụ tập.
Bằng Ma Vương vội vã chạy tới, vừa nghe được lời của Lục Nhĩ Mi Hầu, mới bất chợt phát hiện ra yêu tướng bị đạp lật dưới đất chính là thủ hạ của mình, sợ đến nỗi vội rụt người lại.
Không đợi Đa Mục Quái quyết định có nên nói toạc hay không, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu bước nhanh đi tới. Lôi cổ tên yêu tướng dưới mặt đất lên.
- Đại Thánh gia, mạt tướng biết sai rồi, mạt tướng biết sai rồi Cầu Đại Thánh gia
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu đã giơ tay bóp chặt cổ yêu tướng, tiếng cầu xin bị cường hành ách đoạn.
Yêu tướng mở to tròng mắt, kinh khủng nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu gần trong gang tấc.
Đồng dạng kinh khủng còn có đám yêu tướng đứng xung quanh.
- Đồ vô dụng. Giữ lại làm gì? Không bằng nuốt sống cho rồi!
Khắc sau, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ mở miệng, một cỗ tinh khí từ trong tai mắt miệng mũi yêu tướng phún dũng mà ra.
Cảnh này, đối với bất kỳ yêu quái nào tại trường, chỉ có thể dùng kinh dị để hình dung.
Nếu nói trước kia Lục Nhĩ Mi Hầu cắn nuốt sinh linh khác chỉ khiến bọn họ cảm thấy ghê tởm và không khoái, thì bây giờ, một màn trước mắt mang đến là sợ hãi từ tận sâu trong thâm tâm.
Nhưng mà, không ai ngăn cản, chúng nhân chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Người duy nhất tính thử có điều động tĩnh là Cửu Đầu Trùng, nhưng cổ tay hắn đã bị Đa Mục Quái gắt gao kéo chặt.
- Nghĩ cho Vạn Thánh Long Vương, và cả Vạn Thánh công chúa nữa.
Thanh âm này vừa vang lên trong đầu Cửu Đầu Trùng, tức thì dập tắt hết thảy lửa giận ấp ủ bấy lâu.
Hắn chỉ biết trơ mắt mà nhìn như những người khác, nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu hấp khô tinh khí, rồi lại hấp khô máu yêu tướng kia.
Yêu quái nào tại trường cũng đều nín thở, tròng mắt mở to, chịu đựng cảnh xung kích thị khác mà bình sinh bọn họ khó có thể tưởng tượng.
Hồi lâu, thẳng đến khi Lục Nhĩ Mi Hầu triệt để hút khô yêu tướng, hắn mới mãn ý đứng dậy. Thong thả nói:
- Yên tâm, người hữu dụng thì sẽ không bị ăn. Chỉ có phế vật vô dụng mới bị thịt. Lát nữa, lo mà chứng minh giá trị bản thân.
Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu lau mép, thuận theo lối đi mà lũ yêu nhường ra tiến về phía trước.
Không ai nói chuyện, thậm chí không ai hô hấp, đám yêu quái tại trường đều ngẩn ngơ đứng đó. Trên mỗi khuôn mặt là thần tình ngốc trệ.
Một trận gió mát lướt qua, đè rạp cỏ dại.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới kinh giác ra một thân mồ hôi lạnh, quần áo trên người sớm đã ướt đẫm.
- Nghe rõ chưa? Lo mà chứng minh giá trị của mình đi.
Đa Mục Quái mặt không biểu tình nói:
- Đại Thánh gia cường công từ mặt nam, Cửu Đầu Trùng phụ trách cường công mặt lưng, ta phụ trách mặt tây, Sư Đà vương phụ trách mặt đông.
Nói đến đây, Đa Mục Quái đột nhiên kéo dài thanh âm nói:
- Bằng Ma Vương.
- Có!
Trong đám đông, Bằng Ma Vương đột nhiên mở to tròng mắt, hệt như mới bừng tỉnh từ trong ngạc mộng, ngơ ngác nhìn Đa Mục Quái.
Tay nắm Phương Thiên Họa Kích bất giác siết chặt.
Nhìn bộ dạng kinh hãi của Bằng Ma Vương, Đa Mục Quái hơi dừng thoáng chốc, nhẹ giọng nói:
- Ngươi phụ trách không trung. Nếu có người muốn trốn, nhất luật ngăn lại. Trọng điểm là phải ngăn được thập nhị kim tiên.
Nói xong, không đợi Bằng Ma Vương hồi đáp, Đa Mục Quái đã xoay người rời đi. Đám yêu tướng dưới trướng Đa Mục Quái vội vàng đuổi theo.
Lặng lẽ nhìn hai tên Yêu Vương. Cửu Đầu Trùng cũng mang theo thuộc cấp xoay người rời đi.
Nháy mắt, người tại trường đã thiếu đi gần nửa.
Nửa còn lại vẫn đang trầm mặc. Mọi ánh mắt đổ dồn hết trên người Bằng Ma Vương và Sư Đà vương.
- Làm thế nào?
Sư Đà vương khẽ thở dài.
Trên trán từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi chảy xuôi.
- Còn thế nào được nữa?
Bằng Ma Vương trợn tròn mắt, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ chúng ta chạy được chắc? Tam giới mới bao lớn, biết chạy đến đâu?
- Hay là Chúng ta mượn lực của thập nhị kim tiên Xiển giáo, trực tiếp giết hắn ngay chỗ này?
- Vô dụng thôi. Kim tiên Xiển giáo vừa đấu pháp cùng hầu tử, tất cả đều bị thương nặng. Chủ lực trung tầng của Côn Luân đều bị phái đến Cầu Pháp quốc. Lần này vốn là bắt ba ba trong hũ
Bằng Ma Vương vươn tay vỗ vai Sư Đà vương, nói:
- Gia hỏa này khác với con khỉ kia, là ác quỷ từ đầu đến chân. Đừng có khinh cử vọng động, vạn nhất xảy ra bất trắc, cẩn thận bồi cả mạng mình vào.
Nói xong, Bằng Ma Vương xoay người liền đi.
Lúc này, trong Kim Quang động, Thái Ất chân nhân chính đang dạo bước tới lui.
- Sao vậy?
Xích Tinh tử hỏi.
- Không có gì.
Thái Ất chân nhân vuốt râu dài nói:
- Ta chỉ là nghĩ, như quả ta là Lục Nhĩ Mi Hầu, tiếp theo sẽ làm thế nào. Theo như kết quả tiếp xúc ngày đó. Hiển nhiên hắn còn chưa đủ năng lực khiêu chiến hầu tử. Bằng không, không khả năng bị ta dẫn một đám đạo đồ đuổi chạy trối chết. Mà phương thức đề thăng thực lực chắc có liên quan đến hấp huyết, hấp tinh khí.
- Chẳng lẽ ngươi muốn đề thăng tu vị giúp hắn?
Thái Ất chân nhân lập tức sửng sốt, hồi lâu mới hoãn thần lại, cười hừ nói:
- Đương nhiên không khả năng. Đường đường thập nhị kim tiên Xiển giáo, sao có thể làm chuyện đồi bại đó được. Ta chỉ đang nghĩ, tiếp theo Lục Nhĩ Mi Hầu sẽ làm gì, có thể thích đáng đề cung chút tiện lợi cho hắn. Cũng tiện Để hắn sớm ngày tương tranh với yêu hầu.
- Theo ta thấy, ngươi nên bỏ ý định đó đi.
Đạo Hành Thiên Tôn thong thả thán nói:
- Giờ dù xảy ra chuyện gì yêu hầu cũng không dám rời xa Huyền Trang nửa bước, chỉ cần Lục Nhĩ Mi Hầu hơi hơi có điểm lý trí. Tất sẽ có đủ thời gian cho hắn thăng tiến tu vị sánh vai với yêu hầu. Không cần ngươi phải nhọc lòng.
- Nhưng mà, hắn phải dùng phương thức gì để đề thăng? Yêu hầu chính là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên. Nếu chỉ hấp tinh huyết của yêu quái hay người bình thường, muốn trưởng thành mức sánh cùng yêu hầu, phải cần bao lâu? Thế có dễ quá không?
- Tất nhiên là phải tìm một ít tu sĩ và yêu quái cường đại. Hiện tại chẳng phải đã đánh ra cờ hiệu rồi ư? Toàn bộ Yêu tộc đều nằm trong tay hắn.
- Toàn bộ Yêu tộc đều nằm trong tay hắn. Hoặc là ăn thủ hạ của mình, hoặc là
Nhất thời, chúng kim tiên trong đại điện đột nhiên ngơ ngác, không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng, ai nấy đều kinh khủng mở to tròng mắt.
- Hỏng!
Thái Ất chân nhân đột nhiên ném điệp báo trong tay xuống đất, quát:
- Hẳn phải nhanh nhanh triệu hồi nhân thủ ở Cầu Pháp quốc. Thuận tiện thông tri luôn cho sư phó!
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe ngoài cửa vang lên một tiếng kinh thiên, đại điện hơi khẽ chấn động.
Thời này khắc này, chúng kim tiên đã không cố được quá nhiều, vội vàng bật dậy, bước nhanh xông ra ngoài điện.
Trong một tòa đạo quan cách Kim Quang động không xa, một đạo hỏa trụ xung thiên mà lên, chiếu sáng trọn cả địa giới Côn Luân sơn.
Ngay khi bảy vị kim tiên tại trường đối mặt với ánh lửa hừng hực trước mắt, đầu óc trống rỗng, một tiếng cuồng tiếu chợt từ chân trời truyền đến.
- Giao ra thập nhị kim tiên! Ta tha chết cho các ngươi! A ha ha ha ha!
Lời còn chưa dứt, Thái Ất chân nhân đã lấy ra một viên trân châu từ trong tay áo, ngắt vụn!
- Ba!
Một tiếng vang thanh thúy, trong Di La cung, một viên trân châu tương tự vỡ thành phấn mạt. Một đạo bạch quang từ trong viên châu phi xạ mà ra, nháy mắt đã ra ngoài cửa cung, tan biến vào trong mây mù.
Giữa đại điện, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ nhìn đống phấn mạt thừa lại, tức thì ngây dại.
- Đây là
- Mệnh châu của Xiển môn?
Một khắc sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn hóa thành một đạo bạch quang xông ra đại điện, lao vút xuống hạ giới