Đêm tối, Hoa Sơn.
Trong đại sảnh chủ viện, Ngọc Đỉnh chân nhân lẳng lặng ngồi đây. Ở một bên, Ngô Công tinh Ngô Long một chén tiếp một chén pha trà cho hắn.
Sơn Dương tinh Dương Hiển từ ngoài phòng tiến vào, thấy Ngọc Đỉnh, lặng lẽ thở dài một hơi, ngồi quỳ xuống bồ đoàn phía đối diện Ngọc Đỉnh.
- Đưa ngọc giản cho nàng chưa?
- Đưa rồi. Nói là chân nhân ngài trước khi đi lưu lại, phiến còn lại sẽ giao cho con khỉ kia.
Hà hơi lên chén trà Ngô Long đưa qua, Dương Hiển nhẹ giọng thán nói:
- Vừa nãy tam thánh mẫu còn hỏi chân nhân đã trở về chưa.
Ngọc Đỉnh vội lắc đầu khoát tay, nói:
- Khoan cho nàng biết ta đã trở về. Để ta nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ nên nói thế nào. Người ta đã gọi bằng sư phó, ta đâu thể không giúp nói mấy câu lời hay, đúng không?
Ngô long cùng Dương Hiển đều lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Ngọc Đỉnh.
Thở dài một hơi, Ngọc Đỉnh thì thào nói:
- Con khỉ kia Đúng là thứ óc đất. Trách nhiệm gì cũng thích vác trên lưng. Án theo lời hắn nói, đợi hoàn thành thỉnh kinh, hết thảy thành định cục mới đến tiếp Thiền nhi, vậy cũng đúng. Nhưng mà thế gian này nào có nhiều chuyện đúng thế đâu? Có chút chuyện, chỉ cần kém không nhiều là được rồi, càng kéo dài, liền sinh biến.
- Bây giờ tiếp hay sau này tiếp, kỳ thực sai biệt không lớn. Dù sao đã đợi hơn sáu trăm năm, có đợi thêm một năm nửa năm cũng chẳng thấm tháp gì?
Dương Hiển khẽ ngước đầu nói:
- Mạt tướng cảm thấy, điều tam thánh mẫu để ý là cái cô Phong Linh kia. Rốt cuộc Đương sơ vì Phong Linh mà tân lang ném bỏ tam thánh mẫu ngay giữa hôn lễ.
Nghe Dương Hiển nói vậy, Ngọc Đỉnh chân nhân lập tức sửng sốt mất thoáng chốc, chợt vỗ đầu nói:
- Hỏng! Chỉ cố lấy hỏi hầu tử lúc nào tiếp, mà quên hỏi hắn định xử lý chuyện Thanh Tâm thế nào. Chuyện này phải trả lời rõ ràng mới được.
Nói xong, Ngọc Đỉnh vội đứng dậy muốn đi. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn lại ngồi xuống, thì thào nói:
- Quên đi, cứ ngồi uống thêm mấy chén trà đã. Giờ có chạy tới, với bộ dạng hoảng loạn kia của hầu tử, chắc cũng không đáp được rõ ràng. Uống thêm mấy chén trà, sau đó tới Côn Luân sơn do thám phong thanh. Qua mấy ngày lại đi tìm hắn, cũng tiện để hắn hoãn thần. Tốt nhất, trong khoảng thời gian này hắn phải nghĩ thông, tự mình liên hệ Thiền nhi. Cũng đỡ khiến lão nhân gia ta chạy ngược chạy xuôi.
Dương Hiển và Ngô long đối mặt nhìn nhau.
Thời này khắc này, Ngọc Đỉnh còn không biết, Côn Luân sơn mà hắn chuẩn bị tới thám thính phong thanh đang tao thụ tai họa diệt đỉnh
Một đạo kình khí từ thiên không đâm thẳng xuống, xuyên thủng mái hiên chủ điện Kim Quang động. Một khắc sau, sóng xung kích mãnh liệt quét ngang từ trong ra ngoài, chỉ thoáng chốc, tường cao bốn phía đổ rạp như đậu hũ. Vụn ngói vụn gỗ tứ tung, thậm chí mấy tên đạo đồ tu vị còn thấp bị trực tiếp quăng đi ra, tan biến vào trong hắc ám.
Hết thảy tới quá đột nhiên, đến nỗi không ai kịp chuẩn bị tâm lý.
Dưới ánh trăng, đạo quan sừng sững hơn ngàn năm cứ thế mà bị phá hủy, biến thành một trường bụi khói ngập tràn.
Bảy vị kim tiên đứng trước đạo quan đột nhiên quay đầu, thời này khắc này, ai nấy đều mở to tròng mắt.
Ngay trước mắt bọn họ, bụi khói rợp trời dần phiêu tán, một thân ảnh chậm rãi phù hiện ra.
- Hắc hắc hắc hắc, cư nhiên đã suy nhược đến thế này, xem ra chuyến này đi đúng rồi!
Một trận gió rít thổi qua, trong cát bụi hiện lên khuôn mặt khỉ hung tợn.
- Đây là Lục Nhĩ Mi Hầu?
Khóe mắt Thái Ất chân nhân khẽ giật nhẹ.
Sáu vị kim tiên bên cạnh hắn đã âm thầm vận lên linh lực. Nhưng bọn họ vừa mới đại bại ở Cầu Pháp quốc, trên thân có thừa lại bao nhiêu sức lực đâu?
- Ta không phải Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi nhếch môi, răng nanh lộ ra, cười lên dữ dằn:
- Ta là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không. Các ngươi, chẳng phải đều cho rằng như thế ư?
- Không có Kim Cô bổng, đúng là Lục Nhĩ Mi Hầu rồi.
Hoàng Long chân nhân đứng bên cạnh Thái Ất áp thấp giọng nói:
- Tu vị có vẻ đã hoàn toàn sánh bằng con khỉ kia Điều này sao có thể.
- Có thể hay không thể thì đều đứng ở trước mắt, giờ quấn quýt vấn đề này còn ý nghĩa gì đâu?
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Thái Ất chân nhân chậm rãi trượt xuống, hắn nắm chặt phất trần, bày ra tư thế nghênh chiến, thấp giọng nói:
- Tỏa Mệnh châu đã niết phá, chúng ta chỉ cần gượng đợi sư phó chạy tới là được Chỉ đáng tiếc lỡ mất kế nhị hổ tương tranh!
- Được!
- Hiểu rồi!
- Đã biết!
Một trận ứng thanh, chúng kim tiên còn lại dồn dập bày ra giá thế nghênh chiến.
Khắc sau. Lục Nhĩ Mi Hầu chợt hóa thành một đạo kim quang xông hướng bọn họ, đầu bên kia, thất thải linh lực cũng đồng thời bắn ra!
- Báo --! Lục Nhĩ Mi Hầu tự thân dẫn quần yêu cường công Côn Luân sơn!
Một tiếng kêu gào cấp thiết, tăng nhân tiến đến bẩm báo vội nhào tới chính giữa đại điện.
Nghe được lời này, chư Phật trên điện không khỏi ồ lên.
- Thập nhị kim tiên Xiển giáo, trải qua bao nhiêu năm, giờ chỉ còn lại tám người. Trừ Ngọc Đỉnh, số còn lại đều trọng thương trong trận chiến cùng hầu tử. Thậm chí bản mạng pháp khí cũng hủy. Lúc này Lục Nhĩ Mi Hầu khiêu chiến, quả đúng là cơ hội tốt.
- Lời thì nói vậy, nhưng ngươi đừng quên, sau lưng Xiển giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn. Sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn còn có Thông Thiên giáo chủ. Một khi Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay, khó tránh Thông Thiên giáo chủ sẽ thuận thế can dự, đến lúc đó lại nên thế nào?
- Nếu là vị kia ở Cầu Pháp quốc, lấy một địch hai sợ rằng cũng rất phí sức. Hiện giờ Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn chưa khôi phục đến thực lực toàn thịnh, đã dám chạy tới khiêu chiến Xiển môn, e là táng mạng ở Côn Luân sơn mất.
- Đúng đúng đúng, lần này hắn khẳng định khó trốn tai kiếp.
- Tiến công Côn Luân sơn quả thật là ngất chiêu. Nếu là con khỉ ở Cầu Pháp quốc thì tuyệt sẽ không làm vậy. Bởi thế xem ra, không có ký ức của Tôn Ngộ Không, chẳng qua chỉ là một con yêu quái hữu dũng vô mưu thôi. Đương sơ bình luận mà chúng ta dành cho hắn, có vẻ đã quá xem trọng.
Sau một hồi nghị luận, cơ hồ tất cả mọi người đều khuynh hướng về quan điểm Lục Nhĩ Mi Hầu tất bại, ai nấy đều cảm thấy thương tiếc cho hắn.
Đúng lúc này, Địa Tạng vương lại chợt bật cười.
Nhất thời, mọi ánh mắt đổ dồn lên người hắn.