Đại Bát Hầu

Chương 757: Thắng thua (2)



Hai mắt Như Lai khép lại, nhẹ giọng nói:

- Địa Tạng tôn giả tự tay dẫn Lục Nhĩ Mi Hầu trở về, lại giúp hắn rèn tạo thân thể. Không bằng, mời hắn luận đoán việc này xem.

Trọn cả đại điện chợt an tĩnh, chúng nhân lẳng lặng chờ đợi.

Hồi lâu, Địa Tạng vương lại chỉ khẽ thở dài:

- Thắng thua, vẫn còn chưa biết.

- Vẫn còn chưa biết?

La Hán chư Phật tại trường đều kinh ngạc.

Giữa trời cao, Thông Thiên giáo chủ lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo Nguyên Thủy Thiên Tôn, thấp giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Có người tiến công Côn Luân sơn?

- Đúng vậy!

- Ai?

- Không biết.

Hai hàng lông mày Nguyên Thủy Thiên Tôn khóa chặt lại.

“Xiển giáo Tỏa Mệnh châu” là tín vật hắn lưu cho người chấp chưởng Côn Luân sơn, đồng thời cũng là pháp bảo để cầu cứu hắn phòng khi nguy cấp. Các đời chấp chưởng Côn Luân sơn. Từ Hoàng Long chân nhân, Nghiễm Thành Tử, Thanh Hư đạo đức chân quân, cơ hồ cả tám người trong số thập nhị kim tiên còn lại, trừ Ngọc Đỉnh chưa từng đảm nhiệm vai trò chấp chưởng, thì mỗi người đều có riêng một khối. Đến nay đã gần hai ngàn năm, song chưa từng có ai dùng qua.

Bởi vì, mỗi người có được hạt châu này đều hiểu tính trọng yếu của nó, nếu không phải có người tiến công Côn Luân, toàn Xiển môn đến thời khắc sinh tử du quan, thì tuyệt sẽ không dùng tới.

Lần này. Thái Ất chân nhân chưa thông báo nửa lời đã trực tiếp động dùng, có thể thấy sự thể khẩn cấp đến nước nào.

Nhưng mà Rốt cục đối thủ là ai? Có ai sẽ ra tay với Côn Luân sơn giữa thời khắc này?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghĩ mãi không ra. Hắn chỉ biết, hắn tất phải đi ngay, bằng không, toàn bộ Xiển môn khả năng đều hủy. Thời này khắc này, cũng chỉ có hắn mới có thể cứu vãn Xiển môn.

Hai người dồn tận toàn lực, điên cuồng lao vút đi.

Mây mù xa xa nhường đường cho bọn họ, tùy theo tốc độ từng bước đề thăng, cảnh tượng bốn phía như lưu tinh lướt qua trước mặt. Đến sau, lại hóa làm từng đạo quang tuyến, quang ảnh giao thác, tất cả mọi thứ đều không thấy được rõ ràng.

Cảm giác hệt như hai người đang đi trong thông đạo xuyên giữa các không gian, chứ tịnh không tồn tại ở hiện thực.

Một tiếng ầm vang, cát bụi cuốn theo đá vụn bất chợt nổ tung.

Thái Ất chân nhân bị hất tung lên trời, một búng máu tươi phun vãi ra.

Nháy mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu chớp hiện sau lưng, hai tay mở ra, móng tay trên mười ngón lóe ra hàn quang dưới ánh trăng.

- Người đầu tiên, trước bắt ngươi khai đao cái đã!

Khóe môi Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng nhếch lên.

Chỉ tích tắc, đầu óc Thái Ất chân nhân chợt trống rỗng, kinh hoảng mở to tròng mắt.

Khắc sau. Tay kia đã trảo hướng Thái Ất chân nhân.

- Cẩn thận --!

Xích Tinh tử chợt xông lên, trực tiếp đánh văng Thái Ất chân nhân. Đồng thời với đó, ba đạo thân ảnh hơi lắc mà qua, ba người Thanh Hư Đạo Đức chân quân, Hoàng Long chân nhân, Nghiễm Thành Tử đã liên thủ đỡ lấy công kính của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Đằng sau, Đạo Hành thiên tôn và Linh Bảo thiên tôn ngưng tụ linh lực nện tới sau gáy Lục Nhĩ Mi Hầu.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu chợt phát lực, trực tiếp đánh văng ba người đang giằng co với mình.

Quay lưng, hắn một tay đỡ lấy quang cầu nện tới.

- Hắn trúng chiêu! Mọi người cùng lên!

Đạo Hành thiên tôn hô to.

Thái Ất chân nhân vừa bị thương không biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng Đạo Hành thiên tôn, vươn ra hai ngón, rót linh lực bản thân vào cơ thể Đạo Hành thiên tôn.

Lục Nhĩ Mi Hầu đang tính ném văng quang cầu, đột nhiên phát hiện mình quăng không nổi, song phương trực tiếp sa vào trạng thái so liều linh lực!

Không đợi Lục Nhĩ Mi Hầu kịp điều chỉnh lại trạng thái, mấy vị kim tiên còn lại đã dồn dập gia nhập. Nhất thời, quang cầu từ từ thôi tiến. Thân hình Lục Nhĩ Mi Hầu bị đè rạp, lùi ra sau từng chút từng chút một, nháy mắt đã tiếp cận mặt đất gần trong gang tấc!

- Gắng thêm chút nữa! Hắn sắp không chịu được rồi!

- Các ngươi có nhiều linh lực để đánh với ta vậy ư?

Một tiếng bạo hống, chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu trực tiếp buông ra hai tay, để quang cầu trực tiếp đâm sầm lên ngực mình.

Ngay sau đó, cơ thịt trên tay chợt bành trướng, chỉ bằng man lực, hắn sít sao ôm trọn quang cầu vào trong ngực. Sau lưng, mũi chân chạm đất. Nhưng mà, cũng chỉ đến thế mà thôi, trong trường so đấu lực lượng lấy một đối bảy, hắn vẫn không chịu thua nửa bước!

Càng đè nén, dưới sức ép của man lực, quang cầu dần dần suy yếu.

Trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng hiện ý cười tranh nanh.

Linh sơn, Đại Lôi Âm tự.

Chúng nhân lẳng lặng nhìn đăm đăm Địa Tạng vương.

Chỉ nghe Địa Tạng vương ho khan hai tiếng, khẽ thở dài:

- Tinh lực, đại biểu cho tu vị. Huyết dịch, đại biểu cho độ cứng cỏi. Luận tu vị, hiện nay Lục Nhĩ Mi Hầu đã có thể sánh cùng vị kia ở Cầu Pháp quốc, điều còn thiếu, chẳng qua là chưa đủ sức cứng cỏi thôi. Chẳng qua Dù thế, chỉ bằng mấy kim tiên Côn Luân, thậm chí là cả Nguyên Thủy Thiên Tôn, liệu có thể bức hắn đến cực hạn?

- Điều còn thiếu… chẳng qua là sức cứng cỏi

Lập tức, chư Phật tại trường á khẩu không nói.

Địa Tạng vương chấn vỗ tay áo, nói tiếp:

- Giao chiến với tu giả Ngộ giả đạo, bằng độ cứng cỏi hiện nay… đã dư dả có thừa.

Trong trường so liều lực lượng, linh lực thấu chi khiến bảy vị kim tiên dần dần ăn không tiêu. Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu hơi cắn răng, hai tay chợt hợp lại, quang cầu nổ tung. Thân hình bảy vị kim tiên đang liên thủ áp chế hơi khẽ chấn động, miệng phun máu tươi.

Dưới sức xung kích mãnh liệt, ai nấy chợt như lá khô giữa cuồng phong phiêu tán mà đi!