Đại Bát Hầu

Chương 758: Còn thiếu một thứ (1)



Trong gió táp, nháy mắt khi Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy Côn Luân sơn, hắn lập tức ngây dại.

Liệt hỏa men theo rừng cây trong núi rậm rạp chậm rãi thiêu đốt, giống như giấy bị châm lửa, hình thành nên từng vòng hoả tuyến. Mỗi một tòa đạo quan đều là xung thiên đích ánh lửa.

Khói đậm cuồn cuộn có thể dùng che khuất bầu trời để hình dung.

Thông Thiên giáo chủ theo sát Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy cảnh ấy cũng cả kinh không nói được ra lời.

Trong liệt diễm, Lục Nhĩ Mi Hầu ngẩng đầu cách không đối thị với hai người, quay đầu cao giọng phân phó:

- Triệt --!

Tức thì, đám yêu quái như ruồi nhặng đầy trời len lỏi trong làn khói đậm nghe gió mà động, theo gót Lục Nhĩ Mi Hầu tấn tốc rút về trời tây.

Trước khi đi, Lục Nhĩ Mi Hầu còn quay đầu cười khiêu hấn với Nguyên Thủy Thiên Tôn.

- Muốn đi!

Khẽ cắn răng, Nguyên Thủy Thiên Tôn đang muốn xông lên, lại bị Thông Thiên giáo chủ đằng sau kéo giật lại.

- Ngươi làm cái gì?

- Đừng đi! Giờ trước tiên phải cứu người cái đã. Hơn nữa vừa nãy ngươi không cảm giác được ư? Lực lượng của hắn dường như đã khôi phục hoàn toàn, hiện tại không phải thời cơ động thủ!

Hai người đối thị, trầm mặc.

Quay đầu, Nguyên Thủy Thiên Tôn trợn trừng đôi mắt bày đầy tơ máu, thẫn thờ nhìn Côn Luân sơn trong đống đổ nát, hồi lâu, nắm tay siết chặt mới dần buông lỏng.

Thân hình hắn hơi lắc, tấn tốc rơi xuống đỉnh núi trên Kim Quang động.

Thời này khắc này, nơi đây chỉ thừa lại bãi đất khô cằn, đưa mắt nhìn lại, trừ tường cũ ngói, thì toàn là thi thể chất đầy trên phế khu.

- Sư phó

Ngay khi Nguyên Thủy Thiên Tôn còn đang hoảng loạn, một thanh âm nhỏ yếu chợt truyền đến.

Men theo thanh âm nhỏ yếu kia, rất nhanh Nguyên Thủy Thiên Tôn liền tìm thấy Thái Ất chân nhân bị chôn vùi dưới đám gỗ vụn cháy đen.

Sự tình đến nước này, đường đường Tam Thanh chi thủ cũng không cố được hình tượng nữa rồi. Hắn vội vươn tay xốc cột gỗ áp trên người Thái Ất chân nhân, sau đó phù đồ đệ đứng dậy.

- Thế nào?

- Sư phó, ta không sao

Thái Ất chân nhân gian nan mở to tròng mắt, ấp úng nói:

- Có điều, Linh Bảo mất rồi Là do Lục Nhĩ Mi Hầu làm

- Linh Bảo

Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng ngẩn ngơ.

Linh Bảo, chỉ chính là Linh Bảo thượng sư.

Hít một hơi thật sâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng hoà hoãn tình tự đã nhiều năm qua chưa từng ba động. Mím môi thấp giọng nói:

- Những người khác thì sao? Những người khác ở đâu?

Thái Ất chân nhân vươn ra một ngón tay, run rẩy chỉ hướng đông phương.

Nguyên Thủy Thiên Tôn không nói gì thêm, hắn vươn ra hai ngón, đánh một đạo linh lực lên thân Thái Ất chân nhân giúp hắn tục mệnh. Sau đó trông hướng Thông Thiên giáo chủ nói:

- Giúp ta chăm sóc hắn.

Nói xong, không đợi Thông Thiên giáo chủ hồi đáp, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã khẽ phất tay áo đằng không mà lên, bay vút tới đông phương.

Nhìn Thái Ất chân nhân đang thoi thóp một hơi, ngay cả nói chuyện đều khó. Thông Thiên giáo chủ chỉ biết thở dài.

Ai có thể ngờ được? Hai ngàn năm trước, lúc Xiển môn giành được thắng lợi trong trận chiến Phong Thần, cơ hồ nhất thống tam giới, chỉ mới gần hai ngàn năm quang âm Đương sơ Tiệt giáo tuy bại trong Phong Thần chi chiến, nhưng ít ra, đó chẳng qua là một trường tranh đấu được ước định trong nội bộ Đạo môn. Giết thì giết, chứ không ai dám vọng động hồn phách đối phương.

Mà thảm trạng hiện tại của Xiển môn, có lẽ hơn xa Tiệt giáo ngày trước

Không lâu sau, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã tìm về trọn bảy vị đệ tử.

Trong đó. Thanh Hư đạo đức chân quân tuy hao hết linh lực, lại chỉ bị thương nhẹ.

Hoàng Long chân nhân, Thái Ất chân nhân đều trọng thương, mệnh nguy sớm tối, nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn đến được một chút, dù Lục Nhĩ Mi Hầu không động tay, bọn họ sợ rằng cũng khó mà giữ được tính mạng.

Về phần bốn người Xích Tinh tử, Linh Bảo thượng sư cùng Nghiễm Thành Tử, Đạo Hành thiên tôn Tìm trở về chỉ là bốn bộ thây khô

Nhìn bảy tên quan môn đệ tử của mình, lại nhìn Côn Luân sơn trong đống đổ nát, còn cả vô số đạo đồ Côn Luân tử thương thảm trọng, tay Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi run rẩy. Tim như rỉ máu. Hắn thẫn thờ đứng đó, tròng mắt trợn trừng như chuông đồng, gân xanh trên trán gồ lên nhảy động liên hồi, miệng nói không ra lời.

Tử tế phân biệt ra bốn cỗ thi thể. Thông Thiên giáo chủ nhẹ giọng hỏi:

- Ngọc Đỉnh đâu? Sao không thấy.

- Hắn vừa khéo không ở Côn Luân sơn.

Chăm chú kiểm tra thương thế trên người Hoàng Long chân nhân, Thanh Hư đạo đức chân quân hít một hơi thật sâu, thở dài nói:

- Sư phó, ngài biết đấy, đệ tử luôn luôn thừa hành dĩ hòa vi quý, nhưng lần này. Các sư huynh đệ tử thương thảm trọng, Xiển giáo ta suýt bị diệt môn. Nếu ngài còn không ra tay Sợ rằng khó mà phục chúng.

Nói xong, cúi đầu không thốt nửa lời.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cắn răng, ngây dại đứng đó, không đáp.

Thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn không phản ứng, đám đạo đồ chồng chất vết thương vội quỳ rạp xuống đất, cao giọng kêu khóc.

- Gia sư nhập Xiển giáo ngàn năm, trước nay luôn tận chức thủ, không ngờ lại rơi đến kết cục hôm nay! Cầu sư tôn làm chủ cho gia sư!

- Hơn ba trăm đệ tử trên dưới Lâm Thanh quan chúng ta, giờ chỉ còn mỗi mình đệ tử, cơ nghiệp ngàn năm bị hủy trong phút chốc! Cầu sư tôn làm chủ cho ta!

- Trên trăm năm mươi người Bạch Ngọc môn trước giờ luôn thị phụng tông môn, tận thủ môn quy, chưa từng tiếm việt. Giờ bị đồ lục đãi tận, số sống sót chưa đến mười người, cầu sư tôn làm chủ cho chúng ta!

Nhất thời, cơ hồ tất cả đạo đồ còn có thể động đậy đều quỳ xuống đất khóc thét, thanh sắc câu lệ. Tiếng khóc thảm thiết đâm thẳng đáy lòng.

Nhưng mà, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cắn răng, nhắm nghiền mắt lại.

- Không thể ra tay!

Thông Thiên giáo chủ ở bên cao giọng quát nói:

- Hiện tại lông cánh Lục Nhĩ Mi Hầu đã phong mãn, dù chúng ta liên thủ, muốn nuốt trôi hắn, không thương cân động cốt là không khả năng. Hơn nữa nhỡ bức gấp, hắn thăng tu vị lên Thiên Đạo Nếu bỏ mặc không quản, hắn tất sẽ đi tìm yêu hầu gây chuyện, đến lúc đó chúng ta ngồi xuống thu ngư lợi cũng không muộn. Chứ nếu ra tay bây giờ, lập tức biến thành chúng ta trai cò tranh nhau, yêu hầu ngồi bên thu ngư lợi.

- Im mồm!

Một tên đạo đồ chợt đứng bật dậy, chỉ vào Thông Thiên giáo chủ cao giọng quát nói:

- Kẻ chết không phải môn đồ nhà ngươi, đương nhiên ngươi không đau lòng!

Bị một tên vô danh tiểu tốt quát mắng, Thông Thiên giáo chủ nhất thời sững sờ. Thật khó khăn lắm mới hoãn thần lại được, hắn cuộn tay áo lên chỉ vào đạo đồ quát:

- Tiểu đồ, nơi này đến lượt ngươi nói chuyện chắc! Đồ đệ ta chết còn ít ư? Phong Thần chi chiến, môn đồ Tiệt giáo đông gấp mấy lần Côn Luân sơn các ngươi, giờ chúng đi đâu cả rồi? Chẳng phải trước giờ ta vẫn luôn trầm mặc không nhắc chuyện này!

Bị Thông Thiên giáo chủ quát cho một trận, đạo đồ không khỏi ngần ngừ thoái lui.

Có điều, đúng vào lúc này, tiếng phụ họa lại như liêu nguyên chi hỏa bùng ra tứ xứ.

- Tiệt giáo ngươi đó là nguyện cược chịu thua, sao có thể so sánh với Côn Luân sơn bây giờ!

- Đường đường Côn Luân, bị một con yêu hầu đánh lén. Không chỉ tử thương thảm trọng, thi cốt vô tồn, ngay cả hồn phách đều không tìm về được, thảm trạng ấy Phong Thần chi chiến sao bằng?

- Đường đường Xiển giáo. Lại bị hủy trên tay yêu nghiệt, nếu như thế, còn cần môn phiệt này làm gì?

Nhất thời, chúng khẩu một từ, tiếng trách cứ cuộn trào. Khiến Thông Thiên giáo chủ có phần hoảng loạn.

Ẩn ẩn, đám đạo đồ phẫn nộ lại cuộn lên tay áo, đỏ mắt muốn liều mạng cùng Thông Thiên giáo chủ. Thế thái ấy, Thông Thiên giáo chủ nhìn mà không biết nên nói gì mới phải.

- Được rồi! Yên tĩnh hết cho vi sư.

Thanh âm Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên vang lên, lập tức, chúng nhân đều an tĩnh lại, ai nấy trông mong nhìn hắn.

Hít một hơi thật sâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm mặt quát:

- Côn Luân sơn đã không thể ở được nữa, mang theo kẻ sống dời hết lên Di La cung của vi sư! Chuyện Lục Nhĩ Mi Hầu, vi sư tự có chừng mực!

Nghe quát như vậy, chúng đạo đồ tại trường đành phải không tình không nguyện dập đầu nói:

- Cẩn tuân sư mệnh!