Chuyện Côn Luân sơn bị tập kích tổn thất thảm trọng tấn tốc truyền khắp tam giới, cơ hồ tất cả mọi người đều bị tin tức bất thình lình này chấn nhiếp, ngay cả hầu tử cũng không ngoại lệ.
Thiên Đình sớm đã phát bố thông cáo, tam giới đều biết sự tồn tại của Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng không ai ngờ rằng, Lục Nhĩ Mi Hầu lại sẽ đánh lén Côn Luân sơn. Điều càng không ngờ tới là, Lục Nhĩ Mi Hầu đánh lén Côn Luân sơn, lấy đi tính mạng bốn vị kim tiên, dù Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ đã cấp tốc chi viện, hắn vẫn có thể toàn thân mà lui
Đây là khái niệm thế nào?
Lấy tốc độ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, từ ba mươi lăm tầng trời đi xuống cứu viện Côn Luân, dù tính theo thời gian phàm trần, chẳng qua chỉ mất một nén hương
Lập tức chúng nhân ý thức được nguy hiểm. Phải biết, lực lượng cường đại tịnh không đáng sợ, đáng sợ chính là, lực lượng cường đại rơi vào trong tay kẻ điên, bị vận dụng một cách vô hạn chế. Thời này khắc này, không nghi ngờ gì Lục Nhĩ Mi Hầu chính là kẻ điên như thế
Nhưng mà. Bọn họ biết ứng đối sao đây?
Tứ hải Long Vương thì chịu rồi. Nhớ lúc xưa, chẳng phải Côn Luân sơn vì tránh né hầu tử mà chạy lên Thiên Đình tị nạn ư? Kết quả không đi thì thôi, đi rồi, ngược lại tử thương càng thêm thảm trọng.
Hết cách, bọn họ đành phải gửi tín hàm xin hầu tử nương tay, mưu đồ ôm chặt hi vọng cuối cùng này.
Ngưu Ma Vương và Lữ Lục Quải, Mi Hầu Vương đều án theo phân phó của hầu tử, chuyển dời đại quân tới Hoa Sơn. Chẳng qua, trước lúc tiến hướng Hoa Sơn, Ngưu Ma Vương cường hành kéo Hồng Hài Nhi đưa đến bên người hầu tử, trên danh nghĩa nói là con tin, để hầu tử tin tưởng sự trung thành của hắn Kỳ thực ai không biết hắn muốn Hồng Hài Nhi ngẩn bên người hầu tử, một khi có chuyện, ít nhất cũng giữ được căn độc mầm?
Về chuyện này, hầu tử ngầm mặc nhận. Chỉ có Hồng Hài Nhi không biết trời cao đất dày là oán giận không thôi.
Lúc này, khác với sự hoảng loạn của toàn tam giới, Sư Đà quốc chính đang tiến hành một trường khánh điển thịnh đại
Tiếng kèn lệnh vang rền chấn tận mây xanh, chiến hạm không bờ không bến xếp thành hình chữ nhất giữa thiên không. Dưới mặt đất, là vô số yêu quân trùng trùng điệp điệp.
Trong căn phong trang nhã, Đa Mục Quái khẽ búng ngón tay một tiếng, mấy tên bộc tòng lập tức bưng lên khay đỏ từ ngoài phòng tiến vào.
Đại Thánh gia, ngài nhìn xem.
Lôi kéo Lục Nhĩ Mi Hầu, Đa Mục Quái giới thiệu với hắn từng thứ từng thứ một:
- Kiện này là phượng sí tử kim quan. Kiện này, là tỏa tử hoàng kim giáp. Kiện này, là ngẫu ti bộ vân lý. Năm đó, lễ phục mà ngài mặc chính là những thứ này. Thần chiếu theo nguyên dạng phục chế lại, tuy sẽ có chút khác biệt so với nguyên bản, nhưng dạng thức, tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hì hì gật đầu, căng ra hai tay.
Nữ yêu thị phụng hai bên lập tức vây lại, giúp hắn mặc vào từng thứ một.
Từ đầu tới đuôi, Lục Nhĩ Mi Hầu một mực cười. Còn nhớ không lâu trước phải sống trong cảnh sống không bằng chết, nhìn lại hiện trạng bây giờ, đúng là có nằm mơ cũng không ngờ. Sao hắn có thể không cười cho được?
Từ đầu tới đuôi, Đa Mục Quái cũng cười. Nhìn xem thế cục trước mắt, chỉ cần bạt thêm hai chiếc đinh là Ngưu Ma Vương và Lữ Lục Quải, đại nghiệp thống nhất Yêu tộc liền được hoàn thành, sự hùng tráng của Hoa Quả Sơn ngày xưa sẽ được tái hiện. Sao hắn có thể không cười?
Nhưng mà, từ đầu tưới đuôi, Sư Đà Vương và Bằng Ma Vương đứng ở cạnh cửa đều không cười. Bởi vì, đây chỉ là thắng lợi của Lục Nhĩ Mi Hầu, không phải thắng lợi của bọn họ. Bọn họ vẫn đang sống trong cảnh nguy ngập sớm tối, thậm chí so với không lâu trước còn càng không bằng. Bọn họ cười nổi sao?
- Đại Thánh gia, còn thiếu một thứ.
Đa Mục Quái đi tới bên tai Lục Nhĩ Mi Hầu, nhẹ giọng nói:
- Như Ý Kim Cô bổng.
- Như Ý Kim Cô bổng? Thứ đó mà cũng phục chế được?
- Đúng vậy!
Đa Mục Quái nhẹ giọng thán nói:
- Thứ đó không hề đơn giản, nó vốn xuất từ tay Thái Thượng Lão Quân. Nếu không có Như Ý Kim Cô bổng, chiến lực Đại Thánh gia chỉ sợ giảm yếu không ít. Có điều xin Đại Thánh gia yên tâm, thần đã triệu tập năng công xảo tượng, ít ngày nữa, liền có thể phỏng chế một thanh, tuy khẳng định không bằng nguyên bản, nhưng nó được dong chế từ các loại kỳ binh do Đông Hải Long cung cống tới, chắc sẽ không kém nguyên bản quá nhiều.
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lặng lẽ gật đầu.
Đúng lúc này, Bằng Ma Vương nãy giờ một mực trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng:
- Cái đó e rằng chưa hẳn.
Lời này vừa ra, chúng nhân tại trường đều nhìn sang Bằng Ma Vương.
- Ma vương nói thế là có ý gì?
Đa Mục Quái thở dài một tiếng, thuận miệng nói:
- Chẳng lẽ Ma vương khinh thường công tượng dưới tay ta?
- Ti chức đương nhiên tin tưởng công tượng dưới tay đại nhân.
Bằng Ma Vương lắc lắc đầu, nói:
- Ti chức nghe đại nhân nói, rằng thiếu mỗi Như Ý Kim Cô bổng. Nhưng rõ ràng thiếu đâu mỗi thứ ấy.
Đa Mục Quái nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Thế còn thiếu thứ gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu cũng quay đầu nhìn sang Bằng Ma Vương.
Khẽ liếc Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, Bằng Ma Vương ho khan hai tiếng, nói:
- Đại Thánh gia, còn thiếu một lão bà.
- Thiếu một lão bà?
Nghe vậy, ánh mắt Đa Mục Quái lập tức sáng lên. Ngược lại, tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu bất chợt mở to.
- Đúng, thiếu một lão bà.
Bằng Ma Vương cười nhẹ nói:
- Đại Thánh gia đã không nhớ rõ chuyện trước kia, nếu thế, liền để mạt tướng kể cho. Đại Thánh gia là vạn yêu chi vương được toàn Yêu tộc công nhận, mà yêu hậu được toàn Yêu tộc công nhận, chính là tam thánh mẫu Dương Thiền đang bị tù cấm nhiều năm ở Hoa Sơn. Năm đó Đại Thánh gia ngài vì hồng nhan mà cả giận, giết lên Thiên Đình, hồng nhan ấy là Phong Linh tiểu thư. Bây giờ Phong Linh tiểu thư đã không còn, tam thánh mẫu tự nhiên thành là đệ nhất nhân tuyển cho ngôi vị yêu hậu.
Lời tới chỗ này, Bằng Ma Vương đột nhiên quỳ gối xuống đất, chắp tay sảng giọng nói:
- Mạt tướng khẩn cầu Đại Thánh gia sớm ngày nghênh hồi tam thánh mẫu, ổn định nhân tâm!
Nhất thời, chúng nhân trong phòng ốc đều ngây dại.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Sư Đà vương cũng quỳ gối xuống đất, nói:
- Mạt tướng khẩn cầu Đại Thánh gia nghênh hồi tam thánh mẫu!
Lập tức, Đa Mục Quái súc mày càng sâu.
Không đợi Đa Mục Quái mở miệng, Lục Nhĩ Mi Hầu đã bước lên đỡ dậy Bằng Ma Vương, nói:
- Nàng bị nhốt ở Hoa Sơn?
- Đúng vậy!
Bằng Ma Vương nhẹ giọng nói:
- Tam thánh mẫu có uy vọng cực cao trong tộc ta, giữa lúc thật giả lẫn lộn thế này, chỉ cần tam thánh mẫu nói Đại Thánh gia ngài mới là thật, như vậy, toàn tam giới ai còn dám nói ngài không phải thật!
Câu này vừa thả xuống, Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng dưng tỉnh ngộ, tức thì đáp nói:
- Được! Nếu đã thế, chúng ta lập tức vung quân Hoa Sơn!
Rất nhanh, quan truyền lệnh đi ra cửa phòng, một đường chạy vội tới quân trận, cao giọng kêu nói:
- Đại Thánh gia có lệnh! Lập tức vung quân Hoa Sơn, nghênh hồi tam thánh mẫu!
- Nghênh hồi tam thánh mẫu! Nghênh hồi tam thánh mẫu!
Nhất thời, tất cả yêu quái đều gân cổ gào thét, thanh âm chấn nhiếp thiên địa!