Đại Bát Hầu

Chương 760: Thông gió báo tin



Dưới sự thúc đẩy của Lục Nhĩ Mi Hầu, kế hoạch tiến công Hoa Sơn lập tức được bắt đầu.

Khác với đánh lén Côn Luân sơn, lần này Lục Nhĩ Mi Hầu đã đủ tự tin có thực lực sánh bằng hầu tử, hắn chọn cách phá ổ mà ra. Muốn dùng nghi thức long trọng nhất để nghênh tiếp nữ nhân duy nhất có thể chứng minh hắn mới là Tôn Ngộ Không chân chính.

Đương nhiên, cái gọi là toàn quân xuất chinh, đối với Sư Đà quốc mà nói thì thực sự rất khó khăn.

Khác với thế lực của Lữ Lục Quải và Đa Mục Quái, tuy Sư Đà quốc cũng kế thừa kỹ thuật Hoa Quả Sơn, lại không hề được phát triển cho lắm. Dẫn tới chi bộ đội nhân số đông đúc này, căn bản không có đủ quân hạm để chuyên chở, các loại võ bị truy trọng cũng khuyết thiếu vô cùng.

Có điều, dù là thế, cũng không thể cải biến quyết tâm của Lục Nhĩ Mi Hầu. Hắn hạ lệnh, cho Đa Mục Quái thời gian ba ngày, để hắn làm tốt chuẩn bị. Ba ngày sau, bất luận chuẩn bị đến trình độ nào đều tất phải xuất chinh.

Đồng thời với đó, Bằng Ma Vương thân làm kẻ đưa ra kiến nghị được lĩnh một nhiệm vụ khác -- đái lĩnh bộ đội thám báo xuất phát trước, đi do thám bố phòng Hoa Sơn.

Lúc trông thấy Bằng Ma Vương tay cầm lấy lệnh tiễn, ý cười đầy mặt bước ra từ trong đại điện, Sư Đà vương vội vàng kéo hắn sang một bên, thấp giọng hỏi:

- Lúc này tiến công Hoa Sơn, liệu có thích hợp?

- Đương nhiên thích hợp, không có thời cơ nào thích hợp hơn hiện tại.

Bằng Ma Vương cười hì hì đáp nói:

- Đương sơ Lão Quân hại chết Phong Linh, con khỉ điên kia thiếu chút thì hủy luôn tam giới. Nếu lần này Lục Nhĩ Mi Hầu bày ra trận trượng muốn đi cướp nương tử minh môi chính thú của hắn, ngươi đoán hắn sẽ làm gì?

Nghe vậy, Sư Đà vương lập tức sửng sốt.

Quay đầu nhìn về hướng đại điện một cái, Bằng Ma Vương cười nhẹ hai tiếng, thong thả thán nói:

- Loại chủ tử này, lão tử hầu hạ không nổi. Thừa lúc hắn căn cơ chưa ổn, xúi giục tiến công Hoa Sơn, đến lúc đó, để hắn và hầu tử cứng đối cứng, chúng ta ngồi bên thu ngư lợi. Nếu chờ hắn căn cơ ổn cố, chỉ sợ đời này chúng ta phải sống trong dày vò.

Trước khi đi, Bằng Ma Vương vươn tay vỗ vỗ vai Sư Đà vương nói:

- Ngươi tinh ý một chút, làm bộ là được rồi, có gì không đúng, nhanh nhanh tháo chạy. Hiểu chưa?

- Hiểu rồi!

Sư Đà vương lặng lẽ gật đầu.

Cáo biệt Sư Đà vương. Bằng Ma Vương cúi đầu bắt đầu rảo bước men theo hành lang hẹp dài, ánh mắt không ngừng lấp lánh, phảng phất sợ hãi có người nào đó đang theo gót mình.

Bước nhanh đi xuống bậc thềm, rất nhanh hắn liền đi tới giáo trường, tùy ý gọi lại mấy tên yêu tướng dưới trướng. Đằng không bay vút về đông phương.

Thấy Bằng Ma Vương đã rời đi, nơi không xa phía sau, một con tiểu yêu vội xoay người chạy về hướng ngược lại.

- Chỉ khe khẽ nói mấy câu cùng Sư Đà vương?

- Đúng vậy!

- Không làm gì khác?

- Không có. Điểm xong nhân mã liền xuất phát.

- Hắn mang đi những ai?

- Đều là người dưới trướng hắn, điểm rất tùy ý, không khắc ý kêu ai cả.

Trong gian phòng, Đa Mục Quái vuốt râu dài tử tế trầm tư.

- Đại nhân.

Hổ tinh ở bên thấp giọng hỏi:

- Ngài hoài nghi Bằng Ma Vương giở trò?

- Không phải hoài nghi, mà hắn tất sẽ giở trò.

Nhấp một ngụm trà, Đa Mục Quái khẽ thở dài:

- Bằng Ma Vương này vốn là lão tặc phản cốt. Nếu không phải vì khống chế Sư Đà quốc. Làm sao ta có thể để hắn sống tiếp. Lần này hắn dám giựt dây Đại Thánh gia xuất chinh Hoa Sơn, khó nói trong lòng không có mưu đồ.

- Thế, có cần mạt tướng mang nhân mã đi

- Không cần.

Đa Mục Quái khoát khoát tay nói:

- Hiện tại Yêu tộc có rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, không thích hợp khởi nội loạn. Nếu hắn thật làm ra điều gì, khi đó hẵng giết cũng không muộn.

- Mạt tướng hiểu rồi.

Lúc này, Bằng Ma Vương mới rời khỏi địa giới Sư Đà quốc được hơn hai trăm dặm đột nhiên ngừng lại, vươn tay gọi lại ba tên yêu tướng tâm phúc, nói với hai người trong đó:

- Hai ngươi lập tức tiến hướng Cầu Pháp quốc. Tìm đến yêu hầu kia, cứ nói Cứ nói là bản vương phái các ngươi tới, bản vương một mực áy náy về chuyện triệt binh ở Hoa Quả Sơn khi xưa, chuyện ở Hắc Thủy hà cũng cảm thấy rất ân hận. Đêm ngày tẩm thực khó an, còn có Còn có

Nghĩ nửa ngày, Bằng Ma Vương mãi không nghĩ thêm được câu từ nào hay ho, đành giận nói:

- Tóm lại, cứ vậy mà biên, phải biên như thể bản vương đã hối hận lắm rồi. Nói càng thảm càng tốt, nếu còn không được, thì trên đường tìm tên thư sinh nào đó viết giúp, vừa đi vừa đọc cho thuộc, câu từ càng nghiêm lệ càng tốt, hiểu không?

Hai tên yêu tướng nghe mà sửng sốt, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Hít một hơi thật sâu, Bằng Ma Vương nói tiếp:

- Sau đó, cứ nói với hắn bản vương đã sửa đổi tự mình. Sở dĩ nương nhờ Lục Nhĩ Mi Hầu, một là tình thế bức bách, hai là… là làm nội ứng cho hắn. Lần này phái các ngươi tới, là vì đưa tin, thông tri Lục Nhĩ Mi Hầu đang chuẩn bị tiến công Hoa Sơn cướp tam thánh mẫu. Hiểu không?

Hai tên yêu tướng nuốt khô ngụm nước bọt, ngơ ngác nhìn Bằng Ma Vương. Một tên trong đó thấp thỏm nói:

- Đại vương, khúc mắc giữa hắn với chúng ta sâu như vậy, có khi nào chúng ta chưa kịp nói, đã bị

- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!

Bằng Ma Vương vỗ ngực bảo chứng nói:

- Khác thì không biết, chứ tính cách hầu tử thế nào bản vương vẫn rất rõ ràng, tuy hơi gắt gỏng, nhưng tuyệt không đến nỗi chưa hỏi rõ ràng đã ra tay giết người. Đi đi!

- Dạ!

Hành lễ cáo từ, hai tên yêu tướng lập tức xoay người bay về hướng Cầu Pháp quốc.

Đợi hai tên yêu tướng kia đi xa, Bằng Ma Vương mới quay sang nói với tên yêu tướng còn lại:

- Ngươi đi theo bọn họ, đừng để chúng phát hiện. Sau đó Như quả hầu tử thật giết bọn họ, hoặc bọn họ nửa đường chạy trốn, lập tức quay về bẩm báo. Hiểu không?

- Mạt tướng hiểu rồi.

Quay người, tên yêu tướng còn lại cũng vội bay về hướng Cầu Pháp quốc.

Nhìn lưng ảnh yêu tướng xa dần, giờ Bằng Ma Vương mới mãn ý dẫn theo bộ chúng tiếp tục lao vút tới Hoa Sơn.

Đồng thời với đó, Hoa Sơn.

Rất nhiều bộ đội tinh nhuệ của Yêu tộc đã chuyển tới đóng doanh tại địa giới Hoa Sơn, bắt đầu tiếp xúc với đại quân Quán Giang Khẩu cũng tới gần như cùng thời điểm.

Ngô Công tinh Ngô long bước nhanh đi vào trong động phủ trấn áp Dương Thiền.

Vừa thấy hắn tới, ánh mắt hai huynh muội Dương Thiền Dương Tiễn lập tức nhìn sang.

Cùng là nhìn sang, nhưng ý vị lại hoàn toàn bất đồng. Ánh mắt Dương Tiễn nhàn nhạt, lộ ra tí ti đành chịu. Ánh mắt Dương Thiền thì lãnh băng băng, lại xen lẫn tí ti mong đợi.

Bị nhìn như vậy, Ngô Long lập tức hiểu ra, chỉ biết cười lên lúng túng, chắp tay nói:

- Khải bẩm nhị gia, tam thánh mẫu, Ngọc Đỉnh chân nhân vẫn chưa trở lại.

Nghe được lời này, Dương Thiền lạnh lùng hừ một tiếng:

- Không trở về thì ngươi vào đây làm gì?

Thoáng ngửa đầu nhìn Dương Tiễn. Ngô Long cười cười, ấp úng nói:

- Nhị gia, có người khác tới

- Ai?

- Lữ Lữ thanh. Chính là thừa tướng của Hoa Quả Sơn trước kia, còn dẫn theo Ngưu Ma Vương, Mi Hầu Vương. Đang ở ngoài động, tưởng cầu kiến tam thánh mẫu. Không biết liệu có

- Lữ Lục Quải và Ngưu Ma Vương

Dương Thiền lập tức cười hừ. Đồng thời, nước mắt ngăn không được thuận theo gò má trượt xuống.

Quay mặt qua chỗ khác, nàng khẽ cúi đầu, mím môi nhẹ giọng nói:

- Sư phó không đi, hắn không thốt một tiếng. Giờ sư phó đi. Hắn liền phái mấy người như vậy tới tiếp ta? Đây là sai biệt giữa ta với nàng.

- Cái gì sai biệt?

- Không phải ư?

Dương Thiền mím môi, cười lên, ngơ ngác thở dài:

- Phong Linh đã trở về, hắn không cần ta nữa. Vì nàng, có thể bỏ ta đánh lên trời. Giờ ta còn bị khốn ở đây, hắn lại không bỏ được rời xa Phong Linh nửa bước, tới đón ta Ca, ngươi không biết, ta hi vọng đương sơ người chết là ta. Thật đấy Ta thật sự rất hối hận Vì sao ta lại không chết?

- Ngươi có biết mình đang nói bậy bạ gì không?

Dương Tiễn lập tức quát dừng Dương Thiền, hít một hơi thật sâu. Quay sang nói với Ngô Long:

- Nói cho bọn họ, không gặp, chỉ cần có ta ở đây một ngày, bọn họ đừng hòng tiến vào!

- Nhị gia, ngài hiểu lầm.

Ngô Long thấp thỏm nói:

- Bọn họ không phải tới tiếp tam thánh mẫu, bọn họ tới để bảo hộ tam thánh mẫu.

- Bảo hộ?

- Đúng vậy. Bọn họ nói Nói Lục Nhĩ Mi Hầu khả năng sẽ tiến công nơi này, nhằm cướp tam thánh mẫu, bởi vậy, Lữ Thanh và Ngưu Ma Vương bèn dẫn đại quân tới, trú đóng ngay bên ngoài.

- Cướp Thiền nhi?

- Đúng vậy!

Ngô Long khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Cụ thể thế nào, ti chức cũng nói không rõ ràng. Chẳng qua, bọn họ quả thực là nói như vậy. Giờ đều đang chờ ngoài động, hi vọng có thể gặp mặt tam thánh mẫu.

Nghe vậy. Dương Tiễn quay đầu nhìn Dương Thiền.

Dương Thiền khẽ chớp chớp mắt, trong mắt toàn là vẻ mê man như mất mát điều gì. Hồi lâu, nàng cười nói:

- Ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu còn biết tới tiếp ta, hắn lại vẫn ngần ngừ không quyết Cũng được, hồn phách bị Thiên Đạo lấy đi, ai dám bảo hắn không phải Tôn Ngộ Không? Chỉ cần ai trong tới trước. Ta liền đi theo người đó.

Nói xong, Dương Thiền chậm rãi khép mắt lại, im lìm ngồi ở kia.

Dương Tiễn cùng Ngô Long đều súc mày, vẻ mặt kinh ngạc.

Mấy ngày qua đi, Huyền Trang cơ hồ không ngủ không nghỉ hoàn thành tụng kinh cho tất cả người tử nạn, nhưng mà, chứng điên cuồng của hắn không có dấu hiệu gì là sẽ chuyển tốt, chỉ thấy tinh lực trở nên thịnh vượng một cách lạ thường.

Buổi tối sau khi hoàn thành tụng kinh, Huyền Trang vác lên hành lý, mặc vào tăng bào mấy ngày chưa giặt, cứ thế ảo não khải trình. Trên đường, hắn vẫn cứ điên điên khùng khùng, cơ hồ dùng hết mọi thủ đoạn để giày vò chính mình.

Dùng dao găm khắc vẽ lên tay, nói là để cảm thụ cảm giác đau đớn.

Trời lạnh cắt da cắt thịt lao đầu nhảy xuống sông, sau đó để nguyên y phục ướt đẫm tiếp tục đi đường, nói là để cảm thụ nghiêm hàn.

Rõ ràng trong hành lý còn dư nửa khối bánh, lại để mặc bản thân liên tục đói hai ngày, nói là để cảm thụ đói khát.

Tóm lại, đủ mọi hành vi tự ngược diễn ra trên người hắn, hệt như hận không thể giày vò chính mình đến sống không bằng chết.

Mới đầu, đám người hầu tử còn tính thử ngăn trở, đến sau, dứt khoát liền buông tha. Chỉ cần hắn không nguy hiểm tính mạng, căn bản sẽ không quản.

Thế là, hắn tiếp tục dùng hết mọi thủ đoạn tự ngược, sau đó mỗi ngày ôm lấy khối Tàng Tâm thạch Nữ Oa tặng cho, thì thào lẩm nhẩm gì đó.

Bộ dạng ấy, từ thần thái đến cử chỉ động tác, rõ ràng không khác gì kẻ điên. Khiến hầu tử nhìn mà tâm tro ý lạnh.

Cứ thế khải trình, hàng người thật không dễ dàng mới đi tới biên cảnh Cầu Pháp quốc, ở đây, cuối cùng thì hai tín sứ của Bằng Ma Vương cũng gặp được hầu tử.

- Lục Nhĩ Mi Hầu đang bị chiến, ba ngày sau liền muốn vung quân Hoa Sơn?

Lúc nghe được tin này, một tay hầu tử nhấc nổi tên yêu tướng đến thông gió báo tin khỏi mặt đất. Hai mắt trợn tròn, hung hăng hỏi:

- Giờ hắn đang ở Sư Đà quốc, chắc chắn chứ?

Yêu tướng tức thì bị dọa mộng, thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, ngơ ngác gật đầu nói:

- Đúng Đúng vậy. Hắn giờ.. ở ngay trong Sư Đà quốc.