Trong động phủ u ám, Dương Tiễn tức tối dạo bước tới lui.
- Đó chỉ là một tên cuồng ma khát máu không có tu vị, thậm chí cả thuộc hạ của mình hắn đều ăn, trong thiên hạ, nào có ai là hắn không ăn! Ngươi lại nói ai tới trước ngươi liền đi theo kẻ đó? Ngươi không sợ ngày nào đó cả ngươi hắn cũng ăn ư?
- Trước kia, ngươi muốn cùng con khỉ kia, ta đã phản đối. Giờ ngươi cư nhiên
Nói đến chỗ kích động, Dương Tiễn lại bỗng nghẹn lại, ôm ngực thở hổn hển. Bộ dạng như thể gấp hỏa công tâm.
Mãi lúc sau hắn mới hoãn thần lại được, nói tiếp:
- Ngươi đáp ứng ta thế nào? Ngươi đáp ứng ta thành thật ở trong này, không lẫn vào tranh đấu giữa các đại năng, cũng không lẫn vào chuyện liên quan tới con khỉ kia. Đến một ngày, khi hắn có thể giải quyết toàn bộ vướng mắc trên người, tới đón ngươi, ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra. Ngươi đáp ứng ta thế nào, ngươi quên rồi ư?
Dương Tiễn rống giận như thể mất đi khống chế, trọn cả động phủ đều vang vọng tiếng cộng hưởng ầm ầm.
Từ đầu tới cuối, Dương Thiền lại chỉ thẫn thờ ngồi đó, ngưng thị nhìn ngọc giản lạnh buốt trên bàn đá trước người, im lìm, không thốt nửa lời.
Hồi lâu, Dương Tiễn cuối cùng dừng chân lại, giận trừng Dương Thiền.
- Nếu con khỉ kia tới còn dễ nói, nếu là Lục Nhĩ Mi Hầu Hắn tưởng muốn tiếp ngươi đi khỏi đây thì trước phải giết ta!
Nói xong, Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao trùng trùng dộng mạnh, một tiếng trầm vang cơ hồ chấn khắp động phủ.
Nhưng mà, Dương Thiền lại vẫn lẳng lẽ ngồi đó. Khóe miệng ngậm lấy cười, vành mắt ngấn lệ.
Không ai biết lúc này nàng đang nghĩ gì. Nhưng tình cảnh hiện tại, dưới ánh tử sắc u quang le lói, cảm giác thê cắt nói không ra lời. Giống như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim Dương Tiễn.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao trong tay bị siết vang “rạc rạc”.
Đại cừu phụ mẫu đã báo, theo lý, hắn hẳn không cần tranh cùng với thế mới đúng. Nhưng mà, người muội muội duy nhất này của hắn Sự tồn tại của con khỉ kia, giờ quả thực không khác cái gai trong lòng. Thậm chí hắn có phần hối hận đương sơ khi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, không có trực tiếp xuống tay giết luôn đứa đầu sỏ họa hại muội muội thành bộ dạng như giờ. Dù đại cừu không báo được, cũng không có gì đáng tiếc?
Chí ít, không đến nỗi nào sa vào hiểm cảnh như hiện tại.
Lúc này, biên cảnh Cầu Pháp quốc.
Hầu tử lôi kéo cổ áo yêu tướng. Tức giận đến nỗi tay run lên lẩy bẩy.
Ánh mắt khẽ lấp lánh:
- Sư Đà quốc, hắn ở Sư Đà quốc
Răng nanh nhe ra. Vành mắt bày đầy tơ máu, cơ thịt trên dưới khắp người đều căng cứng, gân xanh trên trán gồ hết cả lên.
Thần tình hung tợn ấy Yêu tướng nhìn mà sợ ngây người. Khẽ giãy dụa lên tưởng muốn rời xa hầu tử, lại không dám quá gắng sức, lo sợ không cẩn thận sẽ rước lấy họa sát thân.
Thiên Bồng ở bên vội vàng đi tới, nắm chặt lấy cổ tay hầu tử.
Khi đó hầu tử mới buông tay.
Yêu tướng sợ đến nỗi cả lăn lẫn bò chạy ra ngoài ba trượng. Đến chỗ tên yêu tướng đi cùng còn lại.
Bọn họ rất sợ, thập phần sợ hãi, hơn nữa không có gan rời đi ngay lúc này. Bởi vì, bọn họ còn có lời chưa nói.
- Sư Đà quốc
Hầu tử thoáng ngẩng đầu trông về hướng Sư Đà quốc xa xa, cắn răng nghiến lợi.
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Các ngươi Mấy người các ngươi liên thủ, cho dù bị đánh lén, hẳn cũng có thể thủ được đến lúc ta về chứ? Ta cần phải lập tức rời đi một lát.
- Ngươi muốn đơn thương độc mã cường công Sư Đà quốc?
Thiên Bồng không khỏi ngơ ngác.
- Còn cách nào khác ư?
Hầu tử trùng trùng thở ra một hơi, khí tức hóa thành vụ khí nhàn nhạt phiêu tán giữa tiết trời rét lạnh.
Siết chặt nắm tay, hắn cắn răng nói:
- Trước khi hắn động thủ, ta phải ra tay. Giết cho hắn trở tay không kịp. Nếu hắn đã muốn thay thế ta như vậy, ta phải cho hắn nếm thử, đại giá thay thế ta là như thế nào!
Cắn răng, hầu tử giơ tay lên, Kim Cô bổng nằm trọn trong tay.
Thiên Bồng lẳng lặng mà nhìn, lông mày cau chặt.
Nếu tao ngộ đột tập, bốn người bọn họ, gồm bản thân Thiên Bồng cộng thêm Hắc Hùng tinh, Tiểu Bạch Long, Quyển Liêm, liệu có thể hộ vệ Huyền Trang chu toàn hay không?
Thiên Bồng không biết. Nhưng hắn biết, thời này khắc này, vô luận hắn nói điều gì, hầu tử đều sẽ không thay đổi ý định. Dù biết rõ phải đẩy Huyền Trang vào thế mạo hiểm. Hắn cũng sẽ nghĩa vô phản cố rời đi. Bởi vì, Lục Nhĩ Mi Hầu đã chạm tới nghịch lân của hắn.
Nhưng mà, đây liệu có phải là bẫy rập không?
Mắt thấy hầu tử sắp rời đi, yêu tướng thật không dễ dàng mới hoãn thần lại từ trong sợ hãi vội vươn tay ra, kêu lên thất thanh:
- Đại Thánh gia
- Làm gì?
Hầu tử chậm rãi quay đầu.
Ánh mắt kia, yêu tướng nhìn mà cả kinh.
Nuốt khô ngụm nước bọt. Yêu tướng gắng phồng lên dũng khí nói:
- Đại vương nhà ta nói, hắn một lòng hiệu trung với ngài. Chuyện trước kia, chỉ là quỷ mê tâm khiếu, thế nên
- Bảo hắn yên tâm, như quả tin tức không lầm, ta sẽ không so đo chuyện trước kia với hắn. Nhưng nếu để ta phát hiện đây là bẫy rập, hoặc trong này có quỷ kế nào đó, thì dù có trốn đến chân trời góc biển, hắn cũng đừng hòng sống sót!
- Tạ Đại Thánh gia!
Nghe được lời này, hai tên yêu tướng vội khấu bái thật sâu. Đồng thời với đó, hầu tử đã đằng không mà lên, hóa thành một đạo kim quang lao nhanh về hướng Sư Đà quốc.
Nhìn theo hướng hầu tử đi xa, Thiên Bồng đành chịu khép mắt lại.
Trận chiến này, hẳn lại là một trường thiên địa hạo kiếp
- Báo --! Sư Đà quốc đã toàn quân bị chiến, chuẩn bị tiến công Hoa Sơn!
- Báo --! Yêu hầu ở Cầu Pháp quốc đã ra tay, chính đang tiến hướng Sư Đà quốc!
- Có kịch hay để xem rồi!.
- Các ngươi đoán xem ai sẽ thắng? Tôn Ngộ Không, hay là Lục Nhĩ Mi Hầu?
- Luận chiến lực, Tôn Ngộ Không tay nắm Kim Cô bổng khẳng định mạnh hơn Lục Nhĩ Mi Hầu còn chưa hoàn toàn củng cố thân thể một ít. Nhưng mà, ở Sư Đà quốc có đại quân Yêu tộc, thế nên Khó mà nói trước được gì.
- Bần tăng cược Tôn Ngộ Không thắng.
- Bần tăng cược Lục Nhĩ Mi Hầu thắng.
Nhất thời, chúng La Hán trên điện nghị luận không thôi.
Trên đài sen, ánh mắt Như Lai chậm rãi di động tới chỗ Địa Tạng vương, nhẹ giọng thán nói:
- Kịch hay sắp khai màn.
Địa Tạng vương mặt không biểu tình thở dài nói:
- Chẳng qua là khúc dạo đầu thôi.
Giữa trời cao, hầu tử kéo theo một đạo kim quang thật dài lao vút mà đi, thuấn tức đã bay qua ngàn dặm.
Lướt qua nơi đâu, khí lưu kích lên quét ngang hết thảy, từng đạo thiểm điện nổ vang ầm trời.
Nam Thiên môn.
Rất nhiều đạo đồ đến từ Côn Luân sơn chính đang được thiên binh dẫn dắt tiến vào Nam Thiên môn. Ở một bên, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ lẳng lặng đứng nhìn.
Một tên đạo đồ vội vã đi tới sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn, hai gối quỳ xuống nói:
- Khải bẩm sư phó, yêu hầu kia đang trên đường tới Sư Đà quốc.
Nghe vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng sửng sốt. Lại cũng không quay đầu, mà vẫn nhìn đăm đăm đám đạo đồ Côn Luân Sơn đang chậm rãi bước qua Nam Thiên môn, hít một hơi thật sâu nói:
- Xem ra, chiến đấu sắp bắt đầu. Yêu hầu kia, không ngờ ra tay sớm hơn cả dự liệu của chúng ta.
Ngay trong quá trình lao vút mà đi, hầu tử cắn răng, đắt đầu điên cuồng ngưng tụ linh lực. Từng sợi lông tơ trên người dựng đứng lên, tán phát ra quang mang màu ám kim rực rỡ, mặc cho gió táp tứ ngược trước mặt mà vẫn phất động mảy may.
Thời này khắc này, hầu tử sớm đã nín một bụng lửa. Từng tấc cơ thịt trên người căng cứng, chỉ còn chờ đặt chân tới Sư Đà quốc liền đại khai sát giới!
Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Tu Bồ Đề lặng lẽ đứng trước lâu đài, ngưng thị nhìn phiến lá trôi nổi trong hồ sen phía tiền phương.
Đằng sau, Vu Nghĩa khom lưng dập đầu.
Trầm mặc hồi lâu, Tu Bồ Đề tiện tay vẩy ra một nắm ngư thực, khẽ thở dài:
- Xem ra, còn là tránh không thoát. Vì Dương Thiền mà cược cả tây hành, đáng không? Lục Nhĩ Mi Hầu muốn đón Dương Thiền để tăng uy tín cho bản thân, chứ đâu phải muốn ăn nàng. Căng thẳng làm cái gì?
Trong hồ sen, vô số cá chép tụ tới, quẫy đạp tranh giành thức ăn.
Vu Nghĩa nhẹ giọng thán nói:
- Ngộ Không sư thúc trước nay không phải người dễ dàng thả xuống như vậy. Huống hồ, Dương Thiền sư muội, rốt cục là thê tử kết tóc của Ngộ Không sư thúc.
- Sư muội?
Tu Bồ Đề thoáng sửng sờ, rất nhanh lại bật cười, nói:
- Thiếu chút thì quên. Dương Thiền cũng tính là đệ tử của Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Chỉ nghe “choang”, một tiếng ầm vang, trong tiếng kêu rít của lũ yêu. Một tòa tháp cao trong đô thành Sư Đà quốc hơi hơi nghiêng lệch, sau đó liền ầm vang sụp đổ.
Mảng lớn bụi khói tràn ngập ra, đám yêu quái tranh nhau tháo chạy.
Nhất thời, trọn cả Sư Đà quốc đều sôi trào. Vô số yêu quân tấn tốc vây tới nơi này.
Khi sương mù phiêu tán, thân ảnh hầu tử dần hiển hiện, những yêu quân tấn tốc tụ tập mà đến kia lập tức ngây người. Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, bọn họ bắt đầu gào lên như quỷ khóc sói tru, đào vong tứ tán.
- Cút ra đây cho ta!
Hầu tử chợt gầm gào một tiếng, tiện tay khẽ vung, Kim Cô bổng quét ngang mà qua, mấy chục tòa thổ lâu bên cạnh tức thì biến thành đống đổ nát.
Sư Đà vương thuận theo hành lang vội vàng chạy tới lầu các Lục Nhĩ Mi Hầu đang cư trú. Lúc đi tới trước lâu đài, hắn mới phát hiện Lục Nhĩ Mi Hầu cùng Đa Mục Quái đang lẳng lặng đứng bên lan can, đưa mắt nhìn ra xa.
- Đại Đại Thánh gia
Sư Đà vương nhè nhẹ gõ lên ngực giáp, đầu gối quỳ xuống đất.
Nhưng mà, căn bản không ai để ý tới hắn.
- Lăn ra đây! Tránh cái gì! Lão tử đến tìm ngươi rồi đây!
Nơi xa, hầu tử phẫn nộ đến cực trí bắt đầu tứ ngược trong thành, tứ xứ sưu tầm tung tích Lục Nhĩ Mi Hầu. Đuổi cho đám yêu quân tháo chạy tứ xứ. Giống như một máy xay thịt di động, đi qua nơi nào, nơi ấy liền máu chảy thành sông.
Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn lẳng lặng mà nhìn, nhìn hầu tử từ nam giết đến bắc, sau đó từ bắc giết đến nam, biến tòa bảo lũy kiên cố sừng sững mấy trăm năm thành một mảnh lang tạ.
Không lâu sau, Cửu Đầu Trùng cũng đến. Cũng như Sư Đà vương, hắn quỳ gối xuống đất, không nói nửa lời.
- Giờ ta đánh với hắn, có thể thắng sao?
Đa Mục Quái suy nghĩ hồi lâu, có phần ngập ngừng đáp nói:
- Nói không chuẩn.
- Nói không chuẩn?
Lục Nhĩ Mi Hầu xoa xoa thủ chưởng, nhẹ giọng thán nói:
- Thứ hắn cầm trong tay là Kim Cô bổng? Quả nhiên là binh khí tốt. Cái mà ngươi đang luyện chế, phải mau mau hoàn thành.
- Dạ.
- Còn nữa.
Quay đầu lại, Lục Nhĩ Mi Hầu nhàn nhạt nhìn Sư Đà Vương và Cửu Đầu Trùng đang quỳ rạp dưới đất, thong thả nói:
- Ba các người cùng lên, hầu hạ hắn một lúc. Không cầu thắng, nhưng cầu cầm chân hắn một lát.
- Cầm chân Một lát?
Nhất thời, ba người bao gồm cả Đa Mục Quái đều ngơ ngác.
- Đúng, cầm chân hắn. Cầm chân gia hỏa không đầu óc kia.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi cười nói:
- Dù sao nơi này có nhiều yêu quái như vậy, dù đứng yên cho hắn giết, cũng phải giết nửa ngày mới xong, đúng không? Các ngươi cứ thế cầm chân hắn là được rồi, ta trước đi Hoa Sơn một chuyến.
Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ lùi ra sau, áp chế khí tức nhẹ nhàng lủi đi ngược hướng hầu tử.
Nhưng không đợi hắn kịp đi ra vài bước,
Một đạo kim quang đã từ trời giáng xuống, ầm vang nổ tung cách tiền phương Lục Nhĩ Mi Hầu chưa đến mười trượng.
Xung kích cuốn theo đá vụn thổi qua gò má Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lập tức, Cửu Đầu Trùng, Sư Đà vương, Đa Mục Quái tại trường đều trợn tròn mắt.
- Ngươi muốn đi đâu?
Tiếng huyên náo sau người đột nhiên đình chỉ, khẽ ngẩng đầu, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn thấy hầu tử từ trong đống cát bụi lăn lộn từng bước đi ra. Tự tiếu phi tiếu địa nhìn hắn, răng khớp nghiến vang ken két.