Đại Bát Hầu

Chương 762: Vây Ngụy cứu Triệu



Chỉ nháy mắt, động tác Lục Nhĩ Mi Hầu liền cứng lại.

Mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán chậm rãi trượt xuống, đôi mắt trợn trừng như chuông đồng, kinh hãi nhìn hầu tử.

Khắc này, phù hiện trong đầu hắn là những lời Địa Tạng vương nói khi vừa sống lại.

Đây chính là “một mình khác” trong lời Địa Tạng vương?

Chỉ có vặn ngã hắn, để hắn bị thiên kiếp lấy đi thay mình, thì mình mới có khả năng tiếp tục tồn tại ở cái thế giới này.

Nghĩ đến đây, khóe môi Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi nhếch lên ý cười mất tự nhiên.

Đa Mục Quái, Sư Đà vương, Cửu Đầu Trùng tại trường thống thống đều ngây dại, ai nấy kinh hoảng mở to hai mắt, nín thở đứng ngây ra đó, đầu óc xoay chuyển nghĩ cách tùy thời tháo chạy.

Chẳng qua, từ đầu tới cuối sự chú ý của hầu tử chỉ ở trên người Lục Nhĩ Mi Hầu.

Một trận gió nhẹ lướt qua, cuốn theo vài mảnh lá rụng.

Nơi xa, vô số yêu quái bị thương còn đang kêu thảm, rối loạn do hầu tử gây ra vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ lắng lại.

Nơi này, lại lặng ngắt như tờ.

Mỗi người tại trường, khóe mắt đều run run co quắp. Bao gồm chính bản thân Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hầu tử mở to tròng mắt, nhếch mép, cười lên. Ẩn ước thấy được răng nanh tán ra hàn ý dưới ánh mặt trời. Cơ thịt trên gò má bởi phẫn nộ mà giật giật liên hồi.

Cắn răng, hầu tử chậm rãi nhổ ra một câu:

- Tứ xứ rước họa cho ta, mời chào thuộc hạ, kéo lên cờ xí của ta, còn muốn đến Hoa Sơn giả mạo ta đón Thiền nhi, chơi thế vui không?

Nhấc chân lên, hầu tử chậm rãi bước lên trước một bước, cát đá dưới chân lặng không tiếng thở vỡ thành phấn mạt.

Nháy mắt, chúng nhân tại trường trừ Lục Nhĩ Mi Hầu ra thống thống đều kinh hãi lùi sau một bước. Về phần Lục Nhĩ Mi Hầu, lại có vẻ không để ý vươn tay gãi gãi quai hàm, cười nói:

- Cũng tàm tạm. Chẳng qua ta phải nói một câu, hai ta ai thực ai giả còn khó nói. Thiền nhi, đâu phải chỉ ngươi kêu.

- Hả?

Hầu tử tức thì cười càng hoan khoái, từng sợi lông trên người rung động lên, lực lượng tuôn trào, giống như cành lá phất phơ trước gió:

- Xem ra hôm nay chúng ta phải ngồi xuống luận xem ai là người có tư cách mới được?

- Còn cần phải luận?

Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhíu mày, thong thả nói:

- Ngươi không có gan đi đón, nếu đã thế. Nàng đương nhiên là tức phụ của ta.

Lúc nghe được câu này, Đa Mục Quái ở bên rõ ràng thấy được khóe mắt hầu tử co quắp lại.

Một khắc sau, không đợi những người khác kịp phản ứng, hầu tử đã ra chiêu. Chỉ nghe “oanh” một tiếng nổ vang, ngay nơi Lục Nhĩ Mi Hầu đang đứng, cát bụi, đá vụn điên cuồng nổ tung. Xung kích mãnh liệt tức thì quét ngang mà ra, giống như gợn sóng chạy dọc theo mặt đất.

- Lại đây! Thằng nhát gan!

Một tiếng rít nhọn, từ trong cát bụi mịt mờ, Lục Nhĩ Mi Hầu tung mình xông ra.

- Đứng lại!

Một tiếng rống giận, Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, xung thiên mà lên. Một khắc sau, nó quét ngang nhắm thẳng eo Lục Nhĩ Mi Hầu, đánh bay cả người hắn lên. Cát bụi mang theo kình khí cường liệt vốn tràn khắp nơi nơi chợt xé nứt thành hai mảnh, thân ảnh hầu tử hiện ra.

- Đáng đánh! Đáng đánh! Chẳng qua chưa đủ gãi ngứa! Ha ha ha ha!

Ôm lấy eo, Lục Nhĩ Mi Hầu nương theo sức đẩy từ một kích kia điên cuồng tháo chạy về hướng tây. Thoáng chốc đã bay ra cự ly vài dặm, hạ xuống trong thành.

- Lão tử mổ ngươi!

Hầu tử cũng đằng không mà lên, đuổi theo sát gót.

Chiến đấu giữa hai con khỉ cứ thế bắt đầu.

Kim Cô bổng trong tay hầu tử phi tốc xoay tròn, một côn tiếp một côn nện ra, không chút lưu tình. Nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu có cùng một dạng thân pháp, luôn luôn có thể xảo diệu tránh né được. Chỉ có mọi thứ ven đường bị cuốn vào là xé thành phấn mạt.

Vô số kiến trúc rậm rạp trong thành bang Sư Đà quốc đổ sụp xuống trong cơn kịch chiến, kéo ra một đạo ngấn tích cự đại trên sơn mạch, thẳng đến phương xa.

Nhìn từng đạo khói đậm tuôn lên cuồn cuộn giống như Kình Thiên cự trụ, Sư Đà vương trợn tròn mắt mà nhìn.

- Tiếp theo phải làm thế nào?

Hắn đột nhiên quay sang trông hướng Đa Mục Quái.

Thời này khắc này, Cửu Đầu Trùng cũng đang nhìn Đa Mục Quái. Nhưng mà, Đa Mục Quái lại chỉ im lìm trầm mặt, ngậm miệng không nói.

Trường chiến tranh này, vốn đâu phải bọn họ có thể nhúng tay.

- Báo! Tôn Ngộ Không đã giao thủ cùng Lục Nhĩ Mi Hầu tại Tây Ngưu Hạ Châu!

Trong Ngự thư phòng, Ngọc đế chợt đứng bật dậy, vội vàng hỏi:

- Ai chiếm thượng phong?

- Tôn Ngộ Không chiếm thượng phong. ? Lục Nhĩ Mi Hầu một đường tháo chạy, Tôn Ngộ Không cũng không làm gì được hắn!

Trong Ngự thư phòng nho nhỏ, lúc này đã tụ tập cơ hồ hết thảy trọng thần của Thiên Đình, bao gồm cả Lý Tĩnh, Thái Bạch Kim Tinh, ánh mắt ai nấy đều tới lui giữa Ngọc đế cùng thiên binh tiến đến bẩm báo, từ đầu tới cuối không một ai mở lời, dù chỉ là một câu đánh giá, một câu cảm thán đều không có.

Hết thảy lặng ngắt như tờ.

- Có bản sự thì đừng chạy!

Kim Cô bổng quét ngang mà qua, nháy mắt liền quất sập một ngọn núi cao.

- Hắc, có bản sự thì thả xuống Kim Cô bổng rồi đánh!

Lục Nhĩ Mi Hầu điều chỉnh thân hình, chuyển sang trốn về hướng bắc.

Kéo lên Kim Cô bổng, hầu tử đuổi sát không dời.

- Báo! Khải bẩm tôn giả, hai con yêu hầu đã khai chiến.

Trong đám La Hán, có người vội vàng hỏi:

- Khai chiến ở đâu?

- Cái này…

Tăng nhân tiến đến bẩm báo ngập ngừng thoáng chốc, ấp a ấp úng nói:

- Giây phút trước thì ở Tây Ngưu Hạ Châu, hiện giờ, sợ là đã đến Bắc Câu Lô Châu.

- Đến Bắc Câu Lô Châu?

- Đúng vậy!

Tăng nhân gật gật đầu nói:

- Lục Nhĩ Mi Hầu không có binh khí thuận tay, chỉ có thể một đường tháo chạy. Tôn hầu tử đuổi sát không ngừng, thế nên …

- Không có binh khí thuận tay?

Như Lai khẽ cười nhạt, hai mắt khép lại, thong thả thán nói:

- Trong kho của ngươi tựa hồ còn có kiện “Tùy Tâm Thiết Can binh” không kém gì Kim Cô bổng. Hay là, đưa cho Lục Nhĩ Mi Hầu dùng, được không?

Nói rồi, Như Lai giương mắt nhìn hướng Phổ Hiền.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều dồn hết lên người Phổ Hiền. Chúng nhân lặng lẽ nhìn hắn. Mà Phổ Hiền, lại chỉ im lìm đứng đó, lẳng lặng nhìn chăm chăm mặt đất trống trơn trước mắt, tựa hồ tại chăm chú tự hỏi điều gì.

Hồi lâu, hắn chấn vỗ tay áo, dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân, từng bước đi xuống bậc thềm, đi tới chính giữa đại điện, hai tay hợp mười hành lễ với Như Lai.

Ngay sau đó, hắn xoay người, mặt không biểu tình đi ra ngoài điện.

Nháy mắt, hai người đã đánh tới bầu trời Bắc Hải.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhún người nhảy xuống nước. Hầu tử cũng xông theo.

Lập tức, mặt biển vốn đang bình tĩnh chợt như nước sôi cuộn trào, loạn lưu tuôn động.

Dưới đáy biển đen kìn kịt, hai người bắt đầu một trận trốn tìm.

Thời này khắc này. Bắc Hải Long Vương thu được tin tức sớm đã dắt theo một nhà già trẻ trốn trong phòng ẩn nấp vững như thùng sắt. Nhưng mà, mọi thứ nơi này cơ hồ đều đang rung lên, thậm chí thỉnh thoảng còn bất chợt rơi rớt đá vụn.

Loạn lưu cuộn trào chính đang tứ ngược ở bên ngoài, dưới sức xung kích mãnh liệt, ngay cả pháp trận phòng ngự do Long cung thiết trí đều ẩn ẩn có phần không chịu nổi.

Mỗi một tiếng vang rơi vào trong tai lão Long vương đều khiến hắn sợ hãi không thôi.

- Đừng sợ, đừng sợ.

Vươn ra hai tay, hắn ôm Long hậu cùng tiểu thái tử vào lòng, thấp giọng nói:

- Rất nhanh bọn họ sẽ đi thôi, rất nhanh sẽ đi

Một con Vưu Ngư tinh lợi dụng thân hình mềm mại khe khẽ chen tới bên cạnh lão Long vương, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, nơi này không thể ở lâu.

- Bản vương tự nhiên biết không thể ở lâu! Không cần ngươi nhắc nhở!

- Phụ vương.

Tiểu thái tử khẽ ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

- Hay là chúng ta lên Thiên Đình tránh nạn, Thiên Đình nhất định sẽ an toàn hơn chỗ này.

- Ngu hài tử.

Lão Long vương dở khóc dở cười, ôm chặt con mình nói:

- Thiên Đình cũng không an toàn. Lần hơn sáu trăm năm trước kia, chính là trốn lên Thiên Đình, nhưng cũng đâu né được. Tóm lại, ta không đi đâu hết, cứ ở lại đây, ở lại đây xem thế nào.

Trên lâu đài giống như một mảnh phế khu của Sư Đà quốc, ba người Đa Mục Quái, Cửu Đầu Trùng, Sư Đà Vương lẳng lặng đứng đó.

Đa Mục Quái một mực cúi đầu, tựa hồ đang trầm tư điều gì. Cửu Đầu Trùng cùng Sư Đà vương thì đối mặt nhìn nhau.

- Làm thế nào? Xem ra, hắn sẽ lạc bại.

Sư Đà vương nhìn Cửu Đầu Trùng, ý vị sâu xa nói:

- Nếu hắn bại, chúng ta phải làm sao?

- Ta cũng không biết.

Cửu Đầu Trùng cau mày, hoảng loạn đáp:

- Đương sơ, chúng ta đừng nên chọn hắn. Hắn căn bản không thực sự là Đại Thánh gia, cũng không khả năng sẽ thắng. Cứ tiếp tục thế này…

- Hay là, chúng ta cũng lên?

Nghe vậy. Cửu Đầu Trùng cười hừ một tiếng:

- Chúng ta thì làm được gì? Đi lên ăn một côn liền hồn phi phách tán?

- Ý ta là..

Sư Đà vương nghiêm túc nói:

- Ý ta là, đi lên giúp phe cầm côn ấy, tuy khẳng định không giúp được gì, nhưng ít nhất sau khi chuyện này qua đi, có lẽ còn có thể giữ mạng. Ngươi nói xem đúng không?

- Giúp đối phương?

Vừa nghe lời này, Cửu Đầu Trùng lập tức ngẩn người. Hồi lâu mới hoãn thần lại được. Trên mặt chỉ thừa lại vẻ cười khổ.

Đúng vậy, đương sơ sao mình lại chọn kết minh cùng đám gia hỏa này? Tình thế không đúng, thứ nghĩ đến đầu tiên liền là quay đầu trở giáo, đúng là…

- Ta nghĩ ra một diệu kế!

Đúng lúc này, Đa Mục Quái ngước mắt lên, liếm liếm môi thấp giọng nói:

- Nhưng cần phải hai ngươi phối hợp, phải điều động hết thảy chiến lực trong tay các ngươi!

Trong rừng rậm ngoại vi Hoa Sơn, Bằng Ma Vương nắm lấy ngọc giản, biểu tình có phần không thể tư nghị.

- Ngươi nói cái gì? Hắn muốn các ngươi đi bắt Huyền Trang?

- Đúng!

Đầu bên kia ngọc giản truyền tới thanh âm của Sư Đà vương:

- Hắn nói muốn vây Ngụy cứu Triệu, chỉ cần nắm xuống Huyền Trang, sẽ không sợ hắn không phân tâm. Lục Nhĩ Mi Hầu cũng có thể thừa cơ trốn thoát.

Bằng Ma Vương “ha ha” cười lạnh hai tiếng, trực tiếp ngắt liên hệ.

- Đa Mục Quái này, đúng là kế hiểm. Đến lúc đó Lục Nhĩ Mi Hầu thì trốn được, chứ chính ngươi thì trốn đi đâu? Muốn kéo chúng ta bồi táng ư?

Thuận miệng cằn nhằn mấy câu, hắn trông hướng yêu tướng ở bên, nói:

- Lúc các ngươi báo tin cho hắn, hắn nói thế nào?

- Hắn nói … hắn nói … đại vương ngài cứ yên tâm, chỉ cần tin tức chính xác, chuyện trước kia, hắn sẽ không truy cứu.

Thoáng trầm mặc phút chốc, yêu tướng lại thấp giọng hỏi:

- Đại vương, giờ ta nên làm cái gì? Thông tri chuyện này cho Đại Thánh gia?

- Không!

Bằng Ma Vương chậm rãi lắc đầu, tròng mắt trợn trừng nói:

- Chuyện này không thể cho hắn biết, hiện tại không thể khiến hắn phân tâm, phải để hắn tập trung đuổi giết Lục Nhĩ Mi Hầu. Chúng ta cũng không thể ra tay. Nếu không nhỡ Lục Nhĩ Mi Hầu lật bàn, chúng ta liền thảm. Chuyện này tất phải thông tri đám người Lữ Lục Quải, để chúng ra tay doanh cứu!