Đại Bát Hầu

Chương 763: Thiết Can binh



Trong gió táp, Bằng Ma Vương triển khai hai cánh chao liệng tới chỗ trú quân của Lữ Lục Quải cùng Ngưu Ma Vương.

Đồng thời với đó, kịch chiến tại Bắc Hải vẫn đang tiếp diễn.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, trên mặt biển tạc lên một cột nước xung thiên, Lục Nhĩ Mi Hầu đằng không mà lên, quay đầu trốn hướng nam biên.

Không đợi nước biển phiêu tán rơi xuống, lại một đạo cột nước nổ bùng, hầu tử tay cầm Kim Cô bổng, gắt gao đuổi sát sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hai người giống như hai luồng lưu tinh rượt đuổi lẫn nhau, một trước một sau bay qua vạn dặm trời cao.

- Ha ha ha ha! Ngươi không giết được ta. Ngươi quên rồi ư? Ngươi là Thiên Đạo, ta cũng là Thiên Đạo, chúng ta đều sẽ không chết. Có thể giết chết chúng ta, chỉ có thiên kiếp.

- Cho dù giết không chết... Ta cũng muốn khiến ngươi vĩnh thế không được siêu sinh!

Một tiếng rống giận, Kim Cô bổng quét ngang mà qua, trực tiếp bay vút lên thiên không, chém tầng mây ra thành hai đoạn.

Lục Nhĩ Mi Hầu cơ hồ sát qua Kim Cô bổng, giáp vai hoa lệ trực tiếp bị tước đi. Nhưng mà, rất nhanh hắn liền ổn định thân hình, tiếp tục tháo chạy.

- Uổng ngươi sống nhiều năm như vậy, cư nhiên chạy đi làm tay sai Phật Môn, đi phò trợ tây hành? Đồ bỏ đi!

- Ngươi biết cái gì! Ngươi biết tu vị Như Lai thế nào không?

- Ta đương nhiên biết, Đa Mục nói hết cho ta rồi.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi nghênh phong cuồng tiếu:

- Hắn muốn giết ai, thì cứ để hắn giết, dù có chết sạch, dù tam giới hủy hoại thì đã sao? Chỉ cần chính mình còn sống là được rồi, những người khác chết nhiều ít có can hệ gì đâu? Ngươi cư nhiên còn vì thế mà phá Đạo tâm? Đúng là đồ bỏ đi!

Cau mày. Hầu tử một lời bất phát, lại một côn quét ra. Đấy có lẽ chính là câu trả lời.

Lại lần nữa chớp qua công kích từ hầu tử. Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu cười với hắn, nói:

- Làm sao, ngươi làm không được đúng không? Đừng ngại, ta làm được. Đã thế, càng hẳn nên để ta thay thế ngươi tiếp tục sống tiếp. Chỉ có ta, mới là không có nhược điểm. Cho dù Như Lai tự thân xuất mã, cũng không làm gì được!

- Ngươi không có nhược điểm?

Hầu tử hừ lạnh nói:

- Nếu ngươi thật không có nhược điểm. Như Lai há sẽ thả ngươi ra? Nói cho ngươi. Bất luận là ngươi hay là ta, tưởng muốn sống tiếp, đều tất phải vặn ngã Như Lai!

- Ừ!

Lục Nhĩ Mi Hầu ra vẻ trầm tư, thuận miệng nói:

- Ngươi nói vậy cũng đúng, thế chúng ta cùng sống hòa bình, liên thủ đối phó Như Lai, được không? Chẳng qua có một điều kiện, ấy chính là những thứ thuộc về ta, tất phải trả hết cho ta. Tỷ như danh hiệu Tề Thiên đại thánh. Tỷ như Dương Thiền, những cái đó đều là của ta!

- Mơ đi!

Lại một côn của hầu tử trùng trùng quét ra. Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài cuốn tới, để lại một đạo ngấn tích cự đại trên mặt đất. Nhưng mà, vẫn đánh trúng khoảng không.

Lục Nhĩ Mi Hầu phi tốc hạ xuống. Nháy mắt khi mũi chân chạm đất xoay người đằng không mà lên.

Chớp mắt, hầu tử đã đuổi sát sau lưng.

- Ha ha ha ha, đùa ngươi thôi. Đừng lo lắng, mấy thứ kia không cần phân, kẻ thắng thông ăn là được. Qua một đoạn thời gian, thiên kiếp sẽ tái hiện, giữa ngươi ta, chỉ một người có thể sống tiếp. Bởi thế ta một mực suy xét nên giết ngươi thế nào, ha ha ha ha.

- Tây hành còn chưa thành công, dù ngươi thắng ta, tiếp theo sẽ thế nào? Còn không phải vẫn thua dưới tay Như Lai? Đến lúc đó, không chỉ Thiền nhi, trọn cả Yêu tộc đều bị ngươi liên lụy!

- Cái đó nói sau, nếu ta chết, toàn thế giới chết hay sống, lại liên quan gì?

Quay đầu lại, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn hầu tử, cười lên hoan khoái.

Nhìn ý cười quỷ dị kia, nháy mắt, hầu tử sững sờ.

Thời này khắc này, hầu tử đã triệt để hiểu ra, cái tên trước mắt này là kẻ thế nào.

Đây là một kẻ điên triệt để từ đầu đến chân, bất chấp hết thảy quy tắc, bất chấp hết thảy đạo nghĩa, hắn không có ký ức, tự nhiên liền cũng không có cảm tình, thậm chí không có cảm giác quy thuộc gì hết. Trừ sống tiếp, đối với hắn mà nói, mọi thứ đều là bé không đáng kể. Bao gồm cả mạng sống Dương Thiền, mạng sống Tước Nhi, cũng bao gồm mạng sống của tất cả yêu quái. Trong tam giới, với hắn, hết thảy mọi thứ đều có cũng được mà không có cũng không sao

Nếu đã thế, giữa hầu tử và hắn chỉ còn nước không chết không ngừng.

Cắn răng, hầu tử đột nhiên gia tốc đuổi theo...

*****

Cùng thời điểm, Bằng Ma Vương đã chạy tới trước mặt Lữ Lục Quải cùng Ngưu Ma Vương lúc này đang ở Hoa Sơn.

Nhìn đăm đăm Bằng Ma Vương, Lữ Lục Quải mặt không biểu tình, Ngưu Ma Vương lại súc mày thật sâu. Trong đại trướng lặng ngắt như tờ.

Mi Hầu Vương vẫn đứng tại lối vào khe khẽ đi ra ngoài.

Ho khan hai tiếng, Lữ Lục Quải thong thả thán nói:

- Ngươi nói, Đa Mục Quái chính dẫn theo Cửu Đầu Trùng cùng Sư Đà vương, và một đám thủ hạ đi đánh lén Huyền Trang pháp sư?

- Đúng vậy!

Bằng Ma Vương trùng trùng gật đầu:

- Đây là kế vây Ngụy cứu Triệu, bọn họ tưởng bức Đại Thánh gia vứt bỏ truy kích Lục Nhĩ Mi Hầu!

- Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?

- Ta tự thân tới còn chưa đủ ư? Như quả tin tức không chính xác, ta dám độc thân đi tới quân doanh ngươi?

- Cái đó thì khó nói.

Lữ Lục Quải chợt cười lạnh một tiếng:

- Hiện tại ngươi là người của Lục Nhĩ Mi Hầu, nhỡ quay đầu các ngươi lại tới đánh lén nơi này, ta biết phải làm gì?

Thấy thế, Bằng Ma Vương vội quay sang trông hướng Ngưu Ma Vương. Nhưng mà, Ngưu Ma Vương cũng đang ngập ngừng.

- Đại ca, Hồng Hài Nhi đang đi theo bên người Huyền Trang pháp sư, nhỡ xảy ra chuyện...

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe Lữ Lục Quải quát:

- Người đâu! Nắm xuống!

Nhất thời, vô số yêu tướng từ ngoài trướng tràn vào, vây kín quanh hắn. Lập tức, Bằng Ma Vương cũng sững sờ, mở to tròng mắt nhìn Lữ Lục Quải.

Ngưu Ma Vương trước nay vẫn luôn do dự không quyết thoáng nhìn một cái, Lữ Lục Quải lành lạnh trừng Bằng Ma Vương, nói:

- Nhỡ xảy ra chuyện, chúng ta bắt ngươi đi đổi.

- Ngươi!

Không đợi Bằng Ma Vương nghĩ rõ ràng phải làm thế nào mới thoát khốn, Mi Hầu Vương đã xốc lên màn trướng từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Bọn họ đi thật đấy, ta có một bộ hạ cũ, hiện tại đang trong đội ngũ Sư Đà vương. Mấy ngày nay ta đi tìm hắn, để hắn sung làm nội ứng. Lần xuất kích này, Sư Đà vương, Đa Mục Quái, Cửu Đầu Trùng, còn có hơn trăm yêu tướng Hóa thần cảnh trở lên. Trận dung như thế, bằng vào mấy người Thiên Bồng, e là không chống nổi...

Câu này vừa thả xuống, Ngưu Ma Vương cùng Lữ Lục Quải lập tức sững sốt. Bằng Ma Vương không khỏi thở phào một hơi.

*****

Đông bộ Đông Thắng Thần Châu.

Thời này khắc này. Lục Nhĩ Mi Hầu đã dần rơi vào quẫn cảnh...

Hắn né trái tránh phải, tuy trốn qua được tuyệt đại bộ phận công kích từ hầu tử. Nhưng mà, cuối cùng vẫn không tránh hết được. Trong trận tiêu hao chiến này, rõ ràng hắn ở thế hạ phong. Tuy vẫn cứ gượng cười, sắc mặt lại đã có phần khó coi.

Hết cách, hắn đành phải lủi chạy vào trong thành bang nhân loại.

Lúc Lục Nhĩ Mi Hầu xông vào một mảnh huyên náo của thành bang, nhìn nhân loại tháo chạy tứ xứ. Nhất thời hầu tử không khỏi ngập ngừng.

Có nên tiếp tục đuổi không?

Hắn một đường hộ tống Huyền Trang. Chính là vì phổ độ chúng sinh. Giờ lại cuốn sinh linh vốn vô can vào trong trường kích đấu này, tựa hồ... Không hay cho lắm?

Nhưng mà, bỏ mặc Lục Nhĩ Mi Hầu hấp tinh thị huyết, chẳng phải cũng là hành vi vô trách nhiệm với chúng sinh tam giới?

Sau thoáng do dự ngắn ngủi, cuối cùng hầu tử cắn răng, nắm chặt Kim Cô bổng xông theo vào trong thành bang.

Chỉ nghe “quang” một tiếng nổ vang, xung kích mãnh liệt tức thì khuếch tán ra. Thoáng chốc liền thổi rạp hơn nửa phòng ốc rậm rạp trong thành. Tiếng bách tính kêu rên không dứt bên tai.

- Vừa nãy đang do dự điều gì?

Chạm mặt hầu tử, hai tay Lục Nhĩ Mi Hầu giơ lên, gượng chống một kích từ đối phương. Mở to tròng mắt nói:

- Có phải đang do dự liệu có nên cuốn bọn họ vào? Ha ha ha ha, ngươi quả nhiên bị Huyền Trang đồng hóa. Đừng quên, ngươi chỉ là một con yêu quái! Phổ độ chúng sinh, thích hợp với ngươi ư?

- Cút!

Một tiếng quát lớn, chỉ thấy hầu tử trở tay quét tới. Kim Cô bổng thuận thế quét ngang mà ra. Nhưng nháy mắt khi đánh tới bụng Lục Nhĩ Mi Hầu, lại bị hai tay hắn ngăn trở.

- Còn lưu dư lực? Ngươi đừng gây cười như vậy có được không? Ngươi tưởng không xuất toàn lực, ba cập ít chút, bọn họ sẽ cảm ân đội đức nhà ngươi?

Nương theo lực lượng từ Kim Cô bổng, Lục Nhĩ Mi Hầu tung mình nhảy lên cao mấy chục trượng, lại đột nhiên dừng lại thân mình, lần nữa hạ xuống trong thành.

- Lại đây. Chẳng phải muốn giết ta ư? Ta ở ngay đây, ngươi tới mà giết. Ha ha ha ha.

Hầu tử vừa đuổi tới giữa không trung đành chịu nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu dương dương đắc ý ở dưới đất, hận đến nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được.

Về thực lực, hắn mạnh hơn Lục Nhĩ Mi Hầu không chút nghi ngờ. Nhưng mà tu vị hai người thực sự quá tương cận, đến nỗi hầu tử không xuất toàn lực, căn bản không tạo thành uy hiếp tới đối phương. Nhưng nếu xuất toàn lực... Chỗ này có thể chịu đựng nổi ư?

Nhìn thành bang lang tạ, tiếng kêu rên khắp đất, hầu tử không khỏi nhớ tới cảnh ở Cầu Pháp quốc, ngẩn người.

- Đại Thánh gia, không bằng, để bần tăng tới khuyên hắn thử xem.

Bỗng đột nhiên, một thanh âm truyền đến.

Hầu tử đột nhiên quay đầu, phát hiện Phổ Hiền đã lơ lửng nơi không xa sau người.

- Ngươi?

Hầu tử không khỏi siết chặt Kim Cô bổng trong tay, lại có phần do dự, không hề trực tiếp phát tác đánh tới Phổ Hiền.

- Đúng, để bần tăng tới khuyên hắn mấy câu. Dù không khuyên được, Đại Thánh gia cũng chẳng tổn thất. Mua bán như thế, cớ gì không làm?

Hầu tử không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn đăm đăm Phổ Hiền, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Khẽ cười cười, Phổ Hiền thở dài nói:

- Nghe bần tăng một lời, hoặc người trong thành đều mất mạng, Đại Thánh gia, mong ngài tự hành quyết định.

Do dự hồi lâu, cuối cùng hầu tử lui sang bên một đoạn.

Lục Nhĩ Mi Hầu đứng trên mảnh ngói vụn ngơ ngác nhìn Phổ Hiền, mặt cười cứng lại.

Đây là ý gì? Phật Môn tới khuyên ta?

Thời này khắc này, ngay chính hắn cũng nghĩ không rõ rốt cuộc Phật Môn tính toán làm gì.

Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của hai con khỉ, Phổ Hiền chậm rãi bay tới, hạ xuống mặt đất.

- Ngươi ít làm bộ thôi.

Lục Nhĩ Mi Hầu nghiêng đầu chơi cười nói:

- Đừng tưởng ta ngu? Trừ nơi này, ta không đi đâu hết. Nếu nơi này bị hủy sạch, ta liền tới thành bang khác. Ha ha ha ha. Phàm trần nhân loại nhiều như vậy, không sợ tìm không được.

- Không đi đâu hết, vậy sao hoàn thành được mục tiêu thay thế hắn?

Phổ Hiền nhấc chân lên, chậm rãi bước tới chỗ Lục Nhĩ Mi Hầu. Vươn tay từ trong tay áo lấy ra một cây ngân châm chuyển tới, nhẹ giọng nói:

- Cái này… là Tùy Tâm Thiết Can binh, không khác gì Như Ý Kim Cô bổng. Cầm đi, đánh tiếp với hắn.

Giữa không trung, hầu tử không khỏi trợn trừng mắt. Khắc sau, hắn liền lao hướng Phổ Hiền, vươn tay muốn đoạt đi Tùy Tâm Thiết Can binh.

Nhưng không đợi hắn kịp đi tới bên người Phổ Hiền, Lục Nhĩ Mi Hầu đã cướp trước một bước, vươn tay tiếp lấy Thiết Can binh, khẽ vung, Thiết Can binh tức thì biến lớn giống như Kim Cô bổng.

Ngay sau đó, hắn xông lên ngăn trở hầu tử.