Hai con khỉ trùng trùng đụng vào nhau.
Chỉ chớp mắt, hoa lửa do Kim Cô bổng cùng Thiết Can binh đan chéo mà bạo ra giống như vầng húc nhật đương không tràn ra. Cuồng phong tứ ngược cơ hồ quét ngang hết thảy, cát đá bay ngang, cây cối bị nhổ tận gốc, bách tính bị thổi cho liểng xiểng.
Nháy mắt, thành bang vẫn khiến hầu tử do dự không thôi đã triệt để hủy hoại.
Giữa phế khu, chỉ còn mỗi Phổ Hiền lẳng lặng đứng đó, giữ nguyên tư thế giao ra Thiết Can binh, đưa lưng về phía hai kẻ đang trùng trùng đụng nhau.
Tăng bào bị cuồng phong thổi phất dính sát lên người.
- Thế nào, so với ngươi ta chỉ thiếu một kiện binh khí thuận tay thôi. Giờ có binh khí này, xem ngươi còn đắc ý được không! Ha ha ha ha!
Cự ly nửa xích, Lục Nhĩ Mi Hầu mắt trợn trừng, nhếch môi nhe răng cười với hầu tử.
Nhưng mà, giữa thời khắc giằng co chưa phân ấy, hầu tử tựa hồ tịnh không có để ý Lục Nhĩ Mi Hầu. Ánh mắt khẽ chuyển động, rơi vào sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu, trên lưng ảnh Phổ Hiền.
Trong ánh mắt đó, có một loại hờ hững, càng nhiều, là cảm giác đành chịu.
Hai người đều sử ra toàn lực nắm lấy binh khí gắng gượng kiên trì, tiến hành một trường so liều lực lượng đơn thuần. Nơi binh khí giao nhau phát ra mấy tiếng vang trầm thấp, truyền khắp thiên địa.
Hồi lâu, Phổ Hiền thở dài một hơi, thu tay lại, đầu cúi thấp.
Đưa lưng về phía hầu tử, hắn nhẹ giọng thán nói:
- Bần tăng chỉ phụng mệnh hành sự.
- Phụng mệnh? Phật Đà không phải tứ đại giai không, chỉ tuân Phật pháp? Dính nhân quả như vậy, không sợ phá mất Phật tâm?
Hầu tử hừ lạnh một tiếng, cắn răng trùng trùng vung mạnh, Lục Nhĩ Mi Hầu trực tiếp bị đẩy ra hơn mười trượng. Nương theo cơ hội này, hầu tử xoay người bay về tây phương.
- Muốn chạy?
Lục Nhĩ Mi Hầu tấn tốc ngưng mình, khua múa Thiết Can binh vội đuổi theo:
- Trước đuổi giết mãnh như vậy, giờ muốn chạy, không dễ thế đâu! Ngươi ta đại chiến thêm ba trăm hồi, ha ha ha ha!
Thoáng chốc, thân ảnh hai con khỉ đã tan biến vô ảnh vô tung.
Phổ Hiền vẫn lẳng lặng đứng đó. Trầm mặc.
Ở bên, một ông lão bị áp dưới chồng ngói vụn run rẩy vươn tay:
- Đại sư đại sư cứu cứu ta
Phổ Hiền lẳng lặng đứng đó, hai mắt trống rỗng.
- Đại sư cứu ta
- Nương! Nương sao vậy? Nương. Đừng chết!
- Nhanh, hình như hắn còn khí tức! Nhanh dời ra!
- Ta không thể chết ta còn không thể chết
Hắn lẳng lặng đứng đó, chậm rãi khép mắt lại.
Thân làm Phật Đà, hắn đã buông xuống hết thảy, tứ đại giai không. Nhưng mà thời này khắc này. Hắn cách trở hết thảy tiếng vang giữa thiên địa, lại không ngăn được tiếng khóc kêu nhỏ yếu kia.
Trong hoang dã không bờ không bến, một chi thương đội chính đang chậm rãi đi tới.
Một vị lão nhân ngồi lên lưng ngựa cao lớn, du dương tự tại rít thuốc.
Một tên tùy tùng điều khiển mã thất chậm rãi tiếp cận:
- Lão gia, tối nay không đóng doanh nghỉ ngơi ở chỗ này?
- Không nghỉ ngơi.
- Chúng ta thì không sao, nhưng lúc ngài rời nhà, phu nhân ngàn đinh ninh vạn dặn dò, nói ngài cần chú ý thân thể.
- Không sao, không thể ngừng ở nơi này.
Lắc lắc đầu, lão nhân nhẹ giọng thán nói:
- Con đường này. Lão đầu tử ta đã đi qua mấy chục lần. Nơi này có rất nhiều sói, nghỉ lại ở đây sẽ rất nguy hiểm.
Thoại âm vừa dứt, lông mày lão nhân chợt khẽ nhăn lại.
Nói tới cũng kỳ, vừa tới ban đêm, phiến hoang nguyên này hẳn phải vang vọng tiếng sói tru mới đúng. Nhưng hôm nay không biết tại sao, mà từ vừa bắt đầu đến giờ lại vẫn lặng ngắt như tờ.
Nhíu mày, hắn híp mắt trông hướng chân trời phương xa, vừa nhìn, lập tức sợ đến không thốt nên lời. Tay hơi run, tẩu thuốc rơi rớt xuống đất.
- Lão gia, sao vậy?
Tùy tùng sau người vội vẫy tay, ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Lão gia tử mở to hai mắt tiếp tục nhìn vọng trời tây. Mãi lúc sau mới hoãn thần lại được:
- Không có gì, chắc là hoa mắt. Vừa vặn không biết vì sao, mà nhìn thấy chân trời có thứ gì đó đang bay.
- Tối như vậy, dù có thứ gì đang bay, lão gia ngài hẳn cũng không nhìn thấy mới đúng.
Nghe được tiếng này, mọi người đều ngươi. Lão nhân cũng cười khan, híp mắt nhìn bộc tòng xuống ngựa, giúp mình nhặt lại tẩu thuốc, bản thân cũng khẽ khom lưng chuẩn bị đi tiếp.
Đúng lúc này, vô số thân ảnh từ trong hắc ám tấn tốc phù hiện, giống như từng trận cuồng phong sát vai mà qua, lại tấn tốc tan biến ở đầu bên kia.
Chúng nhân tức thì ngây dại. Lão gia tử giữ nguyên động tác tiếp nhặt tẩu thuốc, tròng mắt mở to, lưng cúi xuống.
Y vật trên người tùy theo cuồng phong vừa nãy kích lên mà từ từ phiêu đãng. Toàn bộ thế giới an tĩnh đến nỗi chỉ còn thừa mỗi tiếng gió.
Hồi lâu, một tên tùy tùng ấp a ấp úng nói:
- Đó là cái gì… hình như ta thấy đến.. một ít yêu quái.
- Không khả năng, sao có thể là yêu quái?
Một tên tùy tùng khác có phần hoảng loạn nói:
- Nếu là yêu quái, chúng ta sao còn sống được? Đúng không?
- Nói cũng phải, sao có thể. Nhất định là chúng ta nhìn lầm.
Chúng nhân bốn phía đều cười lên “ha ha”, nhưng vẻ kinh hoảng trong thần tình lại không giấu đâu cho hết. Sắc mặt lão đầu tử cũng có phần tái xanh.
Nhìn lầm, khả năng ư?
Một mình hắn nhìn lầm thì cũng thôi, nhưng mọi người đều nhìn lầm?
Thừa lúc bóng đêm, trên trăm yêu tướng lướt nhanh mà đi, tốc độ như gió táp.
Thanh âm Đa Mục Quái vang lên trong đầu mỗi người:
- Đối phương tuy chỉ có mấy tên, nhưng tu vị đều không yếu. Như quả chính diện cường công, sợ rằng nhất thời khó mà bắt lại được. Nhỡ chúng kịp báo tin, đến lúc đó Đại Thánh gia tất thoát khốn, nhưng người kia.. cũng tất tới viện. Đến lúc đó, chúng ta liền dữ nhiều lành ít. Bởi vậy, nhất định phải cướp trước một bước, trực tiếp bắt lấy Huyền Trang.
- Áp chế khí tức, dùng phương thức đi bộ tận hết khả năng tiếp cận, đánh lén. Một khi bị phát hiện, lập tức một ủng mà lên. Chỉ có bắt được Huyền Trang pháp sư, chúng ta mới có cơ sở để đàm phán, hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Chúng yêu tướng dị khẩu đồng thanh ứng đáp.
Đồng thời với đó, trong đội ngũ, Sư Đà vương khe khẽ thả chậm bước chân, dần dần rơi xuống cuối hàng.
Thấy thế, thuộc hạ của hắn cũng đều khe khẽ thả chậm bước chân.
- Giả vờ giả vịt là được rồi, thấy tình thế không đúng, liền trốn. Chẳng qua, tốt nhất đừng làm quá rõ ràng.
- Dạ!
Đám thuộc hạ khẽ khàng ứng tiếng.
Thời này khắc này. Chi nhân mã đã cách nơi Huyền Trang ở chưa đến trăm dặm.
Bờ sông, Hồng Hài Nhi nắm lấy ngọc giản, mắt trợn tròn.
- Sao vậy?
Thiên Bồng ngồi sưởi ấm ngay bên cạnh hắn nhặt lên một nhánh cây, ném vào trong đống lửa, nhẹ giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt ngươi có vẻ không đúng.
- Xảy ra chuyện rồi.
Hồng Hài Nhi vội vàng đứng lên, hoảng loạn nói:
- Đa Mục Quái dẫn nhân mã tới đánh lén chúng ta, cha ta chính đang chạy tới chi viện!
- Đánh lén?
Mấy người tại trường chợt kinh khiếu.
Nơi không xa. Huyền Trang ngồi xếp bằng bên đống lửa của riêng mình, không biết đang làm gì.
- Không được, quá chậm, tất phải nhanh thêm chút nữa! Bọn họ gần nơi đó hơn chúng ta nhiều.
Giữa tinh không, Ngưu Ma Vương không ngừng thúc đẩy, nắm chặt lấy tay Mi Hầu Vương nói:
- Hay là chúng ta đi trước? Chúng ta đi trước một bước, bọn họ đuổi theo ngay sau!
Vừa nghe lời này, Mi Hầu Vương thiếu chút thì sặc chết:
- Đại ca, ta còn chưa khôi phục hẳn, giờ có tới, cũng chỉ tính nửa mạng.
- Lữ thừa tướng!
Ngưu Ma Vương lại quay sang Lữ Lục Quải.
Nhất thời. Ánh mắt chúng nhân trong tiểu đội đều nhìn Lữ Lục Quải.
Hít một hơi thật sâu, Lữ Lục Quải nhẹ giọng nói với mấy tên nghĩa tử:
- Mấy người các ngươi đi trước với Ma vương.
- Dạ!
- Dù thêm mấy người bọn họ cũng không đủ!
Mi Hầu Vương tức thì kêu lên:
- Bên kia có Cửu Đầu Trùng, Sư Đà vương, hơn nữa Đa Mục Quái và thủ hạ dưới trướng hắn đều không phải ăn chay! Đương sơ Đại Thánh gia không có mặt ở Xa Trì quốc, chỉ bằng mấy người Đa Mục Quái đã có thể bức khiến Huyền Trang pháp sư thiếu chút thì đầu thân dị xứ, giờ ngươi…
- Do dự nữa thì muộn mất!
Ngưu Ma Vương bạo quát một tiếng, không nhiều lời lôi kéo Mi Hầu Vương gia tốc mà đi.
Rất nhanh, mười mấy người tu vị khá cao trong đội ngũ tấn tốc cùng theo, chỉ lưu lại Lữ Lục Quải tiếp tục dẫn mấy chục yêu quái còn lại.
Trên mặt biển không người, hầu tử lơ lửng thân mình, chậm rãi quay lưng.
Chớp mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu đã cầm lấy Thiết Can binh mới vừa giành được xuất hiện trước mặt hầu tử, thở dốc liên hồi.
- Làm sao, không chạy?
Nhếch môi, hắn cười hừ nói:
- Lão tử còn tưởng ngươi chuẩn bị dẫn lão tử chạy một vòng tam giới cơ đấy.
- Ngươi cảm thấy ta vì sợ ngươi nên mới chạy?
- Không phải sao?
Lục Nhĩ Mi Hầu lắc lư Thiết Can binh trong tay:
- Ta cũng có binh khí. Không kém gì thứ trong tay ngươi, giờ hai ta quân bình.
- Vậy ư?
Hầu tử hít một hơi thật sâu nói:
- Ta với Phật Môn là tử địch, dù có tin tưởng Ngọc đế ta cũng sẽ không tin Phật môn. Ngươi nghĩ rằng vì sao ta lại đồng ý kiến nghị của Phổ Hiền?
Nghe được lời này, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ nhíu mày, có phần nghi hoặc nhìn hầu tử.
- Bởi vì, không để ngươi được đến binh khí tốt. Ngươi sẽ một đường tháo chạy, một đường cầm phàm nhân làm con tin. Hơn nữa, ta còn có thể thuận đường thử xem Phật Môn chuẩn bị can dự đến mức độ nào.
Nắm lấy Kim Cô bổng, hầu tử chậm rãi bày ra giá thế nghênh chiến:
- Sau đó, dẫn ngươi tới chỗ không khả năng có sinh linh, rồi mổ ngươi.
Ánh mắt băng lãnh khiến Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn mà ngây dại. Rất nhanh, hắn lại lần nữa khôi phục thần tình chơi cười lúc trước:
- Ngươi nói ngươi muốn mổ ta ở đây? Ngươi có bản sự ấy ư?
- Thử xem chẳng phải sẽ biết?
Khóe môi hầu tử thoáng nhếch lên, nói:
- Ngươi tưởng sai lệch giữa ngươi ta chỉ là một cây gậy?
- Không phải sao?
Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức cười càng hoan khoái:
- Nếu ngươi đã có tự tin như vậy, cứ thử xem!
Lúc thổ ra chữ sau cùng, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên mở to tròng mắt, mắt lộ hung quang. Khắc sau, hắn liền hóa thành một đạo kim quang gào thét xông hướng hầu tử!
- Chịu chết đi!
“Quang” một tiếng nổ vang, hai người lại đụng vào nhau, tiếng vang như sấm rền lập tức vang vọng thiên địa, nước biển dưới thân hình thành nên từng cơn sóng thần cự đại trong khí lưu kích đãng.
Cự ly gần đối thị, hầu tử mở to tròng mắt, chậm rãi nhếch môi, nhe răng nói:
- Thân thể… mới là nhược điểm thực sự của ngươi. Thời khắc kích trúng ngươi, ta đã cảm giác được.
Nghe thấy lời này, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt ngơ ngác.
Không đợi hắn kịp phản ứng, hầu tử đã buông một tay, chế trụ vai Lục Nhĩ Mi Hầu!