Lục Nhĩ Mi Hầu kinh hoảng muốn trốn, nhưng mà, cự ly gần như thế, ngay cả chút thời gian để phản ứng hầu tử đều sẽ không cấp. Một cánh tay sớm đã chuẩn xác chế trụ bả vai Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thời này khắc này, Lục Nhĩ Mi Hầu giây phút trước còn ngông cuồng ngang ngược, giờ lại sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả khi hầu tử lộ ra sơ hở giữa lúc ra tay cũng đều quên mất phản kích.
- Tu vị ngươi quả đúng không kém ta là mấy, nếu gặp phải Ngộ giả đạo, ta hẳn khó mà đánh được.
Hầu tử nhe răng cười lên, nhãn thần dần trở nên tranh nanh:
- Đáng tiếc, ngươi là Hành giả đạo, chỉ biết dựa vào một thân nhục thể.
Ngay khi nói chuyện, hầu tử đã bạo phát ra linh lực cường đại, dần đẩy Lục Nhĩ Mi Hầu vào trong biển sâu.
Ngón tay móc trên vai Lục Nhĩ Mi Hầu dễ dàng cắm vào thân thể hắn. Nếu là nhục thể tầm thường, lúc này hẳn đã máu tươi đầm đìa. Có điều, Lục Nhĩ Mi Hầu không hề có máu, dưới lớp lông tóc lấy giả loạn thật chỉ có mỗi lông tóc.
- Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm cái gì?
Lục Nhĩ Mi Hầu tức thì kinh khiếu.
- Ngươi nói đi?
Hầu tử cười hì hì nhìn hắn, tiếp tục không ngừng dùng sức:
- Ta đã mò đến, trong thân thể ngươi toàn là lông tóc? Xé mở ra mấy lỗ, sau đó vùi ngươi trong nước biển, ngươi nói sẽ thế nào?
- Ngươi!
Lời này vừa ra, sắc mặt Lục Nhĩ Mi Hầu đã từ trắng chuyển đỏ.
Vùi một bộ khu xác dùng lông tóc xếp thành vào trong nước sẽ thế nào? Không cần hầu tử nói, hắn cũng biết.
Đúng vậy, kỳ thực hắn rất sợ nước, bất luận là nước biển, hay nước ngọt, nhất là trong tình trạng thân thể đã thương tổn!
Hoàn toàn tỉnh ngộ ra, hắn bắt đầu vung sức giãy dụa, hắn cũng buông ra một cánh tay, điên cuồng trảo hướng hầu tử. Chỉ thoáng chốc liền trảo ra năm vết máu trên mặt đối phương. Nhưng mà, hầu tử vẫn điềm nhiên như không, tiếp tục đẩy hắn vào trong biển sâu.
Thắng thua có lẽ đã chú định.
Luận tu vị, Lục Nhĩ Mi Hầu không khác gì hầu tử. Nhưng luận nhục thể... Lục Nhĩ Mi Hầu lại kém hầu tử mười vạn tám ngàn dặm. Hơn nữa, hiện tại, loại sai lệch ấy lại trở thành nhân tố quyết định thắng thua.
Ngón tay hầu tử đã móc vào bả vai Lục Nhĩ Mi Hầu, đồng nghĩa với một tay Lục Nhĩ Mi Hầu xem như phế. Thậm chí không chỉ là tay. Hắn căn bản không dám giãy dụa quá mạnh, bởi vì giãy dụa càng thêm cường liệt, đồng nghĩa với tay hắn có khả năng trực tiếp bị hầu tử xé xuống...
Kết quả sẽ ra sao? Lục Nhĩ Mi Hầu không dám tưởng tượng.
Nhưng có kết quả mà hắn có thể chấp nhận?
Một khi bị án vào trong nước, hầu tử tất sẽ dẫn dập đại lượng nước biển vào trong thân thể hắn thông qua vết thương trên người. Khi ấy, lực lượng hắn tất suy nhược, cuối cùng triệt để sa thành thịt béo trong miệng hầu tử, ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.
Bất luận kết quả ra sao, đối với hắn mà nói, đều là vạn kiếp bất phục.
Từng giọt mồ hôi điên cuồng thấm ra trên trán. Rất nhanh liền bị linh lực nóng bỏng chưng phát, biến mất không tung tích.
Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ biết dùng móng tay vung vẫy bắt lấy hầu tử, thậm chí dùng nha xỉ cắn cánh tay đang chế trụ bả vai mình. Nhưng mà, sai lệch nhục thể lớn lắm, lớn đến nỗi trong tình thế không dám cường hành thúc giục linh lực, răng hắn không cách nào cắn phá da hầu tử. Trong khi, phía còn lại, hầu tử không ngừng thúc giục linh lực, từng chút từng chút đẩy dần Lục Nhĩ Mi Hầu hướng mặt biển.
Sóng biển cuộn trào đã gần trong gang tấc. Thậm chí bọt nước tóe lên đã hất tới trên người Lục Nhĩ Mi Hầu, từng trận lạnh buốt truyền đến. Hắn sợ hãi tới cực điểm, đột nhiên nhớ tới uy hiếp sinh tồn khi vừa mới hàng lâm thế giới này, cảm giác sợ hãi tấn tốc lan tràn trong thâm tâm.
- Dừng... Dừng tay, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi bỏ qua ta, ta và ngươi liên thủ đối phó Như Lai.
- Vậy ư?
Hầu tử chợt cười:
- Nếu vũ lực có thể đối phó Như Lai. Ta sớm đã thăng lên Thiên Đạo, căn bản không cần chờ ngươi giúp đỡ. Huống hồ, lời ngươi nói, ta có thể tin ư?
Tay án trên vai không ngừng dùng sức, năm ngón tay cắm sâu vào thân thể Lục Nhĩ Mi Hầu. Trong trường so liều lực lượng này. Lục Nhĩ Mi Hầu vướng bận đủ đường, lại không dám gồng mình vồ ngược, giờ đã triệt để lạc bại. Thậm chí hắn có thể nghe được tiếng xương cốt vốn không tồn tại nứt vỡ.
- Ngươi giết không chết ta...
Lục Nhĩ Mi Hầu triệt để vứt bỏ giãy dụa, hay tay quay sang nắm chặt Thiết Can binh, thúc giục linh lực gượng chống Kim Cô bổng. Tuy cuối cùng ngăn trở bị chìm vào trong nước, lại trực tiếp dẫn đến vết thương trên vai bị hầu tử dần dần xé mở.
Cắn răng, hắn không ngừng gào thét nói:
- Tu vị Thiên Đạo chỉ sợ thiên kiếp, ngươi giết không chết ta... Ta chính là ngươi, ta là hồn phách khác của ngươi, ngươi không thể giết ta... Không thể...
Đến sau cùng, thanh âm thậm chí biến thành tiếng khóc kêu.
Nhưng mà, hầu tử không trả lời, có lẽ, hắn căn bản không đáng để hồi đáp tên điên này.
*****
- Báo --! Yêu hầu đã chiếm trọn ưu thế, Lục Nhĩ Mi Hầu sợ là phải lạc bại!
Đúng lúc này, Phổ Hiền từ ngoài điện chậm rãi tiến vào.
Nhất thời, ánh mắt chúng nhân tụ lại trên người hắn. Nhưng hắn chỉ nghiêm mặt cúi đầu, bộ dạng tâm sự nặng nề, trực tiếp về lại vị trí cũ.
Chúng nhân trên đại điện vẫn lặng lẽ nhìn hắn.
Địa Tạng vương chấn vỗ tay áo, nhẹ giọng hỏi:
- Phổ Hiền tôn giả sao vậy?
- Không có gì.
Phổ Hiền chỉ khẽ cười cười, thần tình như mất mát thứ gì đó.
*****
- Báo --! Lục Nhĩ Mi Hầu e là sẽ mất!
Nam Thiên môn, một tên tu sĩ vội vã quỳ xuống sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Thông Thiên giáo chủ thoáng sửng sốt, nhìn lại người tới bẩm báo, sau đó liền quay đầu trông hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn đang im lìm đứng đó:
- Tuy Phật Môn đã đưa binh khí cho hắn, nhưng rốt cục hắn vẫn không phải đối thủ của yêu hầu. Như thế, liền cũng không có khả năng lưỡng bại câu thương.
- Không đâu!
Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng nhíu mày, nhẹ giọng nói:
- Phật Môn tốn công tốn sức lôi hắn từ tay thiên kiếp như vậy, lại phá lệ trực tiếp can dự, đưa tới binh khí cho hắn, chuyện này, không kết thúc dễ vậy đâu.
*****
Màn đêm đen nhánh, một tên yêu tướng vội vã chen tới bên cạnh Đa Mục Quái, thấp giọng nói:
- Khải bẩm đại nhân, Đại Thánh gia sợ rằng... Thua mất.
Lông mày Đa Mục Quái cau chặt.
Nơi ánh mắt hắn hướng tới, cách chỗ đang đứng một dặm, bên bờ sông, trong bóng đêm hai đống lửa sáng lên cực dễ thấy.
Huyền Trang khoanh chân lặng lẽ ngồi bên đống lửa, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ đã đi ngủ. Nhưng mà, quanh bốn phía vẫn thấy được đám người Thiên Bồng mở to tròng mắt tuần thị tới lui, thậm chí ngoại vi đã bố trí một ít pháp trận, đề phòng đánh lén.
- Không thể đợi thêm nữa...
Đa Mục Quái cắn răng thán nói:
- Chúng ta phải xuất kích ngay bây giờ.
- Không được, rõ ràng đối phương có phòng bị.
Sư Đà vương ở bên phản bác nói:
- Giờ mà ra tay, không đợi chúng ta kịp bắt lấy Huyền Trang, dự tính... Đến lúc đó, tình cảnh sẽ càng tệ hại.
- Đồ ham sống sợ chết, nếu Đại Thánh gia xảy ra chuyện, ngươi cho rằng mình có thể sống ư?
Trong đám yêu quái có người hung hăng thóa mạ một câu.
Nghe vậy, Sư Đà vương vội vàng quay đầu.
Màn đêm đen kịt thế này, một đại đội yêu quái tụ cùng một chỗ, hắn khó mà phân rõ câu vừa nãy là do ai nói. Nhưng thời này khắc này, vô số tròng mắt đều đang nhìn hắn.
Lúc quay đầu trở về, Sư Đà vương phát hiện Đa Mục Quái cũng nghiêng đầu trừng mình. Tâm tạng lập tức lộp bộp một tiếng, vội khẽ cúi đầu xuống.
- Cửu Đầu tướng quân thấy thế nào?
Cửu Đầu Trùng thoáng sửng sốt, vội ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Ta?
- Ừ, ngươi thấy sao?
Tức thì, mọi ánh mắt dồn về Cửu Đầu Trùng.
Ngơ ngác chớp nháy tròng mắt hai hồi, Cửu Đầu Trùng hít một hơi thật sâu nói:
- Cường công, chúng ta e là lành ít dữ nhiều. Chẳng qua... Chúng ta đã không còn đường lui. Đa Mục đại nhân có thể đáp ứng tại hạ một chuyện không?
- Chuyện gì?
- Nếu Cửu Đầu Trùng không may chiến tử, xin Đa Mục đại nhân tận lượng che chở Bích Ba Đàm nhất tộc.
Nghe vậy, Đa Mục Quái vươn tay vỗ nhẹ lên vai Cửu Đầu Trùng, gật đầu nói: - Được, ta đáp ứng ngươi. Chỉ cần Đa Mục ta còn sống một ngày, tuyệt không để Bích Ba Đàm nhất tộc chịu khi nhục.
- Tạ Đa Mục đại nhân!
Quay mặt qua, Đa Mục Quái nhìn sang Sư Đà vương:
- Ngươi thì sao?
- Ta...
Thấy bị hỏi, Sư Đà vương há mồm, ấp a ấp úng nửa ngày, lại không thốt được tiếng nào. Có điều, cuối cùng cũng gật đầu.
Thời này khắc này, nhiều một người nhiều thêm một phần lực lượng, Đa Mục Quái không thể so đo quá nhiều. Hắn ho khan hai tiếng, nói:
- Yêu tộc hưng vong, đặt hết vào trận chiến này. Thắng, hôm nay ở chỗ này đều là công thần Yêu tộc, trước kia bất luận làm qua chuyện gì cũng đều có thể bỏ qua. Ngày phục quốc, phong thưởng càng sẽ không ít. Dù vẫn mệnh, Đa Mục ta cũng sẽ tìm cách hồi sinh kẻ chết. Nếu thua... Tóm lại, ngàn vạn đừng có nửa điểm ngập ngừng, nếu không, vô luận là Yêu tộc hay bản thân, đều sẽ vạn kiếp bất phục! Nghe hiểu cả chưa?
- Hiểu rồi!
Màn đêm đen nhánh, trong rừng truyền đến một mảnh ứng thanh trầm thấp.
- Xuất kích!
*****
Nơi bờ sông, Thiên Bồng đang mở to tròng mắt tuần thị tới lui, ánh mắt không ngừng dòm ngó các nơi. Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh cũng nắm lấy binh khí, giữ chặt hai hướng còn lại, cộng đồng củng vệ Huyền Trang ở chính giữa.
Hồng Hài Nhi tu vị yếu hơn một chút được phân nhiệm vụ thủ hộ bên người Huyền Trang, cùng gánh vác nhiệm vụ này còn có Tiểu Bạch Long tay nắm trường kiếm, vẻ mặt kinh hoảng.
Bỗng đột nhiên, trong rừng cây nơi xa truyền tới tiếng rối loạn khe khẽ, Thiên Bồng vội vàng nắm chặt Cửu Xỉ đinh ba, bày ra giá thế nghênh chiến.
Chúng nhân còn lại cũng tấn tốc chuyển tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Khắc sau, tiếng rối loạn nhanh chóng lan tràn, xào xạc khắp bốn phía.
- Chúng ta đã bị bao vây...
- Xem ra tin tức không sai, tới thật rồi.
Cau mày, Thiên Bồng thấp giọng nói:
- Có thể thông tri hắn.
- Được!
Nghe vậy, Tiểu Bạch Long một mực thủ ở bên người Huyền Trang tấn tốc cầm lên ngọc giản sớm đã chuẩn bị sẵn, áp đến bờ môi...