Đại Bát Hầu

Chương 766: Chi viện và biến số



Ngay thoáng chốc khi thân xác Lục Nhĩ Mi Hầu sắp sửa đụng vào nước biển, ngọc giản cất ở giữa eo hầu tử đột nhiên lấp lánh.

Tức thì, cả hai đều ngơ ngác.

Tranh đấu vốn đang kịch liệt lập tức xuất hiện hòa hoãn.

Ánh mắt Lục Nhĩ Mi Hầu cùng hầu tử không hẹn mà cùng nhìn về phía ngọc giản. Hai đôi mắt một hình một dạng, thời này khắc này đều khe khẽ chớp động.

Một khắc sau, song phương tựa hồ đồng thời ý thức được điều gì.

Hầu tử hơi cắn răng, đề thăng linh lực tới cực trí, điên cuồng áp hướng Lục Nhĩ Mi Hầu. Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không cố cập thương thế trên người khuếch đại, gồng mình ngăn đỡ.

Song phương vẫn cứ cầm cự, chỉ có điều lúc này bên túa mồ hôi không chỉ mỗi mình Lục Nhĩ Mi Hầu, mà còn có cả hầu tử. Vết thương trên thân Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đang xé nứt bằng tốc độ mắt thường có thể quan sát được.

Cán cân thắng lợi tựa hồ vẫn lấy tốc độ cực nhanh nghiêng lệch về phía hầu tử. Nhưng mà, trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn của Lục Nhĩ Mi Hầu bất chợt thoáng hiện ý cười.

- Hắc hắc, Huyền Trang đã xảy ra chuyện, đúng không? Đó là ngọc giản cứu mạng ngươi đưa cho bọn họ. Mệnh ta chưa chết, ha ha ha ha! Mệnh không chết! Mệnh không chết a!

Vừa nghe lời này, sắc mặt hầu tử chợt biến. Hắn trợn tròn hai mắt, không nói nửa lời tiếp tục đề thăng lực lượng. Rất nhanh liền đạt tới cực trí, tiến thêm một bước, đồng nghĩa với đột phá Thiên Đạo.

Tức thì, thân hình vốn đã ngưng lại của Lục Nhĩ Mi Hầu lại tiếp tục bị áp xuống. Ý cười thật không dễ dàng mới xuất hiện trên mặt lại lần nữa hoảng loạn.

Do linh lực song phương đụng độ nhau, sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu, nước biển hình thành nên một vòng xoáy cự đại, giống như sắp xuất hiện vòi rồng. Hiện giờ, sóng thần tràn ra đang từ từ phiêu sái trên lông tóc Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hàn ý tí ti khiến từng sợi lông tơ trên người hắn dựng đứng dậy.

- A ha ha ha, ngươi muốn sơm sớm kết thúc chiến đấu? Đừng có mơ, ta... tuyệt đối sẽ không khiến ngươi vừa lòng thỏa ý!

Sát na sinh tử tồn vong, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên cuồng tiếu.

Hắn không tiếp tục dùng Thiết Can binh gượng gánh Kim Cô bổng, mà quay sang dùng lồng ngực bản thân mình chống đỡ.

Nếu bình thường, động tác này không nghi ngờ sẽ khiến hắn thất bại càng nhanh. Nhưn, lúc này lại thành rơm rạ cứu mạng cho hắn.

Thừa cơ hầu tử chưa kịp hoãn thần, hắn rút tay khỏi Thiết Can binh, sau đó, căng đến sau lưng, hô lớn một tiếng:

- Dài!

Lập tức, Thiết Can binh đột nhiên vươn dài, hóa thành cự trụ, một đầu chạm tới đáy biển. Đầu còn lại, thì vững vàng chống lấy lưng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Chiêu này vừa ra, ưu thế mà hầu tử thật không dễ dàng mới lấy được liền không tồn tại.

Trong cơn đau đớn, sắc mặt Lục Nhĩ Mi Hầu tái xanh cả lại. Nhưng mà, hắn vẫn gắng gượng chống đỡ, nhếch môi cười nói:

- Huyền Trang chết rồi, ngươi lấy gì ra đối kháng Như Lai mạ? Dù ta có chết, cũng phải kéo ngươi bồi táng! Ha ha ha ha!

- Ngươi!

Thời này khắc này, hầu tử đã tức tối đến run lên. Nhưng mà, hắn biết làm gì đây?

Vì trường đại chiến này, bọn họ đã vòng quanh tam giới mấy vòng, có thể nói không người không biết không người không hiểu. Không đến vạn bất đắc dĩ, Thiên Bồng tuyệt sẽ không sử dụng ngọc giản. Rất hiển nhiên, Huyền Trang bên kia đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.

Lúc này, ngọc giản nãy giờ vẫn đang không ngừng chớp động lại ảm đạm, dần dần không có động tĩnh.

Hầu tử mở to tròng mắt, sững sờ nhìn ngọc giản, tức thì ngây dại.

Sát na này, lực đạo trên tay hắn hơi hơi giảm yếu một ít. Chẳng qua, Lục Nhĩ Mi Hầu tịnh không mượn cơ phản kích. Có lẽ, hắn đã không còn lực lượng để phản kích. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử. Tựa hồ đang chờ đợi kết quả sau cùng.

Rất hiển nhiên, thời này khắc này tình hình bên kia e rằng đã cực kỳ căng thẳng. Nếu không, vì sao chỉ kêu mấy tiếng rồi ngừng?

Sau thoáng do dự. Hầu tử đổi sang cách khác, chuyển từ ép xuống, biến thành gắng sức kéo Lục Nhĩ Mi Hầu lên.

Lục Nhĩ Mi Hầu không thể sống, đây là địch thủ trời sinh của hắn, loại địch ý đó, thậm chí so với quan hệ giữa hắn và Như Lai thì càng thêm kịch liệt. Chỉ cần Lục Nhĩ Mi Hầu còn sống một ngày. Hầu tử tất phải thời thời khắc khắc đề phòng. Nếu lỡ qua cơ hội này, tiếp theo... Chỉ sợ khó có dịp nào tương tự.

Nhưng phía Huyền Trang quả thực đang nguy cấp. Trong tình thế vạn bất đắc dĩ, hầu tử đành phải chọn cách dẫn Lục Nhĩ Mi Hầu đi theo.

Nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu tựa hồ xem thấu ý đồ hầu tử, hắn bắt đầu liều mạng súc mình ra sau, sử ra đủ mọi kỹ xảo đề kháng. Tuy dưới lực lượng tuyệt đối của hầu tử, hắn dần dần bị tách khỏi Thiết Can binh, nhưng tốc độ thực sự quá chậm, chậm khiến hầu tử lo âu vô cùng.

Giữa lúc đang lôi kéo, bỗng đột nhiên, vết thương bị hầu tử bóp chặt trên bả vai Lục Nhĩ Mi Hầu chợt nứt ra, mảng lớn da lông bị kéo xuống. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, hầu tử giống như tên rời cung, hóa thành một đạo kim quang bay vút về hướng tây nam, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Toàn bộ thế giới an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.

Cả người Lục Nhĩ Mi Hầu rơi rớt xuống đỉnh Thiết Can binh.

Sóng thần tung trào trên mặt biển dần biến mất, Lục Nhĩ Mi Hầu thẫn thờ nằm trên đỉnh cự trụ do Thiết Can binh hóa thành, cảm thụ tí ti chấn động do sóng triều cuộn trào dưới đáy biển truyền lên, cảm thụ gió táp gào thét mà đến cuốn theo tí ti hàn ý. Thở dốc.

Hồi lâu, hắn chợt bật cười điên điên khùng khùng.

- Ta còn sống... Quá tốt. Ta tưởng, ta tưởng lại phải về cái nơi quỷ quái kia… Ha ha ha ha. Ta cư nhiên không chết, ta cư nhiên không chết?

Hắn gian nan xoay người ngồi dậy, cuộn tròn thành một đoàn ôm lấy bụng cười đến không thở nổi, cười đến lệ chảy đầy mặt:

- Nhất định là Đa Mục Quái làm... Làm được không sai a. Thưởng! Trọng thưởng! Ha ha ha ha! Nhất định phải trọng thưởng!

Đến sau cùng, tiếng cười kia kết thúc bằng một trận ho khan mãnh liệt.

Thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, hắn mờ mịt nhìn về hướng tây nam, nhìn mây trôi lơ lửng phía chân trời, im lìm nằm đó, như vừa mất mát điều gì.

*****

Trong gió táp, Ngưu Ma Vương dán ngọc giản lên môi, lo âu bước tới.

- Chuyện gì thế này? Sao không hồi âm? Tập kích đã bắt đầu rồi ư?

Không ngừng lảm nhảm, hắn lại quay đầu nhìn mấy người rớt ở đằng sau.

Mi Hầu Vương phất phất tay đành chịu, những yêu tướng còn lại ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi nhìn Ngưu Ma Vương bay ở phía trước.

Lấy tu giả mà luận, tốc độ phi thường thường có quan hệ trực tiếp với tu vị. Điểm này, đối với Hành giả đạo lại càng chính xác. Mi Hầu Vương thì cũng thôi, chứ muốn những người khác theo kịp tốc độ toàn lực của Ngưu Ma Vương, đó tuyệt đối là si tâm vọng tưởng.

Nhưng mà, nếu cứ chậm như vậy thì đằng kia sẽ thế nào?

Như quả Huyền Trang xảy ra chuyện, như vậy không chút nghi vấn, đội ngũ tây hành cũng sẽ toàn quân lật chìm. Nhưng trước khi ấy, liệu nhi tử của mình có không may xông ở mặt trước?

Ngưu Ma Vương không dám nghĩ.

Thoáng do dự phút giây, Ngưu Ma Vương chỉ biết cắn răng, một thân một mình thoát đội, tăng tốc đi tới.

*****

Thời này khắc này, Tây Ngưu Hạ Châu, trên chiến trường hai phương đang kịch chiến say sưa.

Nương theo tiếng vang chói tai, vô số tiễn đồng từ bốn phương tám hướng phi xạ mà đến. Mỗi mũi tên đều cuốn theo kình khí lăng lệ. Nơi chúng nhắm tới là yết hầu Huyền Trang.

Mũi tên như thế, chỉ cần trúng một chi, Huyền Trang tất toi mạng.

Trong lúc vội vàng, chúng nhân đều cầm lên binh khí bố phòng quanh mình Huyền Trang, đánh bay từng mũi tên nhắm tới.

Những người khác thì còn đỡ, chứ Hồng Hài Nhi trước giờ đã quen với chuyện lấy nhiều đánh ít, vừa thấy cảnh này liền không khỏi ngẩn ngơ. Hắn vội kêu nói:

- Kẻ đến là ai, bản nhân chính là Hỏa Vân Động Thánh Anh đại vương, gia phụ Ngưu Ma Vương. Nếu là...

Lời còn chưa xong, Ngao Liệt đã vươn tay kéo hắn sang một bên:

- Đừng ngu, ai ở nơi này cũng đều danh tiếng hơn ngươi? Nếu đã dám đến, vậy phải sớm làm chuẩn bị! Ta còn là tiểu cửu tử của đại cửu tử của Đại Thánh gia các ngươi, thế nào, có được tính là hoàng thân quốc thích không?

Nói rồi, Ngao Liệt thuận thế đánh bay ba mũi tên.

- Lưu lại Huyền Trang, tha các ngươi không chết!

Một thanh âm từ trong hắc ám truyền đến. Rất nhanh, dưới ánh trăng từng thân ảnh cao lớn hiện ra, ánh mắt những người này ai nấy đều như một quần ngạ lang.

Khuyên hàng thì khuyên hàng. Nhưng lời này tựa hồ nói chỉ để cho có. Một đám yêu quái không cho mấy người Thiên Bồng nửa điểm thời gian chuẩn bị, giữa lúc đang nói chuyện, ai nấy đã rút ra binh khí gào thét xông tới.

Kịch chiến bắt đầu.

Thiên Bồng mặt không biểu tình nắm Cửu Xỉ đinh ba xông lên. Đồng thời với đồ, Hắc Hùng tinh cùng Quyển Liêm phân biệt canh giữ ở hai hướng còn lại cũng đều sa vào ác đấu lấy ít địch nhiều. Nhất thời, bên người Huyền Trang chỉ còn mỗi Ngao Liệt tu vị không cao và Hồng Hài Nhi đến nay vẫn chưa hiểu tình hình cụ thể ra sao.

Trường tập kích này tới quá mãnh, đao phong trảm xuống không hề có chút do dự nào.

Đoản binh tương tiếp, máu thịt ngổn ngang. Rất nhanh đám người Thiên Bồng đã như vừa lội qua huyết trì, cũng may, trừ Hắc Hùng tinh phải gánh hai đao, trên thân mấy người còn lại đa phần đều là máu tươi địch nhân. Dưới chân, cũng sớm đã rạp mấy cỗ thi thể.

Ám tiễn bắn về phía Huyền Trang vẫn liên tục không ngừng, đối phương tựa hồ không chút lo lắng sẽ ngộ thương người mình, không biết thứ gì gọi là cố kỵ.

Ngay trong loạn tiễn, Huyền Trang lẳng lặng ngồi thẳng lưng ở chính giữa chiến trường, mắt nhìn đăm đăm mặt đất, trên mặt không có nửa điểm biểu tình.

Ngoại vi chiến trường, Đa Mục Quái vươn tay đẩy ra cỏ dại trước người, quan sát hết thảy nơi xa.

- Chỉ cần bắt được Huyền Trang, chúng ta liền thắng. Có điều, phải bắt sống.

- Bắt sống?

Sư Đà vương ở bên thấp giọng nói:

- Vậy vừa nãy ngươi hạ tử lệnh cho bọn họ, để bọn họ nhắm thẳng vào đó là có ý gì?

- Nhất định phải đánh hung một chút, bằng không sao chúng sẽ tin chúng ta thật muốn giết Huyền Trang, bính tận toàn lực phòng ngự, tiến đến lộ ra sơ hở?

Tròng mắt Đa Mục Quái chậm rãi quay sang nhìn Sư Đà vương:

- Huống hồ, ở cự ly thế này, ám tiễn giết được Huyền Trang mới là lạ.

Nói rồi, Đa Mục Quái lại nhìn sang phía Cửu Đầu Trùng, nói:

- Bọn họ phòng được ba hướng hướng, nhưng đồng thời với đó, cũng có ba hướng lộ ra sơ hở. Cơ hội chỉ đến một lần, ba người chúng ta liên thủ, từ ba phương hướng đồng loạt tiến công. Sau khi một người chế trụ được Huyền Trang, những người khác liền chuyển sang lấy công là thủ. Tiếp đó, đợi con khỉ kia trở về, ngồi xuống bàn điều kiện với chúng ta.

Nghe vậy, Cửu Đầu Trùng hít một hơi thật sâu, trùng trùng gật gật đầu:

- Hiểu rồi.

*****

- Báo --! Tôn Ngộ Không ném lại Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu cứu viện!

Tin tức vừa báo tới, trên Linh sơn, chúng La Hán lại bắt đầu nghị luận liên hồi.

- Quay đầu cứu viện? Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này của Đa Mục Quái quả nhiên xảo diệu.

- Không chỉ vây Ngụy cứu Triệu, còn là bỏ xe bảo soái. Lục Nhĩ Mi Hầu được cứu trợ, chúng yêu đánh lén Huyền Trang liệu có thể an thân mà lui?

- Bất kể thế nào, lần đầu so chiêu, hẳn tính là Tôn Ngộ Không thắng.

- Cũng phải, phía Tôn Ngộ Không cơ hồ không tổn hao chút gì, Lục Nhĩ Mi Hầu không chỉ bản thân bị thương, thủ hạ sợ rằng cũng bị chiết tổn. Tính ra, đúng là Tôn Ngộ Không thắng một bậc.

- Cái đó chưa hẳn.

Trên đài sen, Như Lai tự tiếu phi tiếu nhìn xuống.

Lập tức, ánh mắt chúng nhân đều tụ tới chỗ hắn.

Không đợi chúng nhân kịp nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó, chỉ thấy lại một tên tăng nhân chạy vào trong điện, cao giọng kêu nói:

- Báo --! Lục Nhĩ Mi Hầu chạy hướng Hoa Sơn!

- Hoa Sơn?

Chúng Phật Đà tại trường không ai không cả kinh:

- Lục Nhĩ Mi Hầu đi Hoa Sơn? Lấy thương thế bây giờ của hắn... Liệu có qua được cửa Dương Tiễn?

Như Lai khẽ cười, cười mà không nói.