Trong gió táp, hầu tử gồng mình lao vút tới Tây Ngưu Hạ Châu. Mà cùng thời điểm, Lục Nhĩ Mi Hầu lại đang bay nhanh về phía Nam Chiêm Bộ Châu. Hai con khỉ, linh hồn một hình một dạng, khí tức một hình một dạng, lại có được tâm tính khác hẳn, đồng thời tiến về hai phương tuyệt nhiên bất đồng.
*****
Lúc đôi ủng da hươu của hầu tử vững vàng rớt đất, bờ sông vốn đang huyên náo chợt an tĩnh lại.
Tay Đa Mục Quái đang thủ sẵn nơi yết hầu Huyền Trang chợt run lên, đám yêu quái bốn phía tuy sớm có chuẩn bị, lại vẫn bất giác lùi sau một bước. Cửu Đầu Trùng đứng ở bên cạnh Đa Mục Quái càng là tránh đi ánh mắt hầu tử, mặt cúi gằm.
Đầu bên kia, đám người Thiên Bồng đã bị thương hoặc ít hoặc nhiều đang tụ cùng một chỗ, kinh ngạc nhìn hầu tử.
Siết chặt Kim Cô bổng, hầu tử nhấc chân đi tới trước mặt Đa Mục Quái, ý vị sâu xa thán nói:
- Các ngươi đây là muốn làm gì, chán sống rồi hả?
- Đứng lại!
Đa Mục Quái vội hô lên, tay thủ sẵn nơi yết hầu Huyền Trang thoáng co lại.
Bước chân hầu tử lăng không dừng lại, ý cười tan biến, mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Đa Mục Quái được che chắn sau bức tường người.
Thời này khắc này, ai nấy tại trường đều ngây dại nhìn hầu tử.
Hồi lâu, bước chân huyền không của hầu tử lần nữa rớt đất, lại chỉ đứng thẳng ở đó, lẳng lặng mà nhìn. Kim Cô bổng trong tay chậm rãi vạch ra một đạo đường cong trước mặt, hắn nhẹ giọng thán nói:
- Chẳng phải ngươi nói muốn trọng chấn Yêu tộc ư? Đây chính là phương thức trọng chấn Yêu tộc của ngươi?
Đa Mục Quái không đáp lời. Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm hầu tử, cắn răng nói:
- Lui ra sau, chỉ cần chúng ta an toàn rời đi... Ta bảo chứng không thương đến tính mạng hắn.
Nói rồi, hắn lại ghì lên yết hầu Huyền Trang. Dưới sức ép, sắc mặt Huyền Trang dần dần phát tím.
Có điều, hầu tử lại chẳng hề có ý lui nhường.
Hắn nhếch môi, cười hì hì nói:
- Thật lâu trước kia, cũng có người dùng thủ đoạn tương tự đối phó ta, con tin cũng là hắn. Chẳng qua... Ngươi có chắc một khi động thủ, ngươi có đủ thời gian hủy đi hồn phách ngay khi ngươi vừa toi mạng?
Lời này vừa ra. Yêu quái tại trường đều cả kinh thất sắc.
Một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống trên trán Đa Mục Quái.
Hai mắt trợn trừng, hầu tử chậm rãi thở ra một hơi, nói:
- Từ cái khắc các ngươi nhìn thấy ta, liền không có tư bản gì để đàm phán hết. Hiểu chứ?
*****
Lúc này. Hoa Sơn.
Trong rừng rậm, Lục Nhĩ Mi Hầu rón rén đi tới, ẩn tàng dưới những tán lá quanh mình.
Bỗng đột nhiên, hắn dừng chân lại, thân mình chợt lóe. Vọt tới sau một gốc cự mộc.
Đầu bên kia cự mộc, hai con yêu quái chậm rãi bước qua.
- Rốt cục tình hình bây giờ thế nào rồi? Lục Nhĩ Mi Hầu kia lai lịch thế nào?
- Nghe nói cũng là Đại Thánh gia, chỉ có điều, là một linh hồn khác của Đại Thánh gia.
- Hả? Cũng là Đại Thánh gia?
Một trong hai tên yêu quái đột nhiên dừng chân lại, thẫn thờ ngước nhìn cự mộc
Đằng sau cự mộc, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ khom mình, phòng khi bị phát hiện, liền tùy thời có thể ra tay.
- Sao vậy?
Con yêu quái còn lại hỏi.
- Không có gì? Gốc cây này dài thật đấy, chắc phải bảy tám trăm năm. Lớn thế này….
- Chắc đến đấy.
- Hắc hắc, ta quyết định dừng chân đái đây một phát.
Nói rồi, yêu quái liền quay mặt cởi đai lưng, đi thẳng tới chỗ cự mộc.
- Ừ, vậy ta cũng làm phát.
Tên yêu quái còn lại cũng đi theo.
Sau lưng cự mộc, Lục Nhĩ Mi Hầu thở phào một hơi, lại vẫn tập trung tinh thần, không dám buông lỏng.
- Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu đều đã là Đại Thánh gia, vì sao chúng ta chỉ nhận người kia?
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao Lữ thừa tướng nói chỉ nhận người kia. Chúng ta liền nhận theo. Làm lâu la băn khoăn gì cho lắm?
- Ừ, cũng đúng!
Tiểu yêu gật gật đầu, lại nói:
- Có điều, giờ bọn họ đều đi chi viện Tây Ngưu Hạ Châu. Thừa mỗi đám lâu la chúng ta thì phòng được ai?
- Không thể nói vậy được. Bọn họ đi, chẳng phải còn có Nhị Lang thần? Nhỡ có biến, chúng ta liền nghe hắn chỉ huy.
- Dương Tiễn cũng chỉ nhận người kia?
- Cũng nhận.
- A a, thế chúng ta còn nhọc lòng gì nữa. Nhị cữu ca của Đại Thánh gia đều nhận. Người kia nhất định có thể đánh thắng kẻ còn lại.
- Hư… cộng điểm cho ngươi, sáng dạ dần rồi đấy. Ha ha ha ha.
Rất nhanh, hai con yêu quái đều đã đái xong, buộc lại lưng quần tiếp tục tuần tra, không lâu sau, liền tan biến vào trong rừng rậm.
Đầu bên kia cự mộc, Lục Nhĩ Mi Hầu hít một hơi thật sâu, cười lạnh.
- Xem ra quả nhiên Đại Bằng tinh nói không sai, muốn triệt để đoạt về những thứ thuộc về mình, còn phải được cả nhà Dương Thiền thừa nhận.
Nhìn về hướng doanh địa một cái, thân hình Lục Nhĩ Mi Hầu hơi lắc, khải giáp vốn đã rách nát trên người chợt tan biến, đổi lấy là một bộ giáp da tương tự như hầu tử:
- Nếu đã thế, vậy lại tương kế tựu kế thôi.
Nói rồi, hắn khẽ khàng bước nhanh tới doanh địa.
*****
Trong động phủ u ám, Dương Thiền và Dương Tiễn vẫn đang lặng lẽ nhìn nhau.
- Người của hắn rút đi rồi?
- Chủ lực đi, đại quân còn tại. Nói là... đám yêu quái ở Sư Đà quốc chuẩn bị tập kích Huyền Trang pháp sư, thế nên bọn họ phải trở về cứu viện.
- Thế chính hắn đâu?
- Không rõ lắm, đại khái, chắc đang đánh cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.
Nghe vậy, Dương Thiền chậm rãi khép mắt lại, cười hừ nói:
- Xem ra, ta không chỉ không quan trọng bằng Phong, thậm chí còn không bằng một tên hòa thượng...
Dương Tiễn trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn đăm đăm Dương Thiền đang thần tình hoảng hốt.
Không lâu sau, Ngô Long từ bên ngoài động phủ chậm rãi tiến vào, khom người chắp tay nói:
- Khải bẩm nhị gia, hắn tới.
- Hắn?
Lập tức, Dương Tiễn cùng Đương Thiền quay đầu nhìn sang Ngô Long.
Ấp a ấp úng hồi lâu, Ngô Long mới thấp giọng nói:
- Tôn Ngộ Không.
Vừa nghe, Dương Thiền lập tức đứng bật dậy khỏi ghế đá, căng thẳng đến nỗi tay không biết nên đặt nơi đâu.
Dương Tiễn thoáng mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu nói:
- Hắn tới làm gì?
- Hắn nói... Tới đón tam thánh mẫu.
Dương Thiền trông mong nhìn Dương Tiễn.
Hồi lâu, Dương Tiễn trùng trùng dộng mạnh Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, xoay người đi ra ngoài động phủ.
*****
Trong đình viện, Lục Nhĩ Mi Hầu biến hóa thành bộ dạng y hệt hầu tử chính đang đứng thẳng ở đó. Nhân lúc binh tướng bốn phía không chú ý, hắn khe khẽ nhìn ngắm chung quanh, vẫn duy trì cảnh dịch, lại không ngừng tìm cách khiến bản thân có vẻ vô cùng thản nhiên.
Phương thức mà tu tiên giả phán định thân phận đối phương thường thường là khí tức. Khí tức giữa hai tu giả bất đồng thì tuyệt không khả năng hoàn toàn giống nhau. Bất luận thời gian đẩy dời thế nào, tu vị biến hóa tới đâu, điểm này đều sẽ không thay đổi. Mà người chưa từng gặp qua Lục Nhĩ Mi Hầu lại không biết, khí tức Lục Nhĩ Mi Hầu cư nhiên y đúc như hầu tử. Trong hàng ngũ tu giả, chuyện này quả thực là một kỳ tích.
Bằng vào điểm này, Lục Nhĩ Mi Hầu muốn giả mạo hầu tử, chỉ cần ngôn hành cử chỉ không sơ suất, muốn qua mặt ai đều dễ dàng như bỡn.
Cửa lớn động phủ từ từ mở ra. Sau cánh cửa, Dương Tiễn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thời khắc khi trông thấy con mắt thứ ba trên trán Dương Tiễn, Lục Nhĩ Mi Hầu tức thì biết đối phương là ai, vội vàng chấn chỉnh thần sắc.
Mà khoảng khắc khi trông thấy hầu tử, Dương Tiễn lại thoáng sửng sốt.
- Khí tức yếu đi rất nhiều so với lần gặp mặt trước. Chẳng qua, cảm giác hẳn là không sai.
Ở bên, Ngô Long vội thấp giọng nói:
- Hắn nói vừa giao chiến cùng Lục Nhĩ Mi Hầu, chịu chút thương, tuy chiếm thượng phong, nhưng vẫn để Lục Nhĩ Mi Hầu trốn thoát. Chắc bởi thụ thương nên mới thế. Bằng không, khí tức sao sẽ đột nhiên yếu đi nhiều như vậy.
- Để Lục Nhĩ Mi Hầu trốn thoát?
- Đúng, hắn muốn hồi viện Tây Ngưu Hạ Châu, nhưng lại sợ Lục Nhĩ Mi Hầu mượn cơ chạy tới nơi này, thế nên đành phải chạy tới trước, hi vọng tiếp đi tam thánh mẫu, đề phòng bất trắc.
Hít một hơi thật sâu, Dương Tiễn khẽ thở dài:
- Xem ra, nếu không có Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn quả nhiên không định tới đây?
Nói rồi. Hắn liền nhấc chân chậm rãi bước đến chỗ Lục Nhĩ Mi Hầu.
Thấy Dương Tiễn đi qua, Lục Nhĩ Mi Hầu vội khom người chắp tay nói:
- Gặp qua nhị cữu ca.
- Tới rồi?
- Đúng vậy.
Lục Nhĩ Mi Hầu lúng túng cười cười, nói:
- Tình thế tại Tây Ngưu Hạ Châu rất hung hiểm, mong nhị cữu ca châm chước một chút. Cho phép ta mang đi Thiền nhi. Rốt cuộc... Lục Nhĩ Mi Hầu còn đang nhìn chằm chằm, nhỡ hắn tới thật...
*****
Trong động phủ, Dương Thiền nắm lấy phiến ngọc giản hầu tử nhờ Ngọc Đỉnh chân nhân đưa tới, trong lòng đã nguội lạnh hơn nửa. Nước mắt lại không ngừng rớt xuống.
- Đây là... Thiên ý ư?
Nàng cười khổ nói.
Không lâu sau, Dương Tiễn dẫn theo Lục Nhĩ Mi Hầu từ ngoài động phủ đi vào.
Vươn tay ra, Dương Tiễn lăng không vẽ ra mấy phù văn. Lập tức, pháp trận vận chuyển trong động phủ, bao gồm cả quang hoa màu tím đều tan biến.
Hết thảy lặng ngắt như tờ.
Từ đầu tới cuối, Dương Thiền không thèm nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu lấy một lần, chỉ đăm đăm ngọc giản trong tay, sắc mặt thẫn thờ.
- Nhị ca.
Không đợi Dương Tiễn mở miệng, Dương Thiền đã nhẹ giọng nói:
- Có thể đi ra trước một lát không? Để ta đơn độc tâm sự cùng hắn.
Nghe vậy, Dương Tiễn thoáng ngây người, quay đầu nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, lại nhìn Dương Thiền một lúc. Cuối cùng, hắn lặng lẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài động.
Cửa lớn ầm vang đóng lại. Động phủ thênh thang giờ chỉ thừa mỗi Dương Thiền cùng Lục Nhĩ Mi Hầu lẳng lặng nhìn nhau.
Hồi lâu, Dương Thiền lành lạnh nói:
- Ngươi, rốt cục là ai?
*****
Tây Ngưu Hạ Châu, bên bờ sông, giằng co vẫn đang tiếp diễn.
- Ngươi giết hắn, ta liền lập tức động thủ, giết sạch tất cả các ngươi.
Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, mặt không biểu tình nói:
- Đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là nghĩ cách hồi sinh hắn thôi. Tuy hiện giờ Địa phủ nằm trong tay Phật Môn, nhưng cũng không phải vững không thể phá, cùng lắm thì tốn thêm chút công phu.
Nhìn hầu tử, Đa Mục Quái chớp chớp mắt ngây dại, có vẻ càng lúc càng mất bình tĩnh.
- Cho ngươi chọn, giết hắn, các ngươi chết sạch. Hoặc là...
Hầu tử bĩu bĩu môi, thong thả nói:
- Thả hắn, một mình ngươi chết.
Nghe được lời này, đám yêu tướng bốn phía lập tức quay sang nhìn Đa Mục Quái. Bọn họ vốn là củng vệ quanh Đa Mục Quái, nhưng mà, thời này khắc này, từ trong nhãn thần, càng nhìn lại càng giống như là bọn họ chính đang vây khốn Đa Mục Quái.
Lúc này, tay bóp chặt yết hầu Huyền Trang của Đa Mục Quái đã khe khẽ run rẩy. Hắn rất rõ ràng biến hóa của tình thế trước mắt, cũng biết, hi vọng mình được sống tiếp đã cực mù mịt...
- Thế nào, nghĩ kỹ chưa?
Hầu tử hơi hơi ngửa đầu, khẽ thở dài:
- Dù sao bất luận là kết quả nào, ngươi đều tất phải chết.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người Đa Mục Quái.
Đa Mục Quái lẳng lặng đứng đó, tay khẽ run lên. Ngay trước mắt đồng liêu, hắn đã không còn dũng khí đối thị cùng hầu tử.
Hồi lâu, cuối cùng hắn chậm rãi khép mắt lại, buông tay đang bóp chặt yết hầu Huyền Trang ra.
- Ta chết...
Nghe được câu này, chúng yêu tại trường lập tức thở phào một hơi.
Chống lấy Kim Cô bổng, hầu tử nhấc chân chậm rãi đi tới. Đám yêu quái cũng tự giác nhường ra một lối đi.
Tình cảnh Huyền Trang rốt cục đã chuyển nguy thành an. Nhưng đúng lúc này, vừa khéo thấy Ngưu Ma Vương vội vàng chạy tới phía chân trời.
Khoảnh khắc khi trông thấy Ngưu Ma Vương, hầu tử lập tức ngẩn ngơ:
- Sao ngươi tới?
- Mạt tướng...
Ngưu Ma Vương ấp a ấp úng nói:
- Mạt tướng nghe nói Huyền Trang pháp sư gặp nguy hiểm, nên mới chạy tới cứu viện.
- Thế những người khác...
Ngưu Ma Vương quay đầu chỉ chỉ, nói:
- Mấy người Lữ thừa tướng đi tương đối chậm, rớt lại phía sau. Mạt tướng chạy đến trước.
Nghe vậy, ánh mắt hầu tử khẽ chớp động:
- Hỏng! Hoa Sơn không người!
Không đợi những người khác kịp phản ứng, hầu tử đã đi nhanh tới chỗ Huyền Trang, cõng Huyền Trang lên lưng, hóa thành một đạo kim quang lao hướng Hoa Sơn mà đi...