Đại Bát Hầu

Chương 768: Quyết định của Dương Thiền



Trong động phủ, Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh sáng mờ tối hắt lên khuôn mặt lông lá, thần tình vốn có phần thảng thốt đã biến mất, thừa lại, là tranh nanh cùng giảo hoạt.

Dương Thiền lạnh lùng nhìn đăm đăm vào đôi mắt kia, im lìm, tay khẽ siết chặt ngọc giản.

Hồi lâu, khóe môi Lục Nhĩ Mi Hầu hất lên, chậm rãi bật cười:

- Vạn yêu chi mẫu quả nhiên danh bất hư truyền... Được đấy. Ta còn lo yêu hậu là hạng người hời hợt, không xứng với mình. Không sai, không sai, ta thích.

Thời này khắc này, hầu tử chính đang cõng lấy Huyền Trang cắn răng gồng tận toàn lực lao hướng Hoa Sơn. Huyền Trang trên lưng bị cuồng phong thổi cho không mở mắt ra được, nhưng mà, hầu tử vẫn không hề có ý định giảm tốc.

- Nhanh nữa! Nhanh nữa! Phải nhanh hơn nữa!

Trong lòng không ngừng hò hét.

- Sao ngươi đoán được là ta?

Lục Nhĩ Mi Hầu cúi đầu xoa vuốt ngón cái, thong thả nói:

- Khí tức của ta và hắn hẳn giống y như đúc. Trừ phi mổ bụng ta ra, bằng không rất khó để phân biệt.

Dương Thiền hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu tình nói:

- Một, hắn nhờ người mang đến cho ta một mảnh ngọc giản, ngọc giản có thể thám tri vị trí đối phương. Thời này khắc này, ngọc giản còn cách đây chừng hơn vạn dặm. Thứ trọng yếu như vậy, hắn không khả năng không mang bên mình.

Ánh mắt Lục Nhĩ Mi Hầu ở ngọc giản trong tay Dương Thiền, lăng không chỉ tới, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngọc giản nứt thành hai nửa. Kèm theo đó là linh lực tấn tốc phiêu đãng mà ra, tiêu tán vô tung.

- Đúng là thứ chướng mắt. Chẳng qua, bằng vào cái này, ngươi có thể đoán định thân phận thật của ta?

Lục Nhĩ Mi Hầu ngẩng đầu lên, phất phất tay tỏ vẻ không đáng, kéo dài giọng nói:

- Hắn đi ra khỏi Ngũ Hành sơn đã bao năm nay rồi, lại không tới gặp ngươi lần nào, đúng không? Có lẽ, trong cảm thụ của hắn ngươi không hề trọng yếu như vẫn hằng tưởng tượng, ngọc giản tiện tay rơi mất ở chỗ nào cũng đâu có gì là lạ.

Không để ý tới lời biện giải của Lục Nhĩ Mi Hầu, Dương Thiền nói tiếp:

- Hai, hắn là trượng phu của ta. Ta không khả năng không nhận ra hắn. Nhãn thần ngươi xem ta đã bán đứng ngươi.

Nghe được lời này, Lục Nhĩ Mi Hầu bĩu môi, thần tình vẫn có vẻ không đáng. Nhưng không lên tiếng phản bác.

- Ba.

Dương Thiền khẽ cười nhạt, nhẹ giọng nói:

- Ta chỉ muốn thử thử ngươi, không ngờ, ngươi lại dễ dàng thừa nhận như vậy. Xem ra, ngươi giả mạo hắn nhưng trong lòng vẫn rất chột dạ.

Vừa nghe câu nói mang đầy ý trào phúng này của Dương Thiền. Thần tình vốn ngang tàng của Lục Nhĩ Mi Hầu chợt tan biến, đổi lấy là thấp thoáng một tia tức giận.

Chẳng qua, lý trí nói cho hắn, hiện tại không phải lúc để phát nộ.

Hơi hơi hoãn thần, Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng nói:

- Giờ ta không tranh cãi chuyện đó với ngươi, vô vị lắm. Chẳng qua, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, ta tịnh không giả mạo hắn, ta chính là hắn! Bởi thế. Ta cũng là trượng phu của ngươi. Hắn đi ra khỏi Ngũ Hành sơn nhiều năm như vậy, lại chưa từng tới đây thăm ngươi, ta lại tới. Điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh theo ta tốt hơn theo hắn!

Con ngươi như sao trời của Dương Thiền chậm rãi híp thành một khe nhỏ, ý vị sâu xa nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nuốt khô ngụm nước bọt, Lục Nhĩ Mi Hầu nói tiếp:

- Ta sẽ đánh bại hắn, kẻ sống sót sau cùng nhất định là ta, bởi vì ta mới thật sự là Tôn Ngộ Không! Hắn có thể cho ngươi tất cả, không thiếu thứ gì. Ta là vạn yêu chi vương, ngươi là vạn yêu chi mẫu. Ăn sung mặc trướng, trên trời dưới đất tùy ngươi tung hoành. Ngươi hiểu ý ta chứ? Chỉ cần ngươi theo ta, những thứ vốn thuộc về ngươi, ngươi đều sẽ có được.

Dương Thiền vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt. Cân nhắc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, nói:

- Yêu hậu, danh hiệu ấy đâu có giản đơn. Được nhiều chỗ tốt như thế, vậy ta cần phải làm gì?

- Cần phải làm gì?

Đây là sắp đồng ý?

Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày, nói:

- Ngươi cần phải... Ngươi cần phải chứng minh trước mặt tất cả mọi người, rằng ta mới thật sự là Tôn Ngộ Không.

- Chỉ thế thôi?

- Đúng, chỉ thế thôi. Để bọn họ đều biết ngươi đứng về phía ta.

- Sau đó thì sao?

Sau đó?

Bị hỏi như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu ngẩn người.

Thấy thế, Dương Thiền cười càng hoan khoái. Trong tiếng cười, dần dần hiện ra ý vị trào phúng, cười khiến Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi khó chịu.

Nỗ lực kìm nén lửa giận trong lòng, Lục Nhĩ Mi Hầu lạnh lùng nói:

- Ngươi chẳng cần làm gì khác, ngươi chỉ cần làm tốt điều ta vừa nói là được!

Dương Thiền vẫn cứ cười.

Hơi dừng thoáng chốc, Lục Nhĩ Mi Hầu hoảng loạn bổ sung thêm:

- Hoặc giả, ngươi muốn làm gì cũng có thể tự mình đi làm, ta không ngăn trở. Chỉ cần ngươi đứng về phía ta!

Dương Thiền vẫn cười nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, ánh mắt hệt như đang trêu cợt đứa trẻ nít.

Đến đây, Lục Nhĩ Mi Hầu triệt để nổi giận, hắn thất thanh gầm gào:

- Mẹ nó, rốt cục ngươi cười cái gì? Buồn cười vậy ư? Giờ ta đang bàn điều kiện nghiêm túc với ngươi! Bàn điều kiện, hiểu chưa?!

Tiếng gào thét vang vọng lên trong động phủ.

Bên ngoài, Dương Tiễn nghe được rõ ràng, chợt mở to tròng mắt nói:

- Hỏng bét... Là Lục Nhĩ Mi Hầu!

Nói rồi, hắn liền nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao bước lên một bước, chuẩn bị xông vào trong động phủ.

Đúng lúc này, trong đầu hắn chợt vang lên tiếng nói của Dương Thiền:

- Anh, đừng vào đây.

- Hắn là Lục Nhĩ Mi Hầu!

- Đúng, có điều... Ngươi đánh không lại hắn, tiến vào, chỉ sẽ tăng thêm thương vong. Con hầu tử chết giẫm kia chính đang chạy tới, để ta tiếp tục chu toàn cùng hắn.

Nắm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, Dương Tiễn thẫn thờ chớp chớp mắt, cuối cùng cắn răng dừng chân lại.

Trong động phủ, ý cười trên mặt Dương Thiền dần nhạt đi, khinh miệt nói:

- Ngươi không phải hắn.

- Ngươi nói cái gì?

- Ngươi không phải Tôn Ngộ Không, luôn luôn không phải, sau này cũng không khả năng. Càng không phải là trượng phu của ta.

- Ngươi nói cái gì!

Tròng mắt Lục Nhĩ Mi Hầu chợt trợn tròn, giận trừng Dương Thiền.

Khẽ ngồi thẳng trên ghế đá, Dương Thiền nhè nhẹ dựa vào bàn án, xoa vuốt ngọc giản nứt vỡ trong tay, nói:

- Hắn không nuốt chửng tinh huyết thuộc cấp, trong khi ngươi lại làm vậy.

- Ta làm thế là vì bất đắc dĩ! Ta phải sống tiếp!

Thoáng ngẩng đầu, Dương Thiền mỉm cười nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, nhẹ giọng nói:

- Hắn có thể vì người khác mà hy sinh chính mình, ngươi có thể ư?

- Cái... đó, phải xem là ai.

Lục Nhĩ Mi Hầu thật không dễ dàng mới rặn ra câu này, rơi vào trong tai Dương Thiền, liền tức thì giỡn cười nàng. Nàng che môi cười nhẹ nói:

- Ở Ác Long đàm, ở Hoa Quả Sơn, rất nhiều rất nhiều lần, hắn đều lấy tính mạng ra liều. Vì rất nhiều rất nhiều người... Tỷ như khi ở Ác Long đàm, hắn liều chết phản kháng. Kỳ thực chẳng qua vì một ít tiểu yêu, vì một mộng tưởng xa vời thôi. Những người kia thậm chí không được tính là thuộc hạ hắn. Mà ngươi, lại nuốt chửng bộ hạ chính mình, chỉ vì để được sống tiếp.

- Đó là ngu thôi!

Nghe vậy. Lục Nhĩ Mi Hầu liền kêu lên:

- Những tiểu yêu kia có gì đáng khiến hắn phải liều mạng!

Ý cười trên mặt Dương Thiền chợt tan biến, gằn từng câu từng chữ đáp nói:

- Bởi thế ngươi không phải hắn, mà điều ta thích, chính là cái ngu của hắn.

- Ngươi!

Không nhịn nổi, Lục Nhĩ Mi Hầu giận dữ hét lên:

- Hắn thì có gì hay! Ngày tân hôn, hắn vì một nữ nhân khác mà bỏ ngươi lại!

- Đó là báo ân.

Dương Thiền mặt không biểu tình đáp nói:

- Nếu hắn trọng nặng tình trọng nghĩa, liền không phải là người mà Dương Thiền ta thích.

- Hắn ly khai Ngũ Hành sơn nhiều năm như vậy, lại đều không tới gặp ngươi!

- Đó là trù mưu.

Dương Thiền cúi đầu chơi đùa ngọc giản nứt vỡ trong tay, nhẹ nhàng đáp nói:

- Vặn ngã Như Lai mới có khả năng trường trị cửu an. Đây là sự thực đã được chứng minh hơn sáu trăm năm trước. Ta nghĩ mọi cách để hắn tới, hắn không tới, là bởi hắn để ý ta. Còn ngươi, ngươi tới, chỉ bởi tưởng muốn ta chứng minh thân phận, chứng tỏ ngươi căn bản không trọng thị ta. Ta nói thế, đúng không?

- Ngươi! Thế theo ngươi nói, hắn chỗ nào cũng tốt?

- Đúng vậy!

Dương Thiền khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu nói:

- Hắn cái gì cũng tốt. Ta oán hắn, là bởi hắn có lỗi với ta. Nhưng đó là chuyện riêng giữa phu thê chúng ta, không tới lượt người ngoài như ngươi nhúng tay.

Câu này vừa thả xuống, lập tức khiến Lục Nhĩ Mi Hầu sửng sờ.

- Ta... Ta là người ngoài?

- Ngươi còn không phải người ngoài?

Dương Thiền chậm rãi thở ra một hơi, nói:

- Dùng mặt của hắn, nói ra những lời sáo rỗng kia... A ha ha ha, ngay cả điều ta muốn là gì đều không biết, đã dám hứa hẹn lung tung.

Bên ngoài động phủ, Dương Tiễn nãy giờ một mực tập trung lắng nghe hai người đối thoại, nghe được đến đó liền không khỏi ngẩn ngơ.

*****

Thời này khắc này, toàn bộ đám Lữ Lục Quải đã chạy tới Tây Ngưu Hạ Châu. Đáng tiếc, bọn họ đến chậm.

Huyền Trang không còn. Bất luận là bên tiến công hay bên phòng ngự, mục đích chiến đấu đều đã biến mất. Song phương sa vào giằng co, đồng loạt rút lùi về sau.

Giữa lúc này, Đa Mục Quái chen lẫn trong quần yêu chợt vươn tay lấy ra ngọc giản, áp lên bờ môi.

*****

Trong động phủ, Lục Nhĩ Mi Hầu hãm sâu quẫn cảnh, bất chợt sửng sốt mất mấy giây. Vươn tay lấy ra một mảnh ngọc giản từ giữa eo.

*****

Đại Thánh gia, con khỉ kia hẳn đang trên đường đi tới Hoa Sơn, ngài phải chú ý cẩn thận!

*****

- Biết rồi.

Nháy mắt khi thả xuống ngọc giản, thần tình vốn hoảng loạn trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu đã biến mất tăm. Hắn nhìn đăm đăm Dương Thiền, khóe miệng thoáng nhếch lên, chậm rãi bật cười:

- Ngươi đang kéo dài thời gian?

Nghe vậy, tay Dương Thiền đang nắm lấy ngọc giản nứt vỡ khẽ siết chặt.

- Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn.

Lục Nhĩ Mi Hầu tiện tay hất lên Thiết Can binh, chỉ hướng Dương Thiền, cắn răng nói:

- Hoặc là, lập tức đi theo ta. Hoặc là, ta giết anh ngươi, sau đó cướp ngươi đi. Ngươi chọn một trong hai.

Nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, Dương Thiền thẫn thờ chớp chớp mắt, ngây dại.

Thời này khắc này, ngoài động phủ, Dương Tiễn đã biết về tình hình trong động, siết chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, sẵn sàng chuẩn bị cường công.

*****

Giây phút sau, hầu tử cõng Huyền Trang phi tốc hạ xuống.

Đưa mắt nhìn lại, kiến trúc trong đình viện chỉ thừa lại một mảnh tường ngói đổ nát. Bốn phía, trừ tướng sĩ Quán Giang khẩu còn có đại lượng yêu quái, ngay chính Dương Tiễn cũng hiện thân trong đó. Kẻ bị thương vô số, nhưng đa phần chỉ là thương nhẹ, bao gồm cả Dương Tiễn.

Tình cảnh này, hầu tử nhìn mà hoảng thần. Hắn vội ném xuống Huyền Trang chạy tới chỗ Dương Tiễn, cấp thiết hỏi:

- Thiền... Thiền nhi đâu? Có phải đã xảy ra chuyện?

Dương Tiễn không đáp lời, chỉ vuốt nhẹ lên bả vai thụ thương, vẻ mặt lãnh mạc.

Hầu tử chợt quay người muốn đằng không mà lên.

- Đứng lại!

Bị Dương Tiễn quát dừng, hầu tử vội ngưng mình, quay đầu.

- Đừng đuổi theo.

Dương Tiễn cúi đầu, khẽ thở dài:

- Thiền nhi dặn ta nói cho ngươi, nàng có thể ứng đối được Lục Nhĩ Mi Hầu, ngươi đừng quá lo lắng. Ngàn vạn đừng nghĩ có thể kiêm cố hai đầu, cuối cùng chẳng cố được đầu nào đâu.

Nói rồi, Dương Tiễn thoáng nhìn Huyền Trang nơi xa, nói tiếp:

- Trước thu xếp cho Huyền Trang pháp sư cái đã.