Đại Bát Hầu

Chương 769: Thế nào là Đại Thánh gia



Nhìn Dương Tiễn mặt không biểu tình lạnh lùng chuyển lời, hầu tử không khỏi có phần kinh ngạc.

Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, những lời như thế cư nhiên lại xuất ra từ miệng Dương Tiễn. Bắt mình ném bỏ Dương Thiền không quản?

Đỡ lấy đầu gối, Dương Tiễn chậm rãi đứng dậy muốn đi. Hầu tử vội kêu nói:

- Nàng có thể ứng đối, nàng ứng đối thế nào? Lục Nhĩ Mi Hầu chính là một quái vật khát máu! Nhỡ ra... Nhỡ ra...

Dương Tiễn dừng bước, đưa lưng về phía hầu tử, khẽ thở dài:

- Muội muội ta, là một nữ nhân thông minh.

- Hả?

Quay người, Dương Tiễn mặt không biểu tình nhìn đăm đăm hầu tử, nhẹ giọng nói:

- Nàng rất thông minh, thông minh hơn ngươi ta tưởng tượng nhiều, thậm chí có phần giảo hoạt. Đây là điều được chú định trên con đường nàng trưởng thành. Hai huynh muội chúng ta, nếu không vạn sự lưu tâm, sớm đã chết ở xó xỉnh vô danh nào đó, đâu thể đi tới ngày hôm nay.

Hầu tử thẫn thờ nhìn Dương Tiễn, nhất thời không quá hiểu đối phương định diễn đạt điều gì.

Hơi dừng thoáng chốc, Dương Tiễn nuốt khô ngụm nước bọt, nói tiếp:

- Nàng là nữ nhân, nàng cũng sẽ tùy hứng, cũng cần người dỗ dành, cũng sẽ giận dỗi, cũng sẽ chấp nhặt. Nhưng... Gặp đại sự, nàng liền lãnh tĩnh phi thường, chí ít là lãnh tĩnh hơn người làm ca ca này. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nàng rất rõ ràng. Bởi thế, nếu nàng đã nói không việc gì, vậy chính là thật không việc gì.

Nói xong, Dương Tiễn quay người, chống lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, ôm vết thương trên vai, bước chân loạng choạng đi tới nơi xa.

Dưới ánh mặt trời, hầu tử ngẩn ngơ chớp mắt nhìn theo, nhìn bóng lưng kia, thần tình hoảng hốt.

Hồi lâu hắn mới quay đầu lại, cõng Huyền Trang đang ngã vật dưới đất, bay về Tây Ngưu Hạ Châu.

Thẳng đến khi thân ảnh hầu tử tan biến phía chân trời, Dương Tiễn mới chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn về hướng hầu tử rời đi.

Ngô Long vội vã đi tới, vươn tay muốn dìu đỡ, lại bị Dương Tiễn ngăn lại.

- Ta không sao, chút thương nhẹ mà thôi.

- Nhị gia, sao ngài...

Ngô Long cau mày muốn nói lại thôi.

- Sao vậy?

Nghe tiếng hỏi lại, Ngô Long súc mày càng sâu. Há mồm ra, lại ấp a ấp úng nửa ngày mà vẫn không biết nên nói gì.

Lắc lắc đầu đành chịu. Dương Tiễn khẽ thở dài:

- Sau này, chuyện của Thiền nhi ta không quản được.

- Hả?

Ngô Long sững sờ.

Nhìn Ngô Long trợn mắt há mồm, Dương Tiễn cười cười, nói:

- Không phải không muốn quản. Mà là không quản được. Nếu vừa nãy Lục Nhĩ Mi Hầu cường công từ bên ngoài, có lẽ còn có chút cơ hội. Nhưng một khi bị hắn tiếp cận... Ngay cả ba chiêu ta đều không tiếp nổi. Trước giờ chỉ có ta tìm cách cận thân ra đòn với người khác, không ngờ... Chiến thần tam giới Dương Tiễn ta cũng có ngày hôm nay. Quản không được... Bởi thế, Thiền nhi nói gì. Ta chuyển đạt như thực là được.

Trong tiếng cười không giấu được vẻ đắng chát.

*****

- Này!

Giữa gió táp, hầu tử đột nhiên mở miệng nói:

- Thương lượng với ngươi một chuyện.

Huyền Trang bị gió thổi cho không mở mắt ra được, phải gân cổ lên kêu nói:

- Chuyện... Chuyện gì?

- Ngươi tới chỗ sư phụ ta tránh mấy ngày được không, chỉ mấy ngày. Ta đi làm chút chuyện. Chờ qua cơn phong ba này hẵng tiếp tục tây hành.

- Không, không được!

- Vì sao?

- Thả... Thả ta xuống rồi nói.

Hết cách, hầu tử đành vội hạ xuống một nơi sườn núi, thả Huyền Trang trên lưng xuống đất.

Vừa chạm đất, cả người Huyền Trang đã ngã vật xuống, trùng trùng thở dốc, ho khan liên hồi.

- Không sao chứ?

Giờ hầu tử mới nhớ, trên đường đi đi về về, hắn quên mất chuyện triển khai hộ thuẫn che chắn cho Huyền Trang.

Nếu là tu tiên giả thì cũng thôi, nhưng Huyền Trang chỉ là phàm nhân không có nửa điểm tu vị, bị mình vác theo, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi... Gió táp ghê lắm. Bị giày vò như vậy, nãy giờ chắc chịu không ít khổ.

- Không... Không sao.

Huyền Trang thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, cả người ngồi bệt trên đất, thở hổn hển nói:

- Vừa nãy, vừa nãy đang nói gì ấy nhỉ?

- Ta nói ngươi tới chỗ sư phụ ta tránh mấy ngày, tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Ta muốn đi làm chút chuyện riêng.

Chống eo. Hầu tử cúi nhìn Huyền Trang ngồi bệt trên đất, nhíu mày nói:

- Vừa nãy ngươi nói không được, làm có ý gì?

- Không được không được.

Khoát khoát tay, Huyền Trang chống đất lảo đảo đứng dậy. Hai tay hợp mười nói:

- Tây hành vốn là nghịch thiên mà đi, nếu biết khó mà lui, thì làm sao phổ độ chúng sinh? Gặp nạn, liền nên nghênh khó mà lên, sao có thể tránh né?

Vừa nghe, hầu tử lập tức súc mày thành hình chữ bát.

- Ngươi điên thật đấy à?

- Bần tăng không điên.

- Ngươi còn không điên?

Nuốt khô ngụm nước bọt. Hầu tử có vẻ không vui nói:

- Đúng, hiện giờ bộ dạng ngươi nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng suy nghĩ trong đầu ngươi, còn không bằng cả khi chưa đến.

- Từ đầu tới cuối bần tăng đâu có điên.

- Thế khi trước ngươi làm những chuyện kia là thế nào?

Hầu tử chỉ hướng trời tây quát lớn:

- Dầm mưa, cắt cổ tay, thế còn không điên?

Huyền Trang hai mắt nhắm nghiền, chỉ thở dài một hơi thật sâu, không đáp.

Thời này khắc này, hầu tử cũng không quản được quá nhiều. Cắn cắn răng, hắn bắt lấy Huyền Trang, cường hành kéo lên lưng.

- Làm cái gì!

- Ngươi không có quyền lựa chọn! Đến Tà Nguyệt Tam Tinh Động, ngươi có bản sự thì tự đi mà về!

Không để ý tới Huyền Trang giãy dụa, hầu tử tấn tốc đằng không mà lên. Trong gió táp, Huyền Trang đành phải ôm chặt hầu tử, mắt nhắm nghiền, không dám hó hé gì nữa.

*****

Thời này khắc này, Sư Đà quốc.

Trong gian phòng hoa lệ, Dương Thiền dạo bước tới lui, đưa mắt tra xem bốn phía.

Đây đều được chuẩn bị án chiếu theo chỗ ở ngày xưa của thánh mẫu đại nhân tại Hoa Quả Sơn, tuyệt không nửa điểm sơ sót.

Thoáng ngẩng đầu, cách qua song cửa Dương Thiền trông thấy tường ngói đổ nát bên ngoài. Khóe môi nhếch lên, bật cười mang theo tí ti trào phúng.

Đó là dấu tích để lại sau khi hầu tử kịch chiến ở chỗ này.

Thấy thế, Lục Nhĩ Mi Hầu vội ho khan hai tiếng. Đa Mục Quái bước nhanh đi tới hạ màn trúc xuống, xoay người lúng túng cười cười, nói:

- Bên ngoài có hơi lộn xộn, chẳng qua, ti chức sẽ lập tức phái người thanh lý. Tuyệt không làm ngại mắt thánh mẫu đại nhân.

Nhìn thần sắc căng thẳng của Đa Mục Quái, ý vị trào phúng trên mặt Dương Thiền càng đậm, chậm rãi lắc đầu ngồi xuống, điềm nhiên đùa nghịch bộ ấm chén, tự pha trà cho mình.

- Được rồi, ta rất mãn ý. Các ngươi có thể đi.

Đi?

Lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức nhướng lên, nói:

- Điều ta đáp ứng ngươi ta đã làm được, còn chuyện ngươi đáp ứng ta thì sao?

- Ngươi đáp ứng ta cái gì?

- Ta...

Bị hỏi ngược như vậy, nhất thời Lục Nhĩ Mi Hầu cứng họng, mím môi hồi lâu mới áp thấp giọng nói:

Ta đáp ứng để ngươi có được Hoa Quả Sơn ngày xưa. Ngươi có lại hết thảy những gì xưa kia.

Dương Thiền ý vị sâu xa liếc Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, vung vẫy chén trà trong tay, thong thả nói:

- Ta có nói với ngươi vậy ư?

- Ngươi! Được, ngươi không yêu cầu. Vậy điều ta muốn thì sao?

- Ngươi tưởng muốn cái gì ấy nhỉ?

- Ngươi công cáo thiên hạ, nói ta mới là thật!

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt rống lên. Khiến cho mấy tên tiểu yêu đứng phía sau co rụt cổ lại.

Sắc mặt Đa Mục Quái ẩn ẩn có phần khó coi.

Chẳng qua, thời này khắc này, Dương Thiền lại làm như vô ý liếc mắt nhìn hắn, nhìn khiến hắn cúi gằm mặt xuống, không dám ngước lên, càng đừng nói tới chuyện mở miệng.

- Hả? Thì ra điều ngươi muốn là vậy.

Dương Thiền bỗng bật cười, nhìn Đa Mục Quái nói:

- Đa Mục, tới, nói cho Đại Thánh gia nhà ngươi, đương sơ, danh hiệu Tề Thiên đại thánh của hắn có cần ta chứng minh không.

Bị hỏi như vậy, Đa Mục Quái lập tức chỉ muốn đi đầu xuống đất, mặt cúi gằm. Đáng tiếc, Lục Nhĩ Mi Hầu ở bên lại không giác ngộ chút nào. Mở to tròng mắt nghi hoặc nhìn sang Đa Mục Quái. Tựa hồ muốn Đa Mục Quái cho một lời giải thích.

Trong cảnh này, Đa Mục Quái khẳng định không dám nói thật.

Giằng co nửa ngày, Dương Thiền mới mân mê chén trà, cười hì hì nói:

- Danh hiệu Tề Thiên đại thánh trước giờ không cần ai thừa nhận. Đó là từng côn từng côn gõ đi ra, không phục, đánh tới phục mới thôi. Bởi vậy ta mới nói, ngươi không phải hắn. Nếu là hắn, tuyệt sẽ không đề ra yêu cầu như ngươi.

- Im mồm!

Lục Nhĩ Mi Hầu trùng trùng hống một tiếng, hai con tiểu yêu thủ trước cửa sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất. Đa Mục Quái cũng chỉ biết khép mắt đành chịu.

Hắn đột nhiên cảm thấy. “Đại Thánh gia” mà hắn phù trì, so với người kia, quả thực kém mười vạn tám ngàn dặm. Có chút chuyện, không phải chỉ mỗi tu vị là được.

- Các ngươi đi ra trước!

Câu này vừa thả xuống. Hai con tiểu yêu tại trường, thậm chí cả Đa Mục Quái lập tức như được đại xá, vội vàng hành lễ cáo lui. Vừa ra tới trước cửa, Đa Mục Quái hơi do dự thoáng chốc, khẽ đối thị cùng Dương Thiền, tay kéo cửa nhẹ buông ra. Không khép chặt cửa lại.

Những người khác đều rời đi, trong phòng, chỉ thừa lại mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu cùng Dương Thiền.

Lục Nhĩ Mi Hầu giận trừng Dương Thiền. Dương Thiền lại chỉ dương dương tự đắc mân mê chén trà.

- Làm sao? Còn không phục?

- Phục cái gì?

Lục Nhĩ Mi Hầu bước nhanh xông tới bên cạnh Dương Thiền, giơ tay kéo cổ tay nàng, hung hăng gầm nói:

- Ngươi là thịt cá trên thớt, ta cần gì phục? Hả? Mẹ nó, ngươi nói ta nghe, ta phải phục cái gì?

Cử động này, rõ ràng hù sợ Dương Thiền.

Hơn sáu trăm năm qua đi, đến ngày nay, nàng vẫn chỉ có tu vị Luyện thần cảnh. Đối mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, hệt như con kiến đối mặt con voi.

Thời này khắc này, cổ tay bị Lục Nhĩ Mi Hầu nắm chặt truyền đến cảm giác kịch đau. Mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi trượt xuống trên trán.

Nhưng mà, nàng chỉ cắn răng, gắng gượng chịu đựng chứ không thốt nửa lời, tròng mắt mở to đối thị cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Hồi lâu, sắc mặt trắng bệch mới khó khăn đè ra một tia cười thảm, nói:

- Ngươi phải phục cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng, hung hăng gầm nói:

- Ngươi tin ta giết ngươi không?

- Ta tin.

Ý cười trên mặt Dương Thiền càng đậm, đáp nói:

- Chẳng qua, yêu quái tam giới sẽ không tin tưởng, Đại Thánh gia mà bọn họ kính yêu nhất lại sẽ giết thê tử minh môi chính thú của mình. Giết ta, dù ngươi có là người kia, thì cũng không còn là hắn.

- Ngươi!

Lục Nhĩ Mi Hầu siết lấy cổ tay Dương Thiền, lại không biết nên đáp thế nào.

- Con khỉ kia, ta quen biết từ khi hắn chỉ là một con khỉ, nửa điểm tu vị đều không có.

Vươn tay ra, Dương Thiền chậm rãi tách từng ngón Lục Nhĩ Mi Hầu ra, nhẹ giọng cười nói:

- Tề Thiên đại thánh cường đại là bởi nội tâm, bởi chấp niệm. Chứ không chỉ mỗi tu vị. Thế này đi, để ta dạy ngươi làm thế nào mới thực sự trở thành Tề Thiên đại thánh, được không? Đừng quên, đương sơ phụ tá hắn, chưởng khống trọn cả Hoa Quả Sơn, chính là ta.

Nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu, Dương Thiền cười nhạt nói.

Thần tình kiều mị ấy khiến Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi hoảng hốt, khóe mắt khẽ co quắp.