Đại Bát Hầu

Chương 770: Đoạt quyền?



Một đạo kim quang vạch phá thiên tế, vững vàng rơi xuống bãi đất trống trước sơn môn Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

Vừa rơi xuống đất, Huyền Trang liền giãy dụa nhảy ra khỏi lưng hầu tử, sấp trên mặt đất thở dốc liên hồi. Sắc mặt trắng bệch hệt như tờ giấy dán tường.

Hai tên đạo đồ đứng canh cửa rõ ràng bị một màn bất chợt này hù cho không nhẹ, nhất thời có phần không biết xoay sở.

Nhìn Huyền Trang chỉ còn thừa lại nửa cái mạng, hầu tử lại chỉ chống eo, mặt không biểu tình đứng ở một bên, chừng như cảnh này không liên quan gì tới hắn.

Hai lần trước cõng Huyền Trang lao đi không dùng linh lực che chắn, xác thực là hắn vô ý. Nhưng lần này, lại rõ ràng là cố ý.

Hồi lâu, Huyền Trang mới hoãn thần lại được, đỡ lấy đầu gối run run đứng dậy, có phần kinh ngạc nhìn hầu tử, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.

Đánh mắt về hướng sơn môn, hầu tử dùng ngữ điệu không thể cự cãi nói:

- Vào đi, tới trong đó tránh một đoạn thời gian, ta làm xong việc tự nhiên sẽ tới tiếp ngươi. Đến lúc đó, lại tiếp tục tây hành.

Huyền Trang nhíu mày hét lớn:

- Làm vậy có nghĩa lý gì đâu.

- Vậy thế nào mới có nghĩa lý?

Hầu tử chợt cười hừ:

Đi về tiếp tục ngược đãi chính ngươi ư?

- Phổ độ chi nhân, gặp phải tai hoạ liền tránh, thì còn phổ độ thế nào.

Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

- Bần tăng có thể tránh, nhưng chúng sinh biết tránh sao đây? Tà Nguyệt Tam Tinh Động có thể bảo hộ bần tăng nhất thời, chẳng lẽ cũng có thể bảo hộ chúng sinh tam giới một đời?

- Đừng nói với ta những thứ vô dụng kia!

- Thế trong mắt Đại Thánh gia thứ gì mới hữu dụng? Nếu những gì ta nói là vô dụng,vì sao Đại Thánh gia phải đánh cược một phen, bảo hộ bần tăng tây hành?

- Vậy ngươi cảm thấy ứng nên làm gì?

- Nghênh khó mà lên!

- Nếu lỡ không cẩn thận chết mất thì sao?

- Sinh tử tự có thiên mệnh.

- Tự có thiên mệnh?

Lời này đúng là... Hầu tử tức thì giận điên lên. Hắn đè nén lửa giận trong lòng xuống, tròng mắt mở to gầm nói:

- Lão tử dồn mọi đổ chú áp hết lên người ngươi, giờ ngươi lại nói với ta “Tự có thiên mệnh”? Tự có thiên mệnh thì ta còn dày vò làm gì nữa? Đợi thiên mệnh không phải được rồi?

- Chính bởi Đại Thánh gia áp hết mọi thứ lên người bần tăng, cho nên mới không thể có nửa điểm qua loa.

Huyền Trang hai tay hợp mười, mặt không biểu tình nói:

- Tây hành, vốn là chuyện nghịch chuyển Thiên Đạo. Mười vạn tám ngàn dặm, tranh chính là thương thiên quyến cố. Chỉ có để bần tăng từng bước trải qua gian nguy, đi hết con đường này, mới có khả năng gạt ra mây đen thấy được minh nguyệt.

- Thương thiên quyến cố? A ha ha ha.

Nhất thời. Sấc mặt hầu tử đầy vẻ tranh nanh, giận dữ hét:

- Mẹ nó, thương thiên là cái gì? Đương sơ lão tử đánh cho Thiên Quân không dám bước ra Nam Thiên môn, bản thân chính là thương thiên! Nếu sớm biết điều ngươi tranh chỉ là thương thiên quyến cố, lão tử có đánh chết cũng không ra khỏi Ngũ Hành sơn!

Tới nước này, Huyền Trang cũng bị hù cho không nhẹ. Lại chỉ biết lùi ra sau một bước, hai mắt mở to đối thị cùng hầu tử.

Đối mặt với Huyền Trang không chịu thỏa hiệp, hầu tử tức thì nhếch môi nhe răng, một cánh tay bất giác mò lên lỗ tai.

Đây là giá thế sắp không nhịn được muốn rút ra Kim Cô bổng. Hiện giờ, hắn thật sự rất nôn nóng, cực kỳ nôn nóng, Dương Thiền đang ở trên tay Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn không muốn ngẩn người ở đây thêm bất kỳ giây phút nào.

Đương sơ sở dĩ đi ra từ dưới Ngũ Hành sơn, buông tay liều một trận, phần là bởi hầu tử không cam lòng, phần khác, là bởi hắn biết rõ kết quả cuối cùng của tây hành, Huyền Trang thắng lợi. Nhưng đồng thời với đó, một phần cũng bởi hắn cảm thấy Huyền Trang tịnh không vu hủ.

Nhưng giờ nhìn lại, câu chuyện tựa hồ không đơn giản như vậy.

Giữa lúc nguy cấp lửa cháy đến chân mày, ngươi còn định làm mình làm mẩy với ta?

Hầu tử đột nhiên có xung động muốn giáng cho Huyền Trang một gậy chết tươi.

Nhịn lâu vậy rồi, chính là muốn đợi thời khắc thắng lợi sau cùng. Nhưng nếu Dương Thiền xảy ra chuyện... Không bằng mình mổ tên lừa trọc vu hủ này ở đây, sau đó tìm Như Lai liều mạng cho rồi.

Nhất thời, hai người cứ thế giằng co.

Một tên đạo đồ đứng trước sơn môn thấy thế vội vàng đánh mắt cho người còn lại. Người kia lập tức hiểu ý, men theo sơn đạo chạy lên đạo quan.

Người còn lại vội vàng bước nhanh xuống bậc thềm đi tới bên cạnh hầu tử, khom người chắp tay nói:

- Đệ tử gặp qua sư thúc tổ, sư thúc tổ bớt giận.

- Cút ra!

Hầu tử khẽ vung tay, không thèm để ý tới đạo đồ. Tiếp tục giận trừng Huyền Trang nói:

- Thiền nhi rất quan trọng với ta, cực kỳ quan trọng. Tính trọng yếu thế nào, lừa trọc như ngươi sao hiểu được?

- Bần tăng hiểu.

Huyền Trang mặt không biểu tình đáp nói:

- Bần tăng tuy không tư tình nhi nữ, lại không phải đứt hết thất tình. Trừ phụ mẫu đã thân vong. Ở Kim Sơn tự, còn có Pháp Minh sư phụ nuôi lớn bần tăng từ nhỏ.

- Giờ nàng đang ở trong tay Lục Nhĩ Mi Hầu, đó là một con quái vật khát máu, làm việc chỉ vì tư lợi.

- Cái đó bần tăng cũng hiểu.

- Hiểu ngươi còn nói mấy lời kia?

Thanh âm hầu tử tức thì cao tám độ, hung hăng gầm nói:

- Nhỡ nàng xảy ra chuyện, ta biết làm thế nào? Ngươi bồi được nổi ư!

- Mặc dù nàng không xảy ra chuyện. Chẳng lẽ Đại Thánh gia có thể ở chung với nàng?

Thanh âm Huyền Trang cũng tức thì nâng cao tám độ, cao giọng nói:

- Đừng quên, sau lưng ngài có bao nhiêu tròng mắt đang coi chừng, không chỉ Phật tổ, còn có vô số người hi vọng ngài ngã té nhào! Nhất cử nhất động của ngài đều sẽ can hệ tới nàng! Thời gian dài trước đây, Đại Thánh gia ngài đều không dám gặp nàng, chẳng phải là bởi hi vọng những người kia dần phai nhạt sự tồn tại của nàng? Giờ thì sao? Nàng đã không tránh khỏi bị quấn vào. Nếu tây hành thất bại, người thụ hại sẽ không chỉ là Đại Thánh gia, còn cả thí chủ Dương Thiền! Như thế, cứu hay không cứu, lại có gì sai biệt?

Nói một thôi một hồi, cuối cùng Huyền Trang đã nói xong, hầu tử nghe mà tròng mắt trợn trừng, sững sờ thác ngạc. Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đương đầu.

Trường diện chợt cứng lại.

Qua một lát, Huyền Trang mới vừa thở dốc vừa nói:

- Hơn nữa, không phải thí chủ Dương Thiền cũng nói rồi ư? Nàng có thể ứng phó được Lục Nhĩ Mi Hầu. Không bằng Đại Thánh gia chỉnh đốn tâm tình, ngồi xuống bàn bạc kỹ hơn.

- Lời nàng nói có thể tin?

- Không tin nàng, Đại Thánh gia còn muốn tin ai?

Ngây người nhìn Huyền Trang, hồi lâu, hầu tử cắn răng gằn từng câu từng chữ nói:

- Ta ai cũng không tin, bao gồm cả ngươi! Thế nào, được chứ hả?

- Đại Thánh gia.

Huyền Trang chớp chớp mắt hít một hơi thật sâu, nói tiếp:

- Giờ chắc ngài đang cảm thấy bần tăng thêm loạn cho ngài?

- Không phải sao?

- Nhưng Đại Thánh gia đừng quên, ngài cũng đang thêm loạn cho bần tăng.

Huyền Trang khẽ cúi đầu nói:

- Tây hành trước nay luôn chỉ là chuyện riêng của mình bần tăng. Tây hành không thể dừng, không thể tránh. Trong mắt bần tăng, Lục Nhĩ Mi Hầu chi nguy là một cửa, Đại Thánh gia cường hành đưa bần tăng tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động, chẳng phải cũng là một cửa?

Khoát khoát tay, hầu tử thở dài một hơi, vẻ mặt phiền chán trừng Huyền Trang nói:

- Xin lỗi, ta luôn không nghĩ tới phải nghe ý kiến của ngươi. Hiện tại đặt trước mặt ngươi chỉ có hai con đường. Một, chờ ta xử lý xong chuyện, trở về đón ngươi. Hai... Chính ngươi trở về.

- Vậy bần tăng liền đi về.

- Cái đó ngươi không quyết định được!

Khẽ uốn đầu, hầu tử nói với đạo đồ nãy giờ vẫn đang ngẩn người đứng ở một bên:

- Bắt hắn lại, dù thế cũng không được để hắn rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Nếu xảy ra chuyện... Dù có là đồng môn, ta cũng mổ ngươi!

Nói xong, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của đạo đồ, cũng không thèm nghe Huyền Trang biện giải, hầu tử quay lưng đằng không mà lên, hóa thành một đạo kim quang lao hướng thiên tế.

Thẳng đến lúc này, đạo đồ đi trước bẩm báo mới dẫn Thanh Tâm vội vã men theo sơn đạo đi xuống, lại chỉ thấy được lưng ảnh hầu tử, cùng Huyền Trang đứng bất động ngây ra đó.

Nhìn theo hướng hầu tử rời đi hồi lâu, Thanh Tâm mới từng bước tiến đến chỗ Huyền Trang, hai tay hợp mười nói:

- Thanh Tâm gặp qua Huyền Trang pháp sư.

- Thanh Tâm thượng nhân hữu lễ.

Quay đầu lại, Huyền Trang cũng hướng Thanh Tâm hành lễ.

*****

Sư Đà quốc.

Thời này khắc này, Lục Nhĩ Mi Hầu chính đang dạo bước tới lui trong phòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Dương Thiền ngồi thẳng ở bên.

Trong thần sắc đầy vẻ nghi ngờ.

Ngoài cửa, Bằng Ma Vương vội vã chạy tới đang mắt to trừng mắt nhỏ cùng Sư Đà vương. Đa Mục Quái thì lẳng lặng ngồi xếp bằng, thời thời khắc khắc quan chú động tĩnh bên trong.

Do dự hồi lâu, Bằng Ma Vương thấp giọng hỏi:

- Người kia... Liệu có phải rất nhanh sẽ giết tới? Thánh mẫu đại nhân ở chỗ này, theo như tính cách của hắn, hẳn không thể nuốt trôi cục tức này mới đúng?

Nhìn Đa Mục Quái hai mắt nhắm nghiền một cái, Sư Đà vương ấp a ấp úng nói:

- Chuyện đó... Đại Thánh gia nói, nếu hầu tử giết qua, liền dùng thánh mẫu đại nhân làm con tin. Bảo đảm sẽ không sao.

- Dùng thánh mẫu đại nhân làm con tin?

Nhất thời, ngay cả kẻ trước nay chỉ coi trọng tính mạng bản thân như Bằng Ma Vương cũng đều á khẩu không nói.

Ở bên, Đa Mục Quái vẫn im lìm ngồi đó, hiển nhiên không muốn bình luận gì về chuyện này.

Bỗng đột nhiên, ba người đồng thời nhướng tai lên. Trong phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu mở miệng.

- Ngươi nói muốn phụ tá ta, phụ tá thế nào?

Dương Thiền mi mục mang cười nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu nói:

- Ngươi muốn ta phụ tá thế nào?

- Cái đó chẳng phải nên hỏi ngươi?

Lục Nhĩ Mi Hầu sờ cằm, vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Ngươi nói muốn dạy ta làm sao mới thành được Tề Thiên đại thánh. Nếu ngươi đã dám ba hoa như vậy, ta cũng không ngại nghe thử.

- Đầu tiên, ngươi phải trở về Hoa Quả Sơn.

- Hoa Quả Sơn?

- Đúng, Hoa Quả Sơn mới là Thánh Địa trong cảm thụ của lũ yêu, Sư Đà quốc thì tính là gì? Một doanh địa lưu lạc tại ngoại, tàn binh bại tướng mà thôi? Đương sơ Yêu tộc bắt đầu hưng thịnh từ Hoa Quả Sơn, hiện nay Yêu tộc phục hưng, nhất định cũng phải bắt đầu từ Hoa Quả Sơn. Chấn hưng Yêu tộc, ngươi mới thật sự là Tề Thiên đại thánh.

Ngoài cửa, Đa Mục Quái thoáng nhăn mày.

Trong phòng, Lục Nhĩ Mi Hầu trầm tư một lúc, gật đầu nói:

- Ngươi nói thế cũng đúng. Có điều, ta nghe nói Hoa Quả Sơn đã là một mảnh khô cằn, nhiều yêu quái như vậy qua đó, sợ rằng... Không dễ?

- Chuyện đó là Đa Mục Quái nói cho ngươi?

- Đúng vậy!

Lục Nhĩ Mi Hầu lại gật đầu.

Hít một hơi thật sâu, Dương Thiền khẽ thở dài:

- Ngươi là vạn yêu chi vương, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không. Ta là Hoa Sơn thánh mẫu Dương Thiền, cũng được công nhận là yêu hậu, chấp chưởng Hoa Quả Sơn trên trăm năm. Người ngoài cửa, chẳng qua là một viên tiểu tốt của Hoa Quả Sơn. Ngươi cảm thấy, mình nên nghe ai?

Nghe được lời này, Lục Nhĩ Mi Hầu súc mày thành hình chữ bát, có phần cầm nắn bất định nhìn Dương Thiền.

Ngoài cửa, Đa Mục Quái vươn ra hai tay, lại chỉ biết đành chịu dùng sức vuốt vuốt mặt.

Đây là muốn đoạt quyền, chỉ bằng mấy câu đơn giản nhẹ nhàng liền muốn đoạt quyền.

Rất hiển nhiên... Hắn đã đoán thấp nữ nhân chấp chưởng Yêu tộc trên trăm năm này. Nàng, xa không chỉ đơn giản là một mặt cờ xí của Yêu tộc.